Quản gia đem cháo đưa cho Phượng Khuynh Ca, trong mắt chút nào che dấu hảo ý. Ông đánh giá vị tiểu thư mình tận mắt nhìn từ nhỏ đến lớn này, đối với thay đổi gần đây của cô rất vui mừng.
"Đại tiểu thư, có phải cô đang có bạn trai không ?" Phượng Khuynh Ca trên mặt tràn đầy hạnh phúc rõ ràng như vậy, mắt ông không có mờ, tự nhiên nhận ra.
Phượng Khuynh Ca ngẩn người, sờ sờ hai má. Bạn trai sao? Hay là thôi đi! Cô có anh hai, thỉnh thoảng tìm vài món ăn bên ngoài để luyện công, cuộc sống như vậy rất tốt rồi. Cô không tìm nổi bạn trai.
"Quản gia, chú đừng gà mẹ như vậy, cám ơn cháo của chú." Phượng Khuynh Ca cầm cháo ra cửa, trên đường đi có nhận được điện thoại của Phong Thất Hiên, bất quá toàn bộ cô đều tắt bỏ.
Trong trò chơi mèo vờn chuột này, cô tuyệt đối phải làm chủ. Nữ phụ Phượng Khuynh Ca trong tiểu thuyết đã chết, cô bây giờ phải làm nữ chính độc nhất vô nhị.
"Bạch ca ca đã tỉnh chưa?" Xa xa trông thấy quản gia đang đứng trước cửa nghênh đón, đều này làm cho cô nghi hoặc cũng đồng thời lo lắng. Chẳng lẽ Bạch Dật Thuỷ còn chưa tỉnh sao?
Phượng Khuynh Ca ngẩng đầu nhìn nam nhân đang ngồi bên hồ vẽ tranh. Do mới khỏi bệnh nên sắc mặt của anh không khỏi có chút tái nhợt, bất quá ánh mắt trong sáng, xem ra rất có tinh thần.
Anh nghe thấy tiếng của Phượng Khuynh Ca, ngẩng đầu cười cười. Nụ cười đó khiến cho người đang cố gắng áp chế tình cảm của mình--Phượng Khuynh Ca tim đập thình thịch.
Đối mặt với nam nhân ưu tú như vậy, cô thật sự không có cách nào chống cự được.
"Ai mà không có lúc bị bệnh?" Phượng Khuynh Ca cười khẽ: "Anh tại sao sáng sớm liền chạy ra đây ngồi? Mau đi vào."
"Chờ một chút." Bạch Dật Thuỷ nhìn phương xa. Chỉ thấy bầy bạch hạc bay lượn phía trước, giống như phải đến một chỗ thật xa, thật xa...
"Một đoạn thời gian nữa chúng sẽ bay về phía nam."
"Như vậy cũng không thể không để ý sức khoẻ của mình. Em có mang cháo đến cho anh, anh muốn ăn một chút hay không?" Phượng Khuynh Ca quơ quơ hộp đựng cháo trong tay.
"Em nấu?" Đôi mắt tinh thuần phát ra ánh sáng rực rỡ, dường như trời đất cũng bị làm cho u ám. Anh buông bút, bởi vì đột ngột đứng dậy mà hai chân tê dại, thân thể liền ngã về phía sau.
Phượng Khuynh Ca vì ánh mắt của Bạch Dật Thuỷ mà say mê. Nhìn thấy anh ngã về phía sau liền theo bản năng đỡ lấy. Bạch Dật Thuỷ so với trong tưởng tượng của cô còn nặng hơn, chỉ dựa vào tay cô là không thể nâng lên, mà cô lại không muốn sử dụng ma khí làm cho anh sinh nghi. Mắt thấy cả hai sắp ngã xuống hồ, Phượng Khuynh Ca lo lắng Bạch Dật Thuỷ vừa bị bệnh, cô đưa tay đẩy anh, chính mình lại ngã vào nước.
"Bùm"! Phượng Khuynh Ca rơi xuống. Bạch Dật Thuỷ kinh hô tiếng, lập tức nhảy xuống cứu cô.
Phượng Khuynh Ca nhìn thấy anh nhảy theo, trong lòng vừa vội vừa tức. Cho dù cô không biết bơi, anh cũng không thể tự mình nhảy xuống cứu, nếu bệnh lại tái phát thì làm sao bây giờ?
"Thiếu gia, Phượng tiểu thư, hai người không sao chứ?" quản gia nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy tới, nhìn thấy Bạch Dật Thuỷ ôm Phượng Khuynh Ca đi lên bờ, lập tức gọi người hầu đem khăn đến bọc họ lại.