Cạch một tiếng điện thoại bị cắt đứt, Lâm Húc Thịnh nhíu mày nhìn ống nghe trong tay. Đứa nhỏ này, vẫn quật cường như vậy, từ nhỏ chưa từng thay đổi. Trước đay lúc hai ba con họ nói chuyện, ấn tượng về Mục Âm không tệ. Con gái còn muốn hi vọng tìm được một người phụ nữ hiền dịu thay mẹ mình chăm sóc ba, nhưng sau khi thấy Mục âm, tự nhiên Nhược Hi lại thay đổi, trở nên nóng nảy, thậm chí còn lôi Mục Ca ra khỏi chăn, dù Mục Âm có giải thích như thế nào, cũng không chấp nhận, khiến Lâm Húc Thịnh lần đầu tiên có cảm giác mình vô năng. Rõ ràng là lúc gặp mặt ấn tượng rất tốt, Mục Âm cũng bận rộn trong bếp cho tới trưa, kết quả lại như vậy.
Mục Âm cũng không tệ. Li dị nhiều năm vẫn một mình nuôi sống con trai, cũng chịu đủ cực khổ, nhưng bà vẫn cố gắng, biết chăm sóc người khác, nếu nói còn có điều gì chưa tốt, chính là chưa thể thân thiết với Nhược Hi, nếu mối quan hệ của hai người được giải quyết, đó chính là hoàn hảo rồi.
Mặc dù bà cũng rất cố gắng, ông biết.
Nhược Hi đè lại trái tim đập loạn của mình, đứng trước cửa nhà chờ một lúc, còn chưa nghĩ đến ấn chuông cửa.
Cô không thích gặp người mình ghét, nhưng cố gắng chịu một lúc sẽ không sao. Trong lúc đang do dự, đột nhiên nghe thấy bước chân đằng sau, cô theo bản năng lùi sang một bên để người kia đi trước, kết quả tiếng bước chân dừng ngay bên cạnh mình.
“Cô ở cửa xem tướng sao?” Giọng nói quen thuộc vang lên, Nhược Hi quay đầu, thấy tiểu tử kia đang xoay xoay quả bóng rổ, đầu đầy mồ hôi đứng cách cô hai bước chân, không che dấu ánh mắt quan sát cô từ đầu tới chân, sau đó gật đầu lẩm bẩm: “Chắc là, có khả năng này.”
Nhược Hi không thèm che dấu địch ý của mình, cảnh giác nhìn hắn, cãi lại: “Đừng nói chuyện, cậu không biết giọng nói của mình rất khó nghe sao?”
“Cô dám nói giọng tôi khó nghe?” Mục Ca tức giận nhưng hoàn toàn không có sự uy hiếp, vì thế Nhược Hi dáng vẻ cao ngạo cúi đầu nhìn hắn: “Tôi đã nói rõ ràng, cậu còn phải lặp lại, cậu xác định ngươi không có nghễnh ngãng?”
“Tôi không nói chuyện với người không có kiến thức.” Mục Ca tỏ vẻ rất độ lượng, cố ý nghiêng người bấm chuông cửa, bĩu môi chen qua người Nhược Hi.
Lâm Nhược Hi cũng hừ lạnh một tiếng, tránh xa hắn ta ba bước đứng ở phía khác, không thèm nhìn tới hắn.
Mục Âm mở cửa liếc mắt nhìn thấy hai người đang bày bộ mặt thối đứng ở cửa, bộ dáng giống như là sẵn sàng chờ đợi phát súng hiệu lệnh, sau đó bắt đầu chạy 100m.
Quả nhiên, bà vừa mở cửa, lách người, Mục Ca xông tới phòng mình, Lâm Nhược Hi cũng không muốn để hắn ta chiếm phòng của mình cũng nhanh chóng chạy tới phòng, đứng ngay ngắn bên giường.
Hai người giống như con gà chọi, mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn đối phương, trong lòng không biết đã mắng nhau bao nhiêu lần.
Nhược Hi chống nạnh: “Tôi cảnh cáo cậu, phòng này là của tôi, cậu chỉ là người ở nhờ!”
“Mới là lạ, thứ hai đến thứ sáu là của tôi, thứ bảy chủ nhật mới bố thí cho cô!” Mục Ca cười lạnh trả lời.
Nhược Hi híp mắt: “Tôi cảnh cáo cậu… tốt nhất không nên mạnh miệng với tôi, tiểu tử!”
“Tôi cũng cảnh cáo cô… tốt nhất không nên quá phách lối, bà lão cổ hủ!” Mục Ca bắt chước ánh mắt và động tác của cô, cười lạnh.
Lâm Nhược Hi tức giận, ngón tay chống nạnh bóp chặt, cô híp mắt hai tay run run, lớn tiếng nói: “Cậu dám nói thêm một câu, tôi sẽ ném cậu từ trên lầu xuống!”
Không ngờ, cậu nhóc lại bước lên, đứng trước mắt cô cười nhạt: “Cô ném a, chỉ với cánh tay nhỏ bé này, đừng khoác lác!”
Mục Âm luống cuống đứng ngoài cửa nhìn hai đứa nhỏ tranh cãi, bởi vì thân phận là mẹ kế nên cô không dám nói Nhược Hi, nhưng lại không chịu được con trai bị uất ức, giống như con kiến trên chảo nóng, vội vàng chạy ra ban công nhìn xung quanh.
Thật may Lâm Húc Thịnh đi mua cô ca về đang lên lầu, nếu không chẳng biết chuyện này còn diễn biến thành cái dạng gì.
“Nhược Hi!” Lâm Húc Thịnh đứng ngoài cửa phòng, giơ cô ca lên, nhìn hai người đang thở hổn hển trong phòng.
Nhược Hi nhìn thấy ba, trong ngực tức giận lại vô tình nhìn thấy tóc trắng trên đầu ba, lại đè nén, đặt mông ngồi xuống giường, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình.
Đây cuối cùng là sao, Nhược Hi cắn môi, cô không biết sao lại so đo với cậu nhóc đó. Không sai, cô không thích mẹ hắn, nhứng hắn là vô tội, nếu như cô ghét mẹ hắn, thì bình thường hắn ở nhà đều gây khó cho ba, chẳng phải là rất khó chịu?
Hừ, cô là người rộng lượng không thèm so đo với tên nhóc, Nhược Hi liếc nhìn hắn một cái, cắn chặt răng.
Mục Âm thấy trong phòng không còn tiếng tranh cãi, bà có chút lấy lòng chen qua người Lâm Húc Thịnh cười hỏi Nhược Hi: “Bảo Bảo, buổi tối chúng ta ăn chân gà cô ca nhé!”
“Không ăn!” Mục Ca và Lâm Nhược Hi đồng thanh trả lời.
Nhược Hi nằm ở trên giường yên lặng đếm cừu, 11 nghìn 896 cũng đếm xong rồi, nhưng vẫn không ngủ được.
Trên bàn cơm, cô cố nén tức giận vùi đầu ăn cơm, đầu cũng không thèm ngẩng lên. Vì điều chỉnh không khí Lâm Húc Thịnh nói mấy chuyện cười, nhưng cả bàn ăn không có một người hưởng ứng. Mục Âm luôn tay gắp thức ăn cho Nhược Hi, còn chén của Mục Ca chất đầy cánh gà do Lâm Húc Thịnh gắp, hai người liếc mắt nhìn nhau, khẽ thở dài. Còn hai đứa con của mình đối mặt nhìn nhau hừ một tiếng, quay lưng ăn.
Nhược Hi cũng muốn an ủi ba, giả bộ tươi cười. Nhưng không biết tại sao cô rất ghét Mục Âm, trươc kia lúc nhìn ảnh cô đã thấy bà có chút quen mắt, cho đên giờ mới phát hiện, bà chính là người làm tổn thương mẹ. Khi đó cô mới năm tuổi, lại có thể nhớ rõ ràng. Cô sẽ không tha thứ cho Mục Âm, rõ ràng mẹ rất tốt bụng, bà ta lại lấy oán trả ơn, thậm chí nhiều năm về sau còn đoạt lấy vị trí của mẹ.
Bởi vì cô không thể tha thứ, nên đứa nhóc đó cũng bị liên đới không thể tha thứ.
Bây giờ mặc dù hắn ta nằm trên chiếc giường cạnh giường cô, nhưng âm thanh kẽo kẹt khi hắn lật người trực tiếp ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô. Tiểu tử thối, ngủ cũng không đàng hoàng, không lật người thì là kéo đàn, đúng là hành hạ người khác.
Trằn trọc đến ba giờ Lâm Nhược Hi rốt cuộc không nhịn được, cô khoác áo xuống giường, đi dép nhẹ nhàng tới chỗ hắn, dùng hai tay đẩy cằm hắn lại giữ chặt.