Ra lệnh một tiếng, A Nhiên trên lầu liền nhào xuống, ôm cổ Tư Mã Xuyến. Ngực Tư Mã Xuyến đã bị thương, lại bị hắn mạnh mẽ ôm như vậy, phun ra một ngụm máu tươi, đầu phát ra tiếng vang ong ong, thiếu chút nữa là ngất đi.
“Bốp...” thẹn quá hoá giận, cô ta liền một tát đánh lên mặt A Nhiên.
Trong mắt A Nhiên hiện lên hoả diễm, hắn bắt lấy cánh tay Tư Mã Xuyến, giống như dã thú bị thương lạnh lùng trừng cô ta.
Trong mắt A Nhiên, tuy rằng thú đực phải bảo vệ thú cái, nhưng thú đực vẫn phải có tôn nghiêm của thú đực. Tư Mã Xuyến đã khiêu chiến quyền uy của hắn.
“Thực xin lỗi, A Nhiên, em rất thương tâm. Bọn họ đều khi dễ em, anh nói phải làm sao bây giờ?” Tư Mã Xuyến ghé vào trong ngực A Nhiên, khóc đến run rẩy.
Ánh mắt âm lãnh của A Nhiên dừng trên người Phượng Khuynh Ca, đột nhiên đôi mắt hắn trợn to, hô hấp dồn dập, ngực nhấp nhô không ngừng.
Tư Mã Xuyến đã nhận ra nguy hiểm. Vốn tưởng rằng A Nhiên lớn lên trong bầy thú, sẽ không bị Phượng Khuynh Ca ảnh hưởng, thì ra hắn cũng biết Phượng Khuynh Ca so với cô xinh đẹp vũ mị hơn.
Đáng giận! Chẳng lẽ trên đời này không có đàn ông đáng giá để tin tưởng sao?
“Anh gọi là A Nhiên đúng không?” Phượng Khuynh Ca tự nhiên cũng không xem nhẹ biến hoá trong mắt A Nhiên. Cô thu hồi ma khí trong tay, hé ra vũ mị tươi cười, đối với A Nhiên quăng một cái mị nhãn: “Cô ta là đàn bà của anh?”
A Nhiên nhìn nhìn Tư Mã Xuyến, gật đầu: “Cô là ai? Cô rất đẹp!”
Phượng Khuynh Ca hé miệng cười, đối với người tên A Nhiên này thản nhiên có hảo cảm.
Đương nhiên không phải vì hắn khen ngợi cô, mà là ánh mắt của hắn thực tinh thuần. Đó là ánh mắt thuần khiết không lây nhiễm bất kỳ thứ trần tục nào, tựa như đứa trẻ mới sinh. Nam nhân như vậy cùng Tư Mã Xuyến đúng thật là không xứng.
“Nữ nhân của anh muốn cướp nam nhân của tôi, anh nói chuyện này xử lý thế nào?” Phượng Khuynh Ca cởi dây trói cho Phượng Tử Thịnh, Phượng Tử Thịnh lập tức ôm cô, dùng sức cắn lên đôi môi nhỏ nhắn.
Phượng Khuynh Ca thử đẩy anh ra, nhưng Phượng Tử Thịnh lại dùng sức, càng hôn càng sâu.
“Tiểu Ca ngoan, anh hai ghê tởm muốn chết, em phải giúp anh tẩy mùi.”
Tư Mã Xuyến khiếp sợ nhìn hai anh em đang gắt gao ôm lấy nhau, chỉ vào bọn họ thét to: “Các người là anh em ruột! Các người cư nhiên làm ra loại chuyện ghê tởm này.”
“Đủ! Có liên quan gì đến em?” A Nhiên lạnh giọng nói: “Từ giờ trở đi không cho phép gặp người đàn ông khác, nếu không liền ăn em.”
Phượng Khuynh Ca dùng sức đẩy Phượng Tử Thịnh ra, há miệng thở dốc. Nghe xong lời này của A Nhiên, cô đột nhiên có ý kiến hay.
Từ trong không gian lấy ra hai viên thuốc màu đỏ, đưa cho A Nhiên: “Đây là hai viên thuốc, anh cho cô ta ăn đi, sau đó cô ta sẽ không rời xa anh được. Chỉ cần cô ta dám lén lút cùng người đàn ông khác xảy ra quan hệ, sẽ lập tức hoá thành một bãi nươc đen, vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.”