Phượng Tử Thịnh theo bản năng lui ra sau một bước, Tư Mã Xuyến ngã xuống mặt đất, mắt thấy sắp cùng mặt đất thân mật, cô ta hét lên một tiếng: “A Nhiên.”
Vừa dứt lời, một thân hình màu đen nhảy đến. Tư Mã Xuyến ngã vào trong lòng bóng đen kia, gắt gao ôm cổ hắn, nói: “Làm em sợ muốn chết. A Nhiên, anh lại cứu em, anh đúng là quý nhân của em.”
A Nhiên này chính là tên của tên dã nhân kia, cũng là Tư Mã Xuyến vì hắn đặt. Hắn là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, làn da ngăm đen, ngũ quan rõ ràng, thân hình giống như người mẫu quốc tế cao to cường tráng. Hắn cắt tóc húi cua, một đôi mắt như sói cùng với mái tóc nghiêm túc có chút hương vị quân nhân.
Tư Mã Xuyến khéo léo nằm trong lòng hắn tựa như người lớn ôm một đứa nhỏ.
“Không có việc gì đi?” Giọng nói A Nhiên có chút kỳ quái, giống như người mới học nói, bàn tay hắn xoa xoa trên thân thể Tư Mã Xuyến.
Tư Mã Xuyến sắc mặt cáu kỉnh, chụp lấy bàn tay hạnh kiểm xấu của hắn, giận dữ nói: “Đừng náo loạn! Bây giờ có người khi dễ em, anh giúp em có được hay không?”
Sau đó hắn theo cô ta học tập ngôn ngữ, lại bị cô ta đưa đến thế giới con người. Trong mắt hắn, Tư Mã Xuyến là phối ngẫu của hắn, hắn phải bảo vệ tốt cô ta.
Ai cùng cô ta đối nghịch, hắn sẽ dùng nắm đấm cùng ranh nanh làm cho kẻ đó sống không bằng chết.
“Hắn! Hắn! Hắn! Anh đem hắn bắt lại, em muốn trừng phạt hắn.” Tư Mã Xuyến hưng phấn nói.
Đã mềm không được, vậy mạnh bạo.
Chỉ cần bắt được Phượng Tử Thịnh, sau đó dùng thuật thôi miên mê hoặc tâm trí hắn, Phượng Khuynh Ca cứ chờ hai bàn tay trắng đi! Mạnh Lâm Phong không phải là một ví dụ sao? Cho dù hắn thích Phượng Khuynh Ca, bây giờ còn không phải ngoan ngoãn bị cô đùa bỡn.