Phượng Khuynh Ca chậm rãi uống một ngụm trà, ngồi trên ghế. Âm thanh rên rỉ đứt quãng của hắn truyền vào tai, tức giận đối với hắn vơi hơn phân nửa, lại có loại xúc động khó nén.
Cô búng tay một cái, Như Ý thảo lập tức bay về trong tay cô. Sau khi được cởi trói, Phong Thất Hiên lập tức cầm lấy “lão nhị” của mình,hai tay không ngừng vuốt ve.
Phượng Khuynh Ca tà tà nhìn động tác của hắn. Cô còn chưa từng thấy qua đàn ông “đánh” súng lục đâu. Mỹ nam chính là mỹ nam, cho dù bị dục hoả đốt đến cháy người mà vẫn có thể làm được động tác tao nhã như vậy.
Phong Thất Hiên làm thật lâu, vậy mà “lão nhị” vẫn không có ý tứ cao trào. Hắn rốt cuộc phát hiện không thích hợp, nghẹn đỏ mặt thở hổn hễn: “Nha đầu, em rốt cuộc làm cái gì?”
“Chỉ là một trừng phạt nho nhỏ đối với anh. Tôi đã cho anh một cơ hội, anh không biết quý trọng. Tôi nói rồi, anh sẽ hối hận.” Phượng Khuynh Ca lười biếng nói.
Phong Thất Hiên nhìn nhìn bốn phía, hồi tưởng lại năng lực của Phượng Khuynh Ca, biết mình đã găp hạn. Cô lợi hại như vậy, chuyện này làm sao giấu diếm được cô. Có lẽ ngay từ đầu, cô chính là đùa giỡn hắn. Lấy năng lực cô cùng Tư Mã Xuyến so sánh, ai thắng ai thua dĩ nhiên biết được. Chính là...Không biết cô có biện pháp trị cho anh hai hay không?
Ở trong loại tra tấn sống không bằng chết này, Phong Thất Hiên còn có thể tự hỏi nhiều điều như vậy, không thể không làm người ta bội phục ý chí mạnh mẽ của hắn. Hắn bỏ tay ra, ép mình xem nhẹ khó chịu nửa nửa người dưới.