Minh Nguyệt ca ca đã tới rồi sao?” Nhan Tiểu Ngọc nháy mắt, nhìn xung quanh, bên trong biển người mịt mờ, nàng không nhìn thấy bóng dáng của bất luận kẻ nào.
“Đã đi rồi.” Phong Mạc Thần nhàn nhạt, nhìn phương hướng Minh Nguyệt biến mất, ánh mắt sợt qua ánh lạnh lẽo.
Phong Mạc Thần xoay người bước trở về, Nhan Tiểu Ngọc đi theo phía sau hắn, nhất thời không hiểu, rốt cuộc hắn làm sao vậy, lúc bắt đầu ra ngoài vẫn còn tốt lắm mà sao bây giờ lại vậy.
Trở lại trúc lâu, Phong Mạc Thần bắt đầu ở bên cửa sổ chờ Minh Nguyệt, hắn biết khứu giác nhạy bén của Minh Nguyệt, ở trên đường đi, biết rất rõ hắn đang đi bên cạnh, nhưng không lên tiếng chào hỏi, có phải là vì nữ tử áo trắng đi bên cạnh hắn, rốt cục nữ tử đó là ai? Sao bọn họ lại thân mật đến thế?
Nhan Tiểu Ngọc thấy hắn đi tới đi lui, nhìn sắc mặt của Phong Mạc Thần, nàng rõ ràng có chút cảm giác không đúng, nhưng cụ thể không đúng thế nào, nàng cũng không thể nói rõ được.
Tới khi Minh Nguyệt đến, gương mặt tuấn tú của Phong Mạc Thần lạnh lùng nhìn hắn, Nhan Tiểu Ngọc giống như nhìn thấy người thân liền nhào vào lòng Minh Nguyệt “Minh Nguyệt ca ca, ngươi tới Bắc Mạn từ khi nào thế?”
Minh Nguyệt cưng chiều xoa đầu Nhan Tiểu Ngọc, mỉm cười nói “Ta vừa tới không lâu, ngươi trở về phòng của mình trước, bọn ta nói chuyện xong sẽ đến tìm ngươi, được không?”
Nhan Tiểu Ngọc phồng miệng lên, hồ nghi mà nhìn Minh Nguyệt, lại nhìn Phong Mạc Thần một lát, không hiểu nói “Tại sao, các ngươi có gì bí mật cần giấu ta sao?”
“Tiểu Ngọc, ngươi về phòng trước đi, ở trong phòng chờ ta, ta cũng có chuyện muốn tự mình nói với ngươi.” Phong Mạc Thần lạnh lùng.
Nhan Tiểu Ngọc “Nha” một tiếng, có chút không cam tâm nhìn lướt qua Phong Mạc Thần, đi được vài bước lại dừng chốc lát cuối cùng vẫn hướng gian phòng của mình đi tới.
Ánh mắt Phong Mạc Thần thủy chung không rời đi Minh Nguyệt, trong trẻo lạnh lùng không gợn sóng, mang theo ý dò xét, cho đến lúc Nhan Tiểu Ngọc đi vô ảnh vô tung, hắn mới lãnh đạm mở miệng “Giờ ngươi có thể nói, nữ tử áo trắng đi cùng ngươi là ai rồi chứ?”
Sắc mặt Minh Nguyệt không thay đổi, chỉ là đôi mắt đen nhánh trong đêm tối giống như sáng lên rất nhiều, sáng chói như ngọc trai đen dưới biển sâu, tầm mắt hắn có chút lu mờ, lần đầu tiên lộ vẻ mặt bất lực.
Hắn trầm mặc chốc lát, rồi chậm rãi mở miệng “Sư huynh, nàng tên là Mộc Thất, là nữ nhân mà ta muốn sống cùng cả đời.”
Trái tim Phong Mạc Thần đau như bị ai bóp chặt, hắn cúi đầu, hai gò má gầy gò, môi mỏng gọt mím lại thành một đường thẳng, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.
“Người trước kia ta thích, có dáng dấp rất giống nàng ấy sao? Hay, người ta yêu, chính là nàng ấy? Bởi ngươi cũng thích nàng, cho nên, mới dùng châm Vong Xuyên đâm ta?” Phong Mạc Thần nhàn nhạt, mày rậm nhíu chặt, thất vọng nhìn Minh Nguyệt.
Khóe môi Minh Nguyệt vẽ ra một nụ cười khổ, hắn lắc đầu “Sư huynh, không nên hiểu lầm ta như vậy, có lẽ ta là một người ích kỷ, nhưng, ta tuyệt đối không phải là người vô sỉ.”
“Ta tin ngươi, nhưng sẽ có một ngày, ta nhớ ra tất cả, ta sẽ tìm được chân tướng!” Phong Mạc Thần đứng lên, sau đó hướng phòng Nhan Tiểu Ngọc đi tới.
Nhan Tiểu Ngọc đang chống cằm ngồi bên cửa sổ, đom đóm lập lòe sáng tối ở bên người nàng bay tới bay lui, có một tiểu tinh linh nghịch ngợm, đậu vào trên tóc nàng, vẻ mặt ngây thơ, đáng yêu ở dưới ánh trăng như mộng như ảo.
Phong Mạc Thần đang định gõ mấy tiếng lên cánh cửa, Nhan Tiểu Ngọc đã quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn - thần sắc lãnh đạm tựa trên khung cửa, hướng về phía hắn nở một nụ cười ngọt ngào thấy cả má lúm đồng tiền, nhảy xuống đứng lên đi tới bên hắn, nũng nịu kéo cánh tay hắn “Thần, ngươi cùng Minh Nguyệt ca ca nói chuyện xong rồi sao?”
Phong Mạc Thần chậm chạp gật đầu, nhìn trên tóc nàng có một con đom đóm đang lưu trú, thản nhiên nói “Tiểu Ngọc, ngươi là một nữ nhi tốt, ta không muốn lừa dối ngươi, có thể, ta đã tìm thấy người vẫn luôn trong lòng mình rồi.”
Nhan Tiểu Ngọc đang kéo tay của hắn, vẻ mặt liền cứng đờ, nàng không dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy vẻ mặt chân thành của hắn, phồng má, đôi mi thanh tú nhíu chặt “Tại sao ngươi không thể yêu ta?”
Phong Mạc Thần cúi đầu nhìn nàng, trên mặt không có vẻ gì, tựa hồ mang theo một loại tuyệt nhiên, hắn biết, nếu bỏ qua cơ hội này, có thể hắn sẽ không thể tiếp tục khôi phục gân mạch cùng khu trừ kỳ độc, nhưng không thích chính là không thích, thế gian này, chỉ có chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng.
Nhan Tiểu Ngọc thu tay lại, có chút nổi giận, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt buồn bã nhìn Phong Mạc Thần “Tại sao ngươi phải trực tiếp như vậy? Ngay cả một cơ hội cũng không cho ta!”
“Ta đã nói rồi, ta không muốn nghe ngươi nói thật xin lỗi.” Nhan Tiểu Ngọc cau mày, u oán nói, nàng lui về phía sau mấy bước, thở nhẹ một hơi “Chuyện ngươi không yêu ta coi như xong, nhưng còn chất độc trên người của ngươi không thể cứ để vậy mãi, ngày mai ta đi tìm cha, cầu xin người nhất định phải trị độc giúp ngươi.”
“Tiểu Ngọc.” Phong Mạc Thần muốn nói cám ơn, nhìn Nhan Tiểu Ngọc khuôn mặt ngây thơ như một hài tử, nhưng lại có sự mất mác của người lớn, một câu cám ơn, trong miệng vô luận như thế nào cũng nói không ra, hắn chăm chú nhìn nàng, nhẹ giọng nói “Chắc chắn ngươi sẽ tìm được một nam nhân tốt hơn ngàn vạn lần so với ta.”
Nhan Tiểu Ngọc mấp máy môi, buồn bã nhìn Phong Mạc Thần, nàng ngồi bên bàn trang điểm, không ngừng vặn ngón tay, phiền muộn nói “Trên đời này, còn nam nhân nào tốt hơn tốt hơn ngươi sao?”
Phong Mạc Thần gật đầu, cơ hồ kiên định nói “Có, nhất định là có!”
Nhan Tiểu Ngọc lộ ra một nụ cười nghịch ngợm, hai má hồng hồng “Vậy từ giờ ngươi phụ trách giúp tìm bằng được nam tử tốt hơn so với ngươi, nếu hắn cũng giống ngươi không thích ta, ngươi phải giúp ta tìm biện pháp, buộc hắn phải cùng ta thành thân!”
Phong Mạc Thần yên tâm mỉm cười, hai tay theo thói quen ôm ngực, nhìn khuôn mặt tươi cười ngây thơ của Nhan Tiểu Ngọc, bất đắc dĩ gật đầu.
Thời điểm Minh Nguyệt ở trên núi Bắc Man bắt rết độc, ngón tay bị dịch độc của rết bắn vào, toàn bộ bàn tay liền sưng đỏ, hắn xử lý qua loa, sau khi giết chết con rết hắn liền trở về nhà trọ.
Trong nhà, Bạch Ly Nhược cuộn mình ở góc tường, thân thể mảnh mai co rút thành một khối, trong bóng tối, nàng run lẩy bẩy, hai cánh tay mảnh khảnh vòng quanh hai đầu gối, cả khuôn mặt cũng chôn trong ngực mình, giống như một con thú nhỏ bị rơi vào khốn cảnh.
Minh Nguyệt thắp một cây nến, thản nhiên nói “Mặc dù, bây giờ ngươi không nhìn thấy được, nhưng cũng nên thắp đèn lên, như vậy, tối thiểu nói cho người khác biết, ngươi còn đang chờ một người.”
Bạch Ly Nhược giống như không nghe thấy lời của hắn nói, chỉ co rúc, núp vào góc, Minh Nguyệt thở dài “Ta tìm được rết độc rồi, nhưng ta cũng bị thương, đây là lần đầu tiên ta vì một nữ nhân mà liều mạng như vậy, ngươi tự mình tới đây đi, thu thập xong những thứ đồ này, ta giúp ngươi chữa khỏi mắt, từ nay về sau, đổi thành ngươi chăm sóc ta, được không?”
Bạch Ly Nhược vẫn như cũ, thậm chí không chút nhúc nhích, Minh Nguyệt chậm rãi đến gần nàng “Ngươi nhất định phải để ta đánh ngươi sao?”