“Tiểu Ca, nói cho anh biết, em có yêu anh hay không?” Sợ hãi trong lòng Phượng Tử Thịnh cũng không có bởi vì thoả mãn thân thể mà biến mất, tâm tình thấp thỏm trong lời nói của anh khiến cô không biết làm sao.
Phượng Khuynh Ca vội vàng gật đầu, chỉ sợ có hơi chần chừ sẽ khiến anh suy nghĩ miên man. Cô cắn răng chịu đựng sự cuồng dã xâm phạm, giống như dã thú cắn nuốt thân thể.
Thân thể mẫn cảm vừa đau vừa vui thích, trong không khí tản ra mùi máu thản nhiên, cô đau đớn sợ hãi chỉ biết nhỏ giọng thút thít. Phượng Tử Thịnh đang điên cuồng không nghe thấy, phẫn nộ mãnh liệt bị tình dục thay thế.
“Phốc xuy...phốc xuy...” Luật động nguyên thuỷ làm cho hai người có cảm giác. Phượng Tử Thịnh mạnh mẽ thở dốc, Phượng Khuynh Ca sung sướng hừ nhẹ, thân thể mềm nhuyễn thành một bãi nước.
“Anh hai...nhẹ chút...Đau...Tiểu Ca yêu anh mà. Anh đừng như vậy.” Phượng Khuynh Ca khó chịu đẩy anh một chút. Anh ép rất chặt, thân thể nhỏ nhắn của cô phải chịu đựng hết mức.
“Em...Em có nỗi khổ.” Phượng Khuynh Ca khổ sở nói: “Anh không cần như vậy được không? Em sợ!”
“Nỗi khổ? Khổ của em chính là một mình anh hai không thoả mãn được em, cho nên em mới đi tìm người khác thoả mãn sao?” Phượng Tử Thịnh oán hận nói: “Nói, có phải anh không thoả mãn được em không?”
Phượng Khuynh Ca lắc đầu, khẩn trương nhìn anh. Phượng Tử Thịnh mạnh mẽ như vậy, làm sao không thoả mãn được cô? Chỉ là cô cần nhiều đàn ông khác nhau a!
Phượng Tử Thịnh cũng không bởi vì Phượng Khuynh Ca phủ nhận mà tiêu tan. Anh đã nhận định Phượng Khuynh Ca làm ra chuyện này là bởi vì yêu người đàn ông khác, như vậy chính là cô có ý nói dối.
Nghĩ đến cô yêu người khác, điều này làm cho anh vừa tức vừa hận, động tác tự nhiên càng thêm thô bạo.
Ban đêm rất dài, Phượng Khuynh Ca hoàn toàn không biết mình làm sao vượt qua buổi tối này. Đến khi Phượng Tử Thịnh phát xong lửa giận, toàn thân Phượng Khuynh Ca không còn một khối da thịt hoàn hảo.
Sau khi tỉnh táo lại, Phượng Tử Thịnh hung hăng đánh mình một cái tát, anh đau lòng nhìn Phượng Khuynh C, muốn chạm cô, nhưng lại sợ làm cô đau thêm.
Phượng Khuynh Ca mệt mỏi đang ngủ, không biết tâm trạng rối rắm của Phượng Tử Thịnh. Thời điểm cô tỉnh lại, trên người có dấu vết đã lau thuốc mỡ, Phượng Tử Thịnh cũng không có bên cạnh.
Cô ngồi xuống, dùng ma khí chữa trị thương tích trên người. Ước chừng một giờ sau, rốt cuộc khôi phục như ban đầu.
Cô có chút tức giận, không đi tìm Phượng Tử Thịnh, mà trực tiếp tiến vào không gian.
Trong không gian.
Phong Thất Hiên ghé vào trên giường lớn, nghe thấy bước chân Phượng Khuynh Ca liền mở to mắt, vẻ mặt oán nói: “Anh trai của bảo bối đúng là thật lợi hại, đem em biến thành như vậy.”
Vành mắt Phong Thất Hiên thâm đen, trạng thái tinh thần cũng không tốt. Nghe lời nói ê ẩm của hắn, không khó tưởng tượng một đêm qua hắn nghe rõ cỡ nào.
“Bây giờ anh đi tìm Tư Mã Xuyến, gọi cô ta lập tức cứu anh trai anh.”
Tâm tình Phượng Khuynh Ca không tốt, không muốn cùng Phong Thất Hiên nhiều lời, biểu tình cũng là rầu rĩ.
Cô bây giờ cơn tức đầy mình, vừa vặn cùng Tư Mã Xuyến đấu một trận, đem oán khí trong lòng phát ra. Cô không thể phát hoả đối với anh hai, mỹ nam tử như Phong Thất Hiên cũng không đành lòng, đối tượng đương nhiên đổi thành Tư Mã Xuyến. Nếu cô ta đã tới cửa tìm cô, như vậy thì so chiêu đi.