Nhược Hi đỏ mặt vất vả nói: “Không cần, tôi không muốn uống,… cậu đi ngủ đi.”
“Thật sự không uống?” Mục Ca nhìn dáng vẻ cô hình như còn chút khó chịu, vội vàng cầm khăn ướt lau khóe miệng cho cô.
Nhược Hi trùm chăn, che kín đầu, nhất quyết không thò mặt ra: “Không cần, không cần.”
Tầm mắt Mục Ca rơi vào trên chăn, thấy cô không có vẻ muốn bỏ ra vẻ mặt cũng trầm xuống, cánh tay giơ ra giữa không trung thật lâu, mới hạ xuống, trầm giọng nói: “Vậy cô ngủ đi, tôi không quấy rầy.”
Sau đó Nhược Hi chỉ nghe thấy tiếng giường xếp kẹt một tiếng, tảng đá nặng trong lòng mới được bỏ xuống, chắc Mục Ca đã lên giường đi ngủ.
Cô lại thở dài, chỉ cảm thấy huyệt thái dương đập thình thịch, vô cùng khó chịu.
Mặc kệ, ngày mai chạy trốn là được, có lẽ như vậy thật có lỗi với Mục Ca, nhưng mà để cô đối diện với một người con trai đã trưởng thành, thật sự không quen.
Vốn nghĩ, hắn là đứa bé, ai ngờ đã nhanh chóng trưởng thành.
Không dễ chơi.
Kế hoạch về nhà dưỡng thương không thể không kết thúc, cô mang theo bí mật trở về trường học.
Lâm Húc Thịnh cố giữ lại nhưng cô không đồng ý, bất đắc dĩ lại cho cô một trăm đồng. Đợi sau khi cô đi ông hỏi Mục Ca, Mục Ca cũng chỉ ngậm miệng không nói một lời. Lâm Húc Thịnh nghĩ rằng hai người chắc có tranh cãi nhỏ, cũng không quá để tâm, chỉ có Mục Âm trầm mặc, kéo Mục Ca vào phòng hỏi. Nhưng Mục Ca cái gì cũng không nói, ai cũng không có biện pháp.
Nhược Hi trở về kí túc xá, về sau rất chăm chỉ, mở cửa sổ hóng mát, lại thừa dịp có ánh mặt trời phơi quần áo cùng ba lô, sau đó lôi lão tam và lão ngũ đi tưới cây.
Vì vậy mấy người trong phòng sau khi trở về nhìn thấy hình tượng xã hội chủ nghĩa mới, lão đại đi tới, sờ sờ trán Nhược Hi: “Bạn không sao chứ? Bộ muốn vào đảng rồi?
“Đảng sẽ không thu nhận một thanh niên bị bỏ rơi phía sau như mình, mình đã lĩnh ngộ, bắt đầu từ hôm nay mình muốn Good good study, day day up!”
Bối Ninh mỉm cười: “Đại tỷ, mặc kệ cô ấy, không hiểu bị kích thích cái gì rồi, thế nào, lần này chuẩn bị giành học bộng với mình?”
Nhược Hi ngượng ngùng bật cười, nhìn thấy hai con mắt gấu mèo o_o đang nhìn cô như không thể tin được, lớn tiếng thét chói tai: “Vì sao bạn không việc gì? Bạn hôm qua không phải uống bốn chai? Mình nôn tận nửa đêm, bạn lại không sao, ông trời, thật sự quá bất công!”
Nhược Hi nhún nhún vai, “Hết cách, mình dùng ngón tay để ép rượu ra ngoài.” Nói xong còn làm tư thế “Lăng ba vi bộ” trong Thiên Long Bát Bộ.
“Thôi đi, từ niệu đạo bức ra thì có.” Chân Chân bĩu môi, cầm túi lương khô ném lên tren giường, dọn dẹp giường, trong lúc thu dọn, chợt nhớ tới cái gì, quay đầu nói với mọi người: “Mình nói này, trong nhà Nhược Hi có một tiểu đệ đệ rất đẹp trai, mình nhìn mà chảy cả nước miếng.”
Nhược Hi đang gập chăn đột nhiên dừng lại: “Sao tự dưng lại nhắc đến hắn?”
“Hâm mộ bạn, trong nhà có em trai sắp trưởng thành, tối ngày hôm qua mình nằm mơ tới cậu nhóc một đêm.” Chân Chân nhướng mày nhìn mấy người đang tò mò nói: “Hơn nữa cậu nhóc đó rất để tâm, hôm qua rót nước cho mình, còn sợ mình uống không được, pha nước ấm mang tới, nói thật, so với tên ngố Ngô Hạo nhà mình còn tốt hơn nhiều.”
“Nhược Hi, bạn thật có phúc khí, không có việc gì có thể chỉ đạo tiểu suất ca chạy tới chạy lui…” Lão ngũ mơ hồ bắt được cái đuôi của câu chuyện, vội gia nhập thảo luận, sự gia nhập của cô làm cho trong lòng có chút chua, Nhược Hi vội cầm quyển sách: “Ai thích thì cầm, tốt nhất là mang hắn cùng mẹ hắn đi luôn.”
Thảo luận về trai đẹp có người trở mặt tất nhiên sẽ không còn hứng thú, lão đại trợn mắt nhìn Chân Chân và lão ngũ: “Hai bạn không cần thi nữa hả? Còn không đọc sách?”
Chân Chân mím môi phát hiện sắc mặt Nhược Hi không tốt, vội kéo ghế giả bộ xem sách.
Chỉ có lão ngũ chậm một nhịp chưa kịp phản ứng, dùng âm thanh không quá nhỏ hỏi Chân Chân: “Em trai kia bao nhiêu tuổi?”
Chân Chân nháy mắt, liếc bóng lưng Nhược Hi, nhếch miệng: “Ai biết, bạn hỏi nữ chính đi.”
Nhược Hi mất rất nhiều thời gian mới quên chuyện mình phải về nhà thứu bảy. Lâm Húc Thịnh gọi điện thoại cũng bị cô lấy lí do phải đi học không về được, thời gian qua, nhiều ngày, thứ bảy ba cũng không gọi điện thoại giục về nữa.
Hải Dật cũng gọi hai lần, Nhược Hi chạy xuống lầu nghe thấy giọng nói của anh ta, lần đầu tiên là trực tiếp đưa điện thoại lại cho dì quản lý, lần thứ hai là lập tức ngắt điện thoại, không cho cơ hội giải thích.
Trong lòng Nhược Hi, những chuyện này rất đơn giản. Tất cả đều lấy cuộc thi làm trọng, một số chuyện có thể vì cuộc thi mà trở nên nhẹ như lông hồng, không đáng được nhắc tới.
Nhưng sau khi cuộc thi kết thúc, trong kí túc xá tràn ngập âm thanh buồn bã, lúc đó cô lại bắt đầu lâm vào trạng thái không biết đi con đường nào, mắt thấy lão Đại cuộn chăn lại, lão ngũ cũng gập màn, mọi người chuẩn bị về nhà, chỉ còn mình cô ngồi im trên giường không nhúc nhích.
Thật sự không muốn về nhà, nhìn cô không có hơi sức dọn dẹp va li, Chân Chân thấy Nhược Hi giống như người đang ra pháp trường, không hiểu hỏi: “Bạn hơn hai tháng không về, từ mùa xuân tới mùa hè, có chuyện gì?”
“A, nghỉ hè, ở nhà hơn một tháng, phải đối mặt với người mình không thích, bạn nói, mình làm sao sống?” Nhược Hi ủ rũ cúi đầu than thở.