“Không vội, hay chúng ta đi ra ngoài ăn?” Lâm Húc Thịnh mỉm cười xách va li vào trong nhà, lúc đi qua Mục Âm, còn cẩn thận lấy sợi bông ở trên tóc bà.
Ánh sáng nhạt xuyên qua ngón tay ông, đâm vào mắt Nhược Hi, rơi vào đáy lòng cô.
Hình ảnh này, giống như đã từng nhìn thấy.
Đúng, khi ba mẹ đi dạo, lúc đó ba cũng lấy chiếc lá cây dính vào tóc mẹ.
Mục Âm thấy Nhược Hi vẫn còn ở đây, nên đối với động tác của Lâm Húc Thịnh có chút xấu hổ, tránh khỏi bàn tay ông, bà vội vàng phủi phủi trên đầu, kéo tay Nhược Hi đi vào trong nhà: “Bảo Bảo, về sau chúng ta là người một nhà, con cứ coi nơi này là nhà của mình.”
Đây vốn là nhà của cô.
Ngôi nhà cô đã sống mười tám năm.
Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, vẫn giống như trước khi mẹ qua đời. Tất cả đồ đạc vẫn ở nguyên chỗ cũ, nói chính xác là không hề thay đổi nhưng lại có cảm giác xa lạ.
Trong phòng ngủ, treo bức ảnh của ba và Mục âm, ngọt ngào tựa sát vào nhau, hoàn toàn kích thích Lâm Nhược Hi. Cô quay đầu nhìn khung hình nhỏ trên đầu giường, càng làm cô tức giận. Cô thu hồi bước chân, xoay người bước đi, muốn trở về phòng của mình, hôm nay, cô chỉ có thể trốn ở đó. Bởi vì cô không chấp nhận được có một nữ chủ nhân khác ngoài mẹ trong ngôi nhà này, thật may cửa phòng cô không khóa, đẩy nhẹ cửa cô bước vào phòng.
Vẫn là chiếc giường của cô, nhưng trên giường lại có người đang nằm ngủ, chăn đắp một nửa, cánh tay buông lỏng ở trên giường, tất nhiên, với dáng người của hắn ta, ngủ trên giường của cô thật uất ức cho hắn, chiều dài thì tạm được, nhưng chiều rộng thì không đủ.
Lông mày của hắn, ánh mắt của hắn, mũi của hắn, thậm chí tất cả tất cả đều khiến Lâm Nhược Hi điên mất, cô đứng nguyên tại chỗ giống như người bị tâm thần kêu to: “Hắn ta là ai, tại sao ngủ trên giường mình, tại sao trên giường mình lại có một người đàn ông???!!!”
Đạo bất đồng bất tương vi mưu
Mười tám năm nay, Lâm Nhược Hi điển hình là một cô bé ngoan ngoãn. Sóng to gió lớn mà cô gặp không phải là kì thi tốt nghiệp cao đẳng hay thi đại học, mà vì năm thứ hai cao đẳng thầm mến một nam sinh, nên bị lấy ra làm bia đỡ đạn.
“Mình chắc không xấu lắm?” Nhược Hi soi gương tự đặt câu hỏi.
Trong kí túc xá, một cái gối từ trên giường bay tới nện vào đầu cô, cô không cách nào phản ứng, đến lúc sắp cùng cái gương chia tay nụ hôn đầu, cô nhanh chóng quay đầu nhưng vẫn để lại cái dấu răng ở trên gương.
“Mình cũng chỉ là nói lời nghi vấn từ sâu tận đáy lòng thôi.” Nhược Hi nhỏ giọng than thở.
“Đừng u mê, Đặng Chí Hạo đúng là ánh mắt bị lé, bị tăng nhãn áp, đục thủy tinh thể, bạn so đo cái rắm.” Lời nói ác độc, Hách Chân Chân chính là đại mĩ nữ trong phòng bọn họ, ngay cả nói chuyện cũng khí thế áp đảo, cô và Nhược Hi học cùng trung học, nhưng khác ban. Chẳng qua Đặng Chí Hạo chính là hot boy quá gây sự chú ý, cho nên bảo cô không chú ý đến Nhược Hi là quá khó.
Dù sao xì căng đan của cô và anh ta cũng từng truyền đi hai, ba ngày.
Mà chuyện xấu về tình cảm của đại mĩ nữ Chân chân thật sự giống như nước sông cuồn cuộn không dứt.
“Mình thiếu chút nữa bị anh ta làm cho uất ức, đến chết đi sống lại.” Nhược Hi nhíu mày, quan sát mấy cái, sau đó hơi cười, nhìn thế nào cũng không cảm thấy vừa lòng.
Gương mặt quá mức bình thường. Chính xác là, ngũ quan bình thường, làn da cũng không đẹp, không có bất cứ nét đẹp nào, nói tóm lại một gương mặt quá mức bình thường.
“Bạn đừng để ý, người nào mà chẳng giống người nào, đúng rồi, bạn còn chưa kể xong, chuyện em trai của bạn.” Ai nói mĩ nữ không bát quái, sự thật chứng minh, mĩ nữ so với các cô gái bình thường còn bát quái hơn, bởi vì mĩ nữ thường quá cô đơn, cần bát quái để bù vào nỗi đơn phía sau Đông Phương Bất Bại, Tiếu Ngạo Giang Hồ.
“Cái rắm, hắn ta cùng mình không có quan hệ huyết thống.” Nhược Hi không soi gương nữa, quay đầu nghiến răng: “Mình ngay cả gương mặt của hắn cũng chưa thấy rõ ràng đã túm hắn từ chăn của mình lôi ra ngoài.”
“Trần truồng?” Điểm đại mĩ nữ chú ý quả thật không tầm thường giống như những người khác, cũng khiến cho Nhược Hi phải gào lên: “Đi chết đi, hắn ta mặc quần áo.”
“Đáng tiếc, không có cơ hội bát quái.” Chân Chân tặc lưỡi, lại nằm xuống giường, cảm khái: “Cuộc sống này sao lại nhàm chán thế, mình quả thật sắp điên rồi.”
Vừa mới kết thúc cảm giác khẩn trương khi học cao trung, đại đa số mọi người đều cảm thấy vắng vẻ. Không phải ở nhà đọc sách, không có thầy giáo mỗi ngày nhắc nhở học tập, thời gian còn lại, mấy con tiểu sơn dương vừa thoát khỏi lồng giam tất nhiên không biết làm gì rồi.
“Đừng nói mình, hôm nay mang bạn đi ra ngoài ăn kem?” Chân Chân thường xác định mục tiêu rõ ràng, năm nhất bắt nhốt, năm hai bồi dưỡng, năm ba vui vẻ, năm bốn học tập, năm thứ năm tiến thẳng đến lễ đường. Mục tiêu to lớn như vậy khiến Nhược Hi há hốc mồm, nhưng Chân Chân luôn là người nói được làm được, thuộc trường phái hành động, chính là chỉ khẽ mỉm cười, nhanh chóng ở năm thứ ba đại học đã câu được một vị sư huynh, lúc nào cũng anh anh em em ngọt ngào, chính là một ngày không gặp như cách ba thu, một ngày không gặp nhung nhớ u sầu, Nhược Hi không muốn làm bóng đèn cười tít mắt: “Mình trời sinh không thích làm bóng đèn, cho nên khi về nhớ mang cho mình một ly kem là được rồi.”
Vào thứ bảy, trong phòng ngủ chỉ còn hai người, Chân Chân đúng thật bị yêu cầu thật đơn giản của Nhược Hi triệt để đánh bại, “Xin bạn, bạn có thể xuống tay độc ác một chút? Vào lúc bạn bè yêu đương, các nam sinh đều bị chị em chung phòng xâu xé, chỉ riêng Ngô Hạo mỗi ngày ra vào phòng chúng ta, các bạn coi như người ta không tồn tại. Trước không nói đến bạn, lão đại ngày ngày tới giảng đường, lão nhị không để ý chuyện bên ngoài, lão tứ không lo học đi làm cái gì mà hội học sinh, lão ngũ thì sao, chỉ biết ngây ngốc cười nhìn Ngô Hạo,khắp phòng chỉ còn bạn là một người bình thường nhất, thì lại nói mình có thể theo đuổi tình yêu gì đó?”