Bạch Dật Thuỷ mang vẻ mặt rối rắm. Anh thích Phượng Khuynh Ca, nhưng tư tưởng truyền thống lại khiến anh không thể nào chấp nhận được chuyện hoang đường như vậy.
“Nữ nhân, chúng ta bây giờ liền song tu đi!” Lam Kiếm Tà vô cùng khẩn cấp muốn biết uy lực của song tu là như thế nào.
Phượng Khuynh Ca tức giận liếc hắn một cái: “Tôi không có tâm tình.”
“Có phải chỉ cần tiểu tử này tỉnh em liền có tâm tình? Như vậy sao? Vậy bây giờ anh sẽ cứu hắn tỉnh ngay.” Lam Kiếm Tà không có hảo ý chụp Phượng Tử Thịnh.
Phượng Khuynh Ca tức giận ngăn cản hắn, cô thi triển ma lực khiến cho toàn bộ công kích bằng nội công của Lam Kiếm Tà hoàn toàn biến mất.
“Thật lợi hại!” Hai mắt Lam Kiếm Tà sáng lên, càng muốn nhanh chóng bắt đầu song tu.
Hắn nhìn nhìn Phượng Tử Thịnh, một tay nâng anh lên, một tay lại lôi kéo Phượng Khuynh Ca đi vào toà thành.