Phượng Khuynh Ca ngồi ở trên giường, cầm một cánh tay gầy trơ xương như que củi điều động ma khí.
Đại lượng nguyên tố hắc ám đánh về phía cô, giống như một con ma thú xấu xí dữ tợn, hận không thể đem cô ăn tươi nuốt sống.
Ma khí trong cơ thể Phượng Khuynh Ca đem nó gắt gao bao vây bắt lại, từng chút từng chút cắn nuốt chúng nó, làm cho chúng ngày càng ít, càng ngày càng yếu đi, cuối cùng dung hợp vào trong cơ thể cô, khiến tà khí trong cơ thể cô ngày càng nhiều.
Lão nhân trên giường chỉ có bảy mươi mấy tuổi, nhưng nhìn qua lại giống như lão già trên trăm tuổi.
Hai má ông teo tóp vào, nhìn đã không còn mấy lượng thịt. Nếp nhăn trên mặt chằng chịt dày đặc, so với trước kia dường như là hai người.
Phượng Khuynh Ca còn nhớ rõ lần trước khi cô nhìn thấy ông ấy chính là ngày đầu tiên sau khi cô trọng sinh, cũng là thời điểm thay đổi vận mệnh Phượng Khuynh Ca. Lão nhân lúc đó tinh thần rạng rỡ, nói chuyện sang sảng như chuông đồng, khí chất sắc bén, cầm lấy tay cô ân cần hỏi thăm. Ông biết rõ Mạnh Lâm Phong không thích cô, lại vẫn hứa hẹn chỉ cần cô đồng ý, Mạnh Lâm Phong nhất định phải cưới cô, cái nhà này đều do ông ấy làm chủ.
Lão nhân đối với cô thật lòng như vậy lại bị Tư Mã Xuyến chết tiệt kia hại đến sống không bằng chết. Nếu cô không có năng lực nghịch thiên như vậy, ông nội Mạnh khẳng định sống không quá ba tháng.
"Thế nào, ông nội không có việc gì chứ?" Nhìn Phượng Khuynh Ca mở to mắt, Mạnh Lâm Phong khẩn trương nói.
"Nếu anh thật sự quan tâm ông nội, sao lại để Tư Mã Xuyến tra tấn ông như vậy? Làm sao có thể không có việc gì? Cô ta cho ông nội ăn lượng lớn thuốc phiện, ông có thể sống tới bây giờ đã rất là kiên cường." Phượng Khuynh Ca tức giận nói: "Nhà các người những người khác đều cũng như vậy sao?"
Mạnh Lâm Phong sắc mặt khó coi, xiết chặt nắm đấm: "Những người khác không có nghiêm trọng như vậy, chỉ có ông nội..."
"Đó là bởi vì ông nội Mạnh là người khó khống chế nhất đi? Ông nội từng là quân nhân, ý chí phi thường cường đại, Tư Mã Xuyến muốn dùng thuật thôi miên khống chế ông là thập phần khó khăn, cho nên chỉ có thể trước dùng thuốc phiện phá huỷ tinh thần, sau đó lại dùng chất độc phá huỷ thân thể." Phượng Tử Thịnh nói.
Phong Thất Hiên sờ sờ khuôn mặt tiểu thụ hoàn mỹ của mình, vui cười nói: "Mấy người không cần bày ra bộ dạng cương thi như vậy? Không phải đã không có việc gì rồi sao? Bảo bối chỉ cần sờ soạng cánh tay của Mạnh lão gia một chút, sắc mặt ông ấy liền tốt lên rất nhiều, cùng lắm để Tiểu Ca sờ thêm vài lần là được."
Phượng Khuynh Ca liếc hắn một cái. Chuyện nghiêm túc trong miệng hắn nói ra sao lại trở nên hèn hạ như vậy?
"Tiểu Ca, ông nội không có việc gì phải không?" Đôi mắt Mạnh Lâm Phong đỏ bừng, khẩn trương nắm lấy tay Phượng Khuynh Ca: "Em muốn anh làm gì cũng được, xin em nhất định phải cứu ông nội."
"Trong cơ thể ông ấy chứa rất nhiều nguyên tố hắc ám, tôi không thể lấy ra một lần được, cho tôi thêm một thời gian nữa tôi sẽ chữa hết cho ông ấy." Phượng Khuynh Ca thản nhiên nói: "Tôi không cần anh làm cái gì, chỉ cần anh tránh xa tôi một chút, tôi liền cảm ơn trời đất."