Làm vận động lâu như thế, có thể không đói bụng chắc.
“Vậy em chờ chút, tôi đi mua đồ ăn cho em.” Sau khi Bạch Liên nói xong liền rời đi.
Trong phòng, Tống Diễm ngốc ngốc nhìn trần nhà xuất thần.
Cậu đem tất cả mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này loát lại một lần, nhưng vẫn nghĩ không ra đến tột cùng là chỗ nào xảy ra vấn đề.
Bực bội vò tóc, thẳng đến khi mái tóc mềm mại bị cậu vò thành ổ gà mới dừng lại.
Đột nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Tống Diễm:
Chẳng lẽ, Bạch Liên thích cậu hả?
Chắc thế rồi. Bằng không làm sao anh ta lại làm cái chuyện đó với cậu cơ chứ? Còn tự mình đến nhìn cậu!
Nghĩ như thế đáy lòng cậu có chút vui vẻ.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại cảm thấy không có khả năng. Rốt cuộc Bạch Liên thô bạo với cậu như thế, khi khổng khi không lại bóp cổ cậu, ai đời nào lại làm thế với người mình thích chứ!
Tống Diễm suy nghĩ nửa ngày cũng không có được đáp án.
Bạch Liên vừa trở về liền nhìn thấy Tống Diễm ngốc ngốc ngồi trên giường, tóc lung tung rối loạn.
Hắn báo cho ai đó: “Ra ăn cơm nào.”
“Ò.” Tống Diễm ngơ ngác lên tiếng, chậm rì rì xuống giường. Cậu bước đi rất nhỏ, sợ tác động đến chỗ nào đó.
Bạch Liên ở gần đó dọn một ít đồ ăn, khi Tống Diễm đến bàn ăn, những món đó đã được dọn xong.
“Ăn đi!” Bạch Liên đẩy chén cơm đến trước mặt cậu ý bảo cậu ăn, còn bản thân thì yên lặng nhìn cậu.
“Anh không ăn à?” Tống Diễm gắp một miếng đồ ăn, ngơ ngác nhìn hắn.
Bạch Liên lắc đầu.
“Được thôi.”
Mỗi một món đều rất đúng ý Tống Diễm, nhưng mà cậu có tâm sự, ăn cũng không ngon, thường thường còn nhìn Bạch Liên.
Bạch Liên tính tình nhẫn nại chờ cậu cơm nước xong. Sau khi thu dọn xong chén đũa, hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh Tống Diễm.
“Không phải em có chuyện muốn nói sao?” Bạch Liên nhướng mày: “Bằng không sao lúc ăn cơm lại kiểu muốn nói lại thôi.”
“Éc…” Tống Diễm do dự một hồi, vẫn quyết định hỏi rõ ràng.
“Bạch Liên, có phải anh thích em không?” Cậu nhìn chằm chằm mặt Bạch Liên, sợ bỏ lỡ mỗi một biến hóa của hắn.
Bạch Liên có chút ngoài ý muốn: “Em hỏi cái này làm gì?”
“Em…” Tống Diễm nuốt nuốt nước miếng: “Em chỉ muốn biết…”
“Biết rồi thì sao?”
“……”
Tống Diễm cứng họng, có chút thẹn quá thành giận: “Anh nói hay không nói!”
“Nếu tôi nói không thích thì sao?” Bạch Liên nhàn nhạt nói.
Tuy rằng Tống Diễm có nghĩ tới kết quả này, nhưng mà khi cậu chân chính nghe Bạch Liên nói, hoàn toàn là một cảm nhận khác.
Sắc mặt thoắt cái trắng bệch, cậu cảm thấy trái tim mình đột nhiên lạnh lẽo, máu cả người như bị đông lại, há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì.
Hô hấp cũng trở nên khó khăn hẳn.
“Nếu tôi không thích em, thì em sẽ thế nào?” Bạch Liên như thể không thấy được vẻ mặt của cậu, nói.
Lời này giống như dao, hung hăng chọc vào lòng Tống Diễm.
Cậu động môi, đột nhiên cảm thấy rất khổ sở.
Chẳng lẽ ở trong mắt Bạch Liên, cậu cũng chỉ là một món đồ chơi của hắn thôi sao?
Sỉ nhục.
Cậu ép cảm giác trong lòng xuống, lạnh mặt: “Không có gì đặc biệt.”