Cô mang tiếng cướp người yêu của người khác, cuộc sống rất mệt mỏi. Bây giờ, người bị tổn thương không phải ai khác, mà chính là bản thân mang đầy thương tích của cô.
1
Sáng sớm, những tia nắng nhỏ bé chiếu một lớp mỏng manh vào phòng làm việc rộng lớn.
“Kiệt, tài liệu quảng cáo của công ty thiết bị âm nhạc Thành Húc đã đến rồi, đối tác đồng ý ký hợp đồng với cậu, quá tốt rồi. Công ty Thành Húc tuy mới thành lập hai năm nay, nhưng tốc độ phát triển nhanh chóng tới mức kinh ngạc, bây giờ đã là một công ty tiếng tăm”. Tiểu Kiều đứng bên cạnh nói giọng đầy hưng phấn.
“Ừ”. Trình Vũ Kiệt không tập trung, trả lời qua quít.
Tối qua, trong đêm hè, tiếng côn trùng kêu rỉ rả, Kha Mộng Kì đứng nhìn theo sau lưng Phương Văn Húc, ánh mắt hiện rõ sự yêu thương. Còn khi kiên quyết bỏ đi, từ chối Trình Vũ Kiệt, dáng vẻ quay người không một chút lưu luyến, tất cả đã phủ một màn sương lạnh lẽo trong lòng anh.
“Tổng giám đốc công ty Thành Húc đúng là tuổi trẻ tài cao, Kiệt, chắc anh cũng quen anh ấy chứ? Hai người đã từng cùng tham gia cuộc thi “Super Boy” mà”. Tiểu Kiều hỏi.
“Sao quen biết được chứ?”. Suy nghĩ của Trình Vũ Kiệt lập tức quay trở lại, anh khẽ cười nói.
Nếu lần này không phải người quản lý yêu cầu anh ký hợp đồng này, anh chắc chắn sẽ không bao giờ hợp tác với Phương Văn Húc, quảng cáo cho sản phẩm của hắn. Đó là yêu cầu của người quản lý của công ty, anh còn có thể nói gì? Đã bước chân vào giới giải trí, thì đâu thể dễ dàng mà thoát ra được? Tất cả đều không do mình quyết định.
Đại sảnh của công ty Thành Húc.
“Phương Phi, chuyện gì thế này, sao lại mời Trình Vũ Kiệt làm người đại diện cho nhãn hiệu của chúng ta?”. Phương Văn Húc vứt tập tài liệu lên mặt bàn, vẻ mặt giận dữ.
“Húc, đây là quyết định của cá nhân em. Hiện nay Trình Vũ Kiệt là nhân vật mới nổi của công ty đĩa nhạc Bách Tín, đang được xây dựng hình tượng, đã sắp trở thành King thứ hai rồi, chúng ta mời anh ấy làm người đại diện sao không được? “Lâm Phương Phi có vẻ không sợ Phương Văn Húc, ngữ khí vẫn như bình thường.
“Tôi đã nói với cô từ lâu, dù mời ai làm người đại diện cũng được, trừ Trình Vũ Kiệt ra, sao cô không nghe?”. Phương Văn Húc tức giận, chắp tay sau lưng.
Có thể Kha Mộng Kì đã quên Trình Vũ Kiệt, có thể Trình Vũ Kiệt sẽ không còn là sự uy hiếp đối với anh nữa, nhưng trong lòng Phương Văn Húc vẫn có một vết sẹo, không muốn nhìn thấy người đó, càng không muốn hắn làm người đại diện cho thương hiệu Thành Húc.
“Húc, anh phải công tư phân minh. Anh có thành kiến gì về Trình Vũ Kiệt thì đừng mang nó vào công việc, anh ấy làm người đại diện thương hiệu của chúng ta sẽ nhanh chóng nổi tiếng”. Lâm Phương Phi là người phụ trách dự án này, nói câu nào cũng liên quan đến thương hiệu của công ty.
“Phương Phi, người cần phải công tư phân minh e rằng không chỉ có mình anh!”. Phương Văn Húc mím chặt môi, nói.
Lâm Phương Phi bị những lời của Phương Văn Húc làm cho cứng họng, những gì định nói đều nuốt vào trong.
“Thôi bỏ đi, dù sao thì cũng đã ký hợp đồng rồi, cứ làm thế đi! Hủy hợp đồng cũng không có lợi cho công ty chúng ta”. Phương Văn Húc khẽ chau mày, một lúc lâu sau mới nói: “Em vẫn thích Trình Vũ Kiệt, đúng không?”.
“Không… không phải…” Lâm Phương Phi hốt hoảng nói.
“Em ra ngoài đi, không còn chuyện gì liên quan đến em nữa”. Phương Văn Húc nhướn mày, vẫy tay nói.
“Húc, em…”.
“Em không cần nói nhiều. Anh chỉ muốn em sau này đừng làm phiền đến cuộc sống của anh nữa, mẹ anh thích em như vậy cũng là công lao của em đúng không? Anh không hiểu sao em lại phải làm thế, sao lại đeo đuổi anh, nhưng anh cũng không muốn biết nguyên nhân nữa”. Phương Văn Húc cắt ngang lời Lâm Phương Phi, sau đó tiến lại gần cô, đặt tay lên vai cô, nói giọng tình cảm như anh trai, “Phương Phi, hãy như trước đây đi, em sẽ phát hiện ở một góc khuất nào đó mà em không để ý tới, hạnh phúc đang đợi em”.
Lâm Phương Phi bỗng thấy mắt mình hơi ươn ướt, khụt khịt mũi, quay lưng lại Phương Văn Húc, nhẹ nhàng nói: “Húc, em phải nhắc nhở anh, cho dù anh có cố gắng bao nhiêu đi nữa, cũng không thể ngăn được Kha Mộng Kì yêu Trình Vũ Kiệt…”
Nghe tiếng đóng cửa nặng nề, lòng Phương Văn Húc bỗng nhói đau, lông mày nhíu lại. Nhìn đống giấy tờ được sắp xếp rất ngăn nắp trên bàn mà tâm trí anh lại rối bời.
Soạt một tiếng, tất cả giấy tờ lũ lượt rơi xuống đất.
Về đến phòng làm việc của mình, Lâm Phương Phi lập tức đóng cửa lại, tay đặt trên tay nắm cửa, bỗng cảm thấy mình không còn chút sức lực, cơ thể chầm chậm trượt xuống bên cánh cửa, cuối cùng ngồi bệt trên sàn nhà lạnh lẽo.
Trong phòng mở điều hòa, nhưng cô cảm thấy lạnh thấu xương, hai cánh tay khoanh trước ngực, bất giác run lên cầm cập.
Sự ngụy trang mấy năm nay cuối cùng cũng không qua được mắt Phương Văn Húc, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy, mà tất cả ngụy trang đều vỡ vụn trong chớp mắt.
Đã tròn ba năm rồi, cô sống vì cái gì? Vì nỗi tức giận trong lòng? Vì sự không cam tâm?
Có lẽ, kể từ giây phút Trình Vũ Kiệt nói lời chia tay, cô đã nên từ bỏ tất cả những ấp ủ về mối tình đó, không nên tính toán quá nhiều, không nên nghĩ tại sao Kha Mộng Kì lại được cả hai người đàn ông yêu thương, còn cô lại cô đơn.
Ông trời cũng không quy định rốt cuộc ai là của ai, ai phải yêu ai, suy nghĩ của một người không thể bị bất kỳ ai khác chi phối.
Nhưng Lâm Phương Phi lại ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần cố gắng hết mình, sẽ có ngày làm tổn thương được Kha Mộng Kì. Nhưng mọi sự không đơn giản như cô tưởng, cũng không theo những gì cô đã toan tính.
Sau khi Trình Vũ Kiệt ra nước ngoài, cô vắt óc suy nghĩ làm cho Phương Văn Húc bỏ rơi Kha Mộng Kì, cố ý trở thành kẻ phá rối giữa họ, nhưng cô không ngờ tình yêu của Phương Văn Húc dành cho Kha Mộng Kì là thứ cô không thể hủy hoại được. Nhưng, cũng có vài lần, cô gây ra sự hiểu lầm giữa hai người, khiến cho họ không liên lạc với nhau trong rất nhiều ngày. Cô đang đắc ý, cho rằng hai người đến đây là đã kết thúc, không ngờ họ lại làm hòa với nhau.
Sau khi thất bại, cô vẫn không từ bỏ ý định trả thù Kha Mộng Kì. Cô muốn nhìn thấy Kha Mộng Kì đau khổ, để chứng minh rằng sự cố gắng của cô không phải là phí công vô ích.
Ở bên Phương Văn Húc thấy không có đột phá gì, Lâm Phương Phi bèn thường xuyên đến nhà anh chơi, tạo mối quan hệ tốt đẹp với mẹ anh và rất được lòng bà Giang Lê.
Cô đã cố gắng, cách nào cũng đã thử qua, chỉ có điều, cuối cùng, Phương Văn Húc vẫn không từ bỏ Kha Mộng Kì, còn bà Giang Lê cũng không nói thẳng là không cần cô con dâu như Kha Mộng Kì.
Còn Trình Vũ Kiệt thì sao, anh không hề lưu luyến cô. Sau khi về nước, người anh muốn gặp nhất cũng là Kha Mộng Kì. Còn cô, có lẽ không là gì trong lòng anh cả!
Ba năm không gặp, gặp lại anh, tim Lâm Phương Phi đập nhanh hơn, vui sướng vô hạn, thậm chí còn xúc động đến mức muốn bước lên ôm chặt anh. Lúc đó, cô biết trong vòng luân hồi của thời gian, cô vẫn chưa quên được anh, gương mặt anh tuấn của anh vẫn như ngày trước, là gương mặt mà cô chưa bao giờ quên. Còn ánh mắt anh nhìn cô thì vẫn lạnh lùng như vậy, nét mặt không có chút biểu cảm gì. Anh thực sự rất tuyệt tình, tuyệt tình đến mức không thèm để ý đến cô một chút nào.
Một chút hy vọng nhỏ nhoi trong lòng cô đã biến mất hoàn toàn vào giây phút cô nhìn thấy Trình Vũ Kiệt nắm cổ tay Kha Mộng Kì. Trái tim như rơi xuống vực thẳm, không thể nhóm lại ngọn lửa chờ đợi, ánh lửa đã tan biến, chỉ còn lại tro tàn, khiến cô ủ rũ, bị tổn thương.
Mấy năm nay, cô đã cố gắng hết sức tất cả vì muốn trả thù Kha Mộng Kì. Còn bản thân cô, cô đã đặt mình ở vị trí nào? Trong cuộc báo thù này, cô gần như đánh mất mình, từng chút từng chút một, không phải sống cho chính mình nữa.
Trả thù không có kết quả khiến cô mệt mỏi vô cùng, khiến cô mất đi phương hướng.
Từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống gò má, thứ chất lỏng nóng hổi che phủ gò má, chớp mắt đã trở nên lạnh lẽo, như trái tim của cô vậy.
Toàn thân cô co lại thành một khối, run lên bần bật.
Giữa ngày hè, cái lạnh đã đẩy lùi cơn nóng, xâm chiếm và làm giá băng trái tim cô.
2
Ngày ghi hình.
Trong một căn phòng của tòa nhà Thành Húc.
Hậu trường bận rộn.
“Trang điểm nhẹ nhàng là được rồi, nhưng phải nổi bật đường nét trên khuôn mặt, cho người ta cảm giác lập thể khi nhìn vào”. Chuyên viên trang điểm cao cấp nhất đang chỉ đạo Mạn Mạn người trang điểm cho Trình Vũ Kiệt.
Mạn Mạn khẽ gật đầu.
Đợi chuyên viên trang điểm cao cấp đi rồi, Mạn Mạn nói: “Chỉ lát nữa thôi là chúng ta có thể nhìn thấy hoàng tử dương cầm rồi”.
Lần này, Trình Vũ Kiệt là người đại diện cho sản phẩm đàn dương cầm (piano) của công ty Thành Húc.
Mấy tiếng sau, trình tự trang điểm mới kết thúc.
Ngồi quá lâu, Trình Vũ Kiệt định đứng lên ra ngoài đi đi lại lại.
“Kiệt, mau quay về nhé, còn phải thử trang phục nữa đấy”. Tiểu Kiều nhắc nhở.
Trên hành lang dài lê thê, sàn nhà lát bằng đá Đại Lý sáng bóng tới mức có thể soi gương.
Khi đang suy nghĩ vẩn vơ, Trình Vũ Kiệt bỗng phát hiện một bóng người rất quen thuộc đang đi ngang qua. Anh vội vàng quay người, gọi: “Kì!”.
Kha Mộng Kì đang bước đi, cũng đột ngột dừng lại, quay người lại, vẻ mặt hờ hững cười: “Thật trùng hợp”.
Trình Vũ Kiệt tới gần Kha Mộng Kì, nói nhỏ: “Kì, anh sẽ không từ bỏ đâu”.
“Ha ha”. Kha Mộng Kì khẽ cười một tiếng, nói: “Kiệt, anh hà tất phải như vậy? Những điều cần nói em đã nói hết rồi, dù trước đây em có tình cảm gì với anh thì cũng là quá khứ rồi”.
“Em độc ác đến vậy sao, không cho anh lấy một cơ hội?” Trình Vũ Kiệt chau mày hỏi, trong giọng nói phảng phất sự ai oán, thê lương.
Ba năm ở nước ngoài, anh chưa bao giờ nguôi thương nhớ Kha Mộng Kì. Anh biết bản thân không quên được cô, không quên niềm vui và sự tự tin mà cô mang đến cho anh. Anh tự nhủ với lòng mình sau khi về nước phải tìm lại cô, không để Phương Văn Húc cướp cô đi mất.
Nhưng hiện tại thì sao?
Lòng cô sắt đá, không cho anh một cơ hội, lời nói kiên quyết, vẻ mặt lạnh lùng, khiến anh cảm thấy xa lạ, dường như giữa họ đã cách ngăn ngàn non vạn nước, anh mãi mãi không thể bước vào thế giới của cô, cũng không thể công phá thành trì trái tim cô.
“Em cho anh cơ hội chính là làm tổn thương đến Húc, em không muốn làm tổn thương đến anh ấy”.
Nhìn Trình Vũ Kiệt, Kha Mộng Kì không kìm nén được, trái tim lại xao động. Bắt cô trốn khỏi vòng tay của Phương Văn Húc, đến bên Trình Vũ Kiệt, tâm hồn cô sẽ bị giày vò. Lúc này, cô không thể ích kỷ, không thể vì từng thích Trình Vũ Kiệt mà cho anh một cơ hội.
“Em thực sự yêu Phương Văn Húc?”. Nỗi bi thương bao trùm gương mặt Trình Vũ Kiệt.
“Em… em…”. Kha Mộng Kì lắp ba lắp bắp, vẻ mặt lộ rõ sự phân vân không biết làm thế nào.
Cô có yêu Phương Văn Húc không? Hình như cô chưa bao giờ nghĩ đến điều này, chỉ cảm thấy ở bên anh cô rất vui, không chút u buồn. Đó có được coi là yêu không?
“Nếu không yêu, hai người ở bên nhau còn có ý nghĩa gì?”. Trình Vũ Kiệt nói tiếp.
“Đừng có hỏi mãi câu hỏi này nữa, Kiệt, chúng ta không thể đến với nhau, ba năm trước đã vậy, bây giờ cũng thế”. Kha Mộng Kì vừa nói xong liền quay người bỏ đi, khi quay đi cô cảm thấy khóe mắt mình ươn ướt.
Phòng làm việc rộng lớn, bên khung cửa sổ sát đất trong suốt, Phương Văn Húc đứng lặng lẽ, khói thuốc bay chờn vờn trước mặt, rất nhanh, anh đã hút xong một điếu. Anh đi đến bên bàn làm việc, cố gắng dập tắt mẩu thuốc, trong gạt tàn đã có không ít đầu thuốc lá.
Không biết từ lúc nào anh đã học hút thuốc, và cũng không biết từ lúc nào anh ra sức hút thuốc, ngay đến bản thân anh cũng không nhớ.
Thói quen xấu hình thành trong tình trạng vô thức này đối với anh mà nói, không có lợi ích gì, khi không có ai để thổ lộ nỗi lòng, Thuốc lá đã trở thành vật dụng quan trọng để anh giải khuây.
Cốc, cốc, cốc, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng đã cắt ngang dòng suy tư của anh.
“Mời vào”. Phương Văn Húc vừa nói vừa rút một tờ giấy trong hộp giấy trên bàn, lau sạch những tàn thuốc trên tay.
“Húc, tối qua lúc anh đưa em về nhà, em để quên một món đồ trên xe anh, sáng nay lúc lên lớp em mới phát hiện ra”. Kha Mộng Kì đi vào phòng làm việc, nói.
“Cái em nói là cái này hả?”. Phương Văn Húc lấy một chiếc kẹp tài liệu từ trên bàn, hỏi.
“Đúng, chính là nó”. Kha Mộng Kì đưa tay ra nhận lấy.
Cô thầm nghĩ: Nếu không vì đến lấy tài liệu này, sẽ không bắt gặp Trình Vũ Kiệt. Như vậy có phải cô đang cố tình trốn tránh anh không? Có lẽ vậy!
Nhưng, sao anh ấy lại ở công ty của Húc? Mặt anh ấy còn trang điểm, chắc làm người đại diện cho thương hiệu của Húc. Nhưng là Húc, hay là Kiệt, cả hai người có lẽ đều không muốn hợp tác với nhau. Cô không thể hiểu được, nhưng cũng không có ý định hỏi Húc.
“Khi nào tan ca đợi anh đến đón, anh có chuyện muốn nói với em”. Phương Văn Húc cúi mặt xuống nói.
Có chuyện gì không nói tại đây, mà nhất quyết phải để đến tối? Kha Mộng Kì không hỏi anh.
Tan làm, cô đứng ở cổng trường đợi anh.
Ráng chiều đã nhuốm một nửa bên trời, như những màu sắc nhuộm lên tấm vải. Một bên mặt của Kha Mộng Kì hoàn toàn bị ánh hồng bao phủ, trông càng lôi cuốn hơn.
Phía xa xa có một chiếc xe đã đứng đợi từ rất lâu, chủ nhân của nó cứ nhìn mãi Kha Mộng Kì, ánh mắt mơ hồ. Trong ánh mắt anh, cô như một thiên sứ, với đôi cánh lông vũ màu trắng thuần khiết, đáng ra phải vui vẻ, đáng ra phải hạnh phúc. Nhưng người có thể đem lại niềm vui và hạnh phúc cho cô là ai?
Khi vô tình nhìn thấy Kha Mộng Kì và Trình Vũ Kiệt đứng nói chuyện giữa đường, Phương Văn Húc bất giác sững bước chân. Anh biết sự tò mò của anh đang trỗi dậy.
Dường như họ đang nói gì đó với nhau, nhưng Phương Văn Húc không nghe rõ, chỉ nhìn thấy khóe miệng họ mấp máy, còn lúc Kha Mộng Kì nhìn Trình Vũ Kiệt, khóe miệng cô đã hé nở nụ cười. Nụ cười đó tuy nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng tình cảm, không chút giả tạo.
Cách biệt ba năm, cô vẫn không quên được Trình Vũ Kiệt?
Nếu thực sự yêu sâu sắc một người, thì cả đời sẽ không thể quên được người ấy, anh có quyền gì mà cướp đi hạnh phúc đó của cô?
Cô đã từng yêu anh chưa? Trước đây, Phương Văn Húc không dám nghĩ đến câu hỏi này, nhưng bây giờ thì không thể không suy nghĩ.
Nụ cười trên khóe môi cô như vô số con dao, đâm nát trái tim anh. Anh đã cố gắng đối tốt với cô, tình nguyện hy sinh tất cả vì cô, là vì cái gì? Chẳng phải là vì muốn cô quên đi dĩ vãng, sống thật hạnh phúc với anh, và tốt nhất là… yêu anh.
Nhưng, anh đã thất bại!
Có thể, từ đầu đến cuối anh là một kẻ thất bại, chưa bao giờ có được tình cảm của cô.
Không lẽ trên đời này thực sự có tình yêu không bao giờ thay đổi?
Nếu quả thực như vậy, anh phải làm sao đây? Lẽ nào như Lâm Phương Phi đã cảnh báo anh, “Cho dù anh có cố gắng đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể ngăn Kha Mộng Kì yêu Trình Vũ Kiệt?”. Sự phũ phàng của hiện thực đang giằng xé trái tim yếu mềm của anh.
Tuy mấy năm nay Kha Mộng Kì ở bên anh rất vui vẻ, nhưng anh biết trong lòng cô vẫn cất giữ hình bóng một người, anh không thể đuổi người đó ra khỏi cuộc đời cô.
Tình yêu không thể miễn cưỡng, tình yêu không phải là sự chiếm hữu, tình yêu là cánh diều tự do, người cầm dây do định mệnh sắp đặt sẽ thả cho nó bay lên.
“Kì, anh xin lỗi, để em phải đợi lâu”. Cuối cùng Phương Văn Húc cũng lái xe đến chỗ Kha Mộng Kì, xuống xe, mở cửa cho cô, những hoang mang vừa rồi trên khuôn mặt đã hoàn toàn bị che giấu.
“Không sao, anh không cần khách sáo với em như vậy”. Từ lúc nào hai người đã thân thiết đến mức không cần nói những lời khách sáo? Kha Mộng Kì cũng không nhớ rõ nữa.
Phương Văn Húc đưa cô đến một nhà hàng mà hai người thường đến, ngồi vào bàn cạnh cửa sổ.
Ráng chiều phía cuối chân trời không biết đã biến mất từ lúc nào, những đám mây đen xám xịt giăng kín trời.
Ăn cơm xong, khi họ đang uống trà, những hạt mưa bỗng gõ lên cửa kính.
“Sáng nay nghe đồng nghiệp nói trời sẽ mưa, em còn nói với cô ấy thời tiết đẹp như thế này sao mà mưa được, không ngờ bây giờ lại mưa thật”. Kha Mộng Kì quay đầu, nhìn thế giới bỗng chốc trở nên mờ mịt trong màn mưa.
Phương Văn Húc nhìn ra bên ngoài, đôi mày nhíu chặt.
“À, đúng rồi, chẳng phải anh nói có chuyện muốn nói với em sao?”. Kha Mộng Kì bỗng nhiên nhớ ra, hỏi.
“Kì…”. Phương Văn Húc nhìn chằm chằm Kha Mộng Kì, mím chặt môi, đôi mắt sáng đã nhuốm một tầng hơi nước mờ ảo, như những làn hơi phủ trên tấm cửa kính.
“Anh trở nên ấp úng từ bao giờ vậy? Muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra, còn coi em là người ngoài gì nữa?”. Kha Mộng Kì mơ hồ cảm thấy Phương Văn Húc hôm nay có gì đó rất khác lạ. Trên đường đến nhà hàng, anh nói rất ít, tinh thần có vẻ hơi sa sút. Nếu anh không vui, cô hy vọng anh có thể chia sẻ với cô.
“Hôm nay ở công ty anh đã nhìn thấy em đứng nói chuyện với Trình Vũ Kiệt”. Phương Văn Húc cất lời.
“Em chỉ tình cờ gặp, sau đó nói vài câu tầm phào với anh ấy”. Khi nói như vậy, Kha Mộng Kì cảm giác như cô đang nói một chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.
“Kì, em vẫn chưa quên được cậu ấy đúng không?”. Phương Văn Húc không nhìn Kha Mộng Kì, mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Không đợi Kha Mộng Kì nói, Phương Văn Húc nói tiếp: “Mỗi người đều có quyền lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình, hạnh phúc của anh là em, hạnh phúc của em có phải là anh không? Ở bên anh, em có hạnh phúc không?”. Ngập ngừng một lúc, anh lại nói tiếp, “Giây phút đó, nhìn nụ cười của em, ánh mắt của em khi nhìn Trình Vũ Kiệt, anh đã hiểu tất cả. Thực ra, anh rất muốn giữ em bên anh mãi mãi, cho dù em không yêu anh, cho dù trong trái tim em đã có một người đàn ông khác, anh đều không quan tâm. Nhưng, bây giờ anh mới hiểu anh đã quá ích kỉ, yêu một người không nhất thiết phải có được người đó, sao lại không thể nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc chứ?”.
“Húc, anh đang nói gì vậy?”. Kha Mộng Kì cầm tay Phương Văn Húc, chau mày hỏi.
Từ trước đến nay Phương Văn Húc chưa bao giờ để lộ sự yếu đuối, ánh mắt đau buồn như vậy trước cô, bỗng nhiên cô cảm thấy mình thật có lỗi.
“Anh đã suy nghĩ rất lâu, đã ba năm qua rồi, nếu em chưa quên cậu ấy, thì bây giờ chính là lúc em phải lựa chọn”. Phương Văn Húc nói, vẻ mặt chán chường.
Kha Mộng Kì bỏ tay ra, thẫn thờ nhìn Phương Văn Húc.
Anh đã tin tưởng cô nhiều lần, bất kể Lâm Phương Phi đã xen vào giữa bọn họ, anh đều bảo vệ cô. Hôm nay, chỉ vừa nhìn thấy cô đứng một mình với Trình Vũ Kiệt đã không tin cô nữa sao? Đã muốn bỏ cô sao?
Rốt cuộc người cô yêu là ai? Cô nên chọn ai?
Mưa làm mờ cửa kính, đồng thời cũng làm mờ trái tim cô.
“Cho dù em chọn ai, anh cũng đều tôn trọng sự lựa chọn của em”. Khi nói câu này, Phương Văn Húc cảm giác như có hàng ngàn, hàng vạn mũi kim đang đâm vào trái tim anh.
Hóa ra, quyết định lại là một việc khó khăn đến thế!
Lời nói chỉ trong nháy mắt còn nỗi đau thì vô tận.
3
Trên cửa xe, cần gạt nước chuyển động không ngừng.
Kha Mộng Kì tựa lưng vào thành ghế, mắt đờ đẫn nhìn ra bên ngoài.
Hai người im lặng không nói gì.
Cuối cùng cũng đến nơi Kha Mộng Kì ở, Phương Văn Húc xòe ô ra, đi vào màn mưa, mở cửa cho Kha Mộng Kì.
Vừa xuống xe, một cơn gió lạnh đã ập đến, những hạt mưa nghiêng nghiêng quét qua, Kha Mộng Kì bất giác run lên.
Phương Văn Húc ôm vai Kha Mộng Kì, để cô nép vào ngực anh.
“Húc, vào nhà uống tách trà đã!”. Đi đến cửa, Kha Mộng Kì vừa lấy chìa khóa ra vừa nói.
“Thôi khỏi, em nghỉ ngơi đi!”. Nói xong, Phương Văn Húc liền ôm Kha Mộng Kì, chiếc ô trong tay bị trượt, rơi xuống đất. Cũng may là đang đứng dưới hiên nhà, chỉ có một vài hạt mưa quét qua cơ thể họ.
Cả hai người đều không ai để ý chiếc ô dưới đất. Kha Mộng Kì ôm Phương Văn Húc, trong lòng dấy lên cơn đau vô hình, từng cơn từng cơn thắt lại, như đang chịu cực hình, cứ giày vò, giằng xé trái tim.
Mưa to hơn, tiếng mưa át đi tiếng khóc thút thít của cô. Nước mắt đã lâu không thấm đẫm đôi mắt giờ đây lại tuôn rơi, những hạt lệ dâng trào, lăn dài trên gò má.
Cô ôm anh, đôi tay đặt sau lưng anh có thể cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, hơi ấm này thân thương đến thế, cái ôm này khiến cô cảm thấy yên lòng, nhưng cô cảm giác một khoảnh khắc nào đó hơi ấm này sẽ tan biến, sẽ vuột khỏi cuộc sống của cô.
Bản thân đang lưu luyến những thứ đã dần quen thuộc, hay là lưu luyến chủ nhân của nó?
Đứng ôm nhau rất lâu, hai người hoàn toàn không để tâm đến những hạt mưa đang bay xuống.
Anh tìm kiếm làn môi cô, nhẹ nhàng hôn lên đó. Lần này không giống như bất kỳ lần nào trước đó, anh dùng hết sự dịu dàng của mình, di chuyển thật nhẹ nhàng trên làn môi mềm mại của cô, có dư vị mằn mặn của nước mắt thấm vào khóe môi anh. Anh không biết đây có phải là lần cuối cùng hai người hôn nhau, nên hôn thật chậm, thật sâu…
Trong màn mưa, dưới hiên nhà, hai người ôm nhau, dịu dàng triền miên…
Đó không phải là câu hỏi có nhiều lựa chọn, mà chỉ là câu hỏi có một lựa chọn. Nhưng chọn ai trong hai người cũng đều tổn thương đến người còn lại.
Khi vào nhà, Kha Mộng Kì mới phát hiện mắt mình đang ướt, chất lỏng mặn chát cứ thế trào ra, lăn xuống.
Trên người cô dường như vẫn còn vương vấn hơi ấm từ cái ôm vừa rồi của Phương Văn Húc, sự dịu dàng trên khóe môi hình như vẫn chưa tan biến.
Cô không vội thay bộ quần áo ngấm nước mưa mà ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt thẫn thờ.
Tại sao cô lại bị tình yêu ép đến bước đường cùng đầy đau khổ? Tại sao cô lại không biết bản thân nên đi về phía trước như thế nào?
Nếu Trình Vũ Kiệt không xuất hiện, không về nước, cuộc sống của cô chắc chắn không gặp bất kỳ sóng gió nào. Cuộc sống bình dị kém chút thú vị, nhưng cô lại cảm thấy rất yên bình.
Cuộc sống bị đảo lộn này vứt cho cô một câu hỏi khó, đứng giữa ngã tư đường, cô bỗng nhiên hốt hoảng.
Ba năm trước, cô yêu Trình Vũ Kiệt, ba năm sau người cô yêu là ai?
Còn Phương Văn Húc, cô đã từng yêu anh chưa? Mấy năm nay, anh không để tâm đến ý kiến của bất kỳ ai, kiên định đối xử tốt với cô, những điều này cô đều biết, đều có thể cảm nhận được. Cho dù như thế, có một điều cô không thể phủ nhận, đó là, tận đáy lòng cô đã thầm cất giữ một bóng hình khác.
Phương Văn Húc làm như vậy vì muốn trả lại hạnh phúc cho mình ư? Kha Mộng Kì không ngừng tự hỏi: Vậy ai mới là hạnh phúc của mình? Làm thế nào mình mới hạnh phúc?
Hạnh phúc là anh anh em em khi còn trẻ, là ở bên cạnh người mình yêu thương, hay là nhìn người đã đứng bên cạnh mình rất lâu?
Hạnh phúc có định nghĩa không? Cái gọi là hạnh phúc là gì?
Tình yêu lúc nào cũng giày vò trái tim ta, khiến ta không được yên thân.
Sau khi rửa mặt, Kha Mộng Kì đi vào phòng ngủ, bật chiếc đèn nhỏ ấm áp trên đầu giường, định lấy một quyển sách ra đọc, nhưng lại nhìn thấy khung ảnh đặt trên bàn.
Đã rất lâu rồi không lau chùi, trên bề mặt đã phủ một lớp bụi mỏng. Cô lấy tay nhẹ nhàng lau lớp bụi đi, trái tim lại nhói đau, khóe mắt nhạt nhòa.
Trong khung ảnh là hai người đang đứng tựa vào nhau, trong ánh nắng chói chang của mùa hè, Phương Văn Húc ôm vai cô, vẻ mặt tươi cười, còn vẻ mặt của cô thì hơi kỳ lạ, không ăn nhập lắm với khung cảnh.
Đây là tấm ảnh chụp hồi mùa hè năm ngoái.
Lần đó, lớp cô tổ chức đến thành phố gần đó du lịch, rất nhiều người đều đi cùng một nửa của mình. Cô thấy công việc của Phương Văn Húc khá bận rộn nên không nói với anh việc này.
Nhìn những người khác thành đôi thành cặp, trong lòng Kha Mộng Kì không khỏi cảm thấy cô đơn. Lúc đó nhà Tiểu Vân có chút việc bận nên không tham gia được, những người khác trong phòng cũng đã có người yêu, chỉ còn lại một mình cô.
Cảnh vật ven đường thực sự rất tuyệt vời, nhưng cô không buồn ngắm.
Đến tối, Kha Mộng Kì ngồi trong chiếc lều mang theo, ôm chân, ngắm nhìn bầu trời. Cô bỗng cảm thấy đau dạ dày. Cô đặt tay lên bụng, mặt mày nhăn nhó.
Dạ dày cô vốn dĩ đã không được tốt, lúc tối ăn rất nhiều đồ ăn vặt, lại uống thêm chút rượu nữa. Bây giờ thì hay rồi, dạ dày cứ đau từng hồi, mà cô không mang theo thuốc. Nơi này khá hoang vu hẻo lánh, gần như không có bệnh viện.
Phải làm sao bây giờ? Cô lo lắng, trán đẫm mồ hôi.
Đi hỏi xem các bạn khác có mang theo thuốc không? Nhưng bây giờ bọn họ đều thành đôi thành cặp hạnh phúc bên nhau, làm phiền người khác có vẻ không hay lắm.
Kha Mộng Kì thấy cách đó không xa có một đôi đang hôn nhau, ánh mắt bất giác mờ đi.
Những cơn đau từng hồi khiến cô vô cùng khó chịu, người không ngừng ra mồ hôi. Cơn đau dai dẳng, kéo dài mãi không thôi. Cuối cùng cô cầm điện thoại lên, dò đến số của Phương Văn Húc, định gọi cho anh, nhưng lại nghĩ có thể lúc này anh đang bận, lại thôi, cuối cùng cô gọi vào số của Tiểu Vân.
“Tiểu Vân…”. Giọng nói như không ra hơi.
“Kì, cậu sao thế?” Tiểu Vân vừa nghe giọng Kha Mộng Kì đã cảm thấy có gì đó không bình thường.
“Tớ… đau… dạ dày…”. Kha Mộng Kì ôm bụng, khó khăn lắm mới thốt ra được mấy từ này.
“Húc không đi cùng cậu sao?”. Tiểu Vân hỏi.
“Công việc của anh ấy rất bận, nên tớ không bảo anh ấy đi cùng”. Kha Mộng Kì nói giọng yếu ớt.
“Vậy phải làm sao đây? Bảo các bạn khác đưa cậu đi viện nhé”. Địa điểm du lịch cách nhà Tiểu Vân khá xa, ngay bây giờ không thể đến được, trời lại tối nữa.
“Ở đây không có bệnh viện. Cậu cũng biết đấy, các bạn khác đều thành đôi hết, bọn họ…”. Kha Mộng Kì vừa nói được một nửa đã dừng lại, rên rỉ một lúc, nói: “Mình không muốn làm phiền bọn họ”.
“Kì, có phải là cậu không đấy? Trị bệnh quan trọng hay bọn họ thắm thiết bên nhau quan trọng hả?”. Đầu dây bên kia, Tiểu Vân sốt sắng.
“Cho dù mình hỏi họ, cũng không chắc chắn có thuốc mà”. Mồ hôi trên trán Kha Mộng Kì càng lúc càng nhiều, giọng nói cũng dần nhỏ đi.
“Kì, cậu…”. Tiểu Vân lo lắng đến mức không biết nói gì nữa, cuối cùng cô nói: “Nếu cậu cứ cố chấp như vậy, tớ sẽ gọi Húc qua bên đó nhé”.
“Tiểu Vân, đừng…”. Giọng Kha Mộng Kì yếu ớt.
Cô gọi điện thoại cho Tiểu Vân cũng chỉ là muốn nói chuyện mà thôi, như vậy sẽ cảm thấy đỡ hơn một chút, chứ không hy vọng cô ấy có thể đến đó, càng không muốn Húc đến. Trời đã tối lắm rồi, cô lại ở một mình giữa chốn hoang vu này.
Không đợi cô nói tiếp, Tiểu Vân đã ngắt điện thoại. Kha Mộng Kì nghe tiếng tút tút trong điện thoại, chau mày lại.
Trước đây cô cũng đã từng bị đau dạ dày, nghỉ một chút là sẽ không sao. Nhưng lần này cách đó không hiệu nghiệm, cô nằm trong lều, cho dù đã xoay tư thế nào cũng đều cảm thấy không thoải mái.
Cô co quắp cả người, nằm nghiêng, hai chân co lại, lòng bàn tay đặt trên bụng, vẫn thấy khó chịu, trong bụng như có hàng nghìn con côn trùng đang cắn xé. Cô càng co gập người lại.
Lúc đó, cô cảm giác mình sắp không thở nổi, làm thế nào cũng không giảm được cơn đau. Cô đang nghĩ liệu mình có bị cơn đau tiếp tục giày vò hay không, cho dù mình có đau đến cực độ cũng sẽ không có ai ngó ngàng đến, cũng sẽ không có ai mang cô thoát ra khỏi vực thẳm của nỗi đau này? Cô bắt đầu sợ hãi, sợ bóng tối trong căn lều, nhắm mắt lại, bóng tối càng bao phủ rộng hơn.
Cơn đau không biết đã xâm chiếm cô bao lâu, mồ hôi trên trán và lưng đầm đìa. Khi còn mê man bất tỉnh, hình như cô nghe thấy có ai đó đang khẽ gọi tên cô, xung quanh ồn ào.
“Kì, em không sao chứ?”. Giọng nói ghé sát bên tai, quen thuộc mà gần gũi.
Có người nhẹ nhàng nâng đầu cô dậy, lau mồ hôi trên trán cô. Kha Mộng Kì từ từ mở mắt, trong mơ hồ vẫn cảm nhận được người ấy là ai.
Cô được Phương Văn Húc bế ra khỏi căn lều.
“Kì, cậu bị đau dạ dày sao không nói với bọn tớ hả?”. Một cô bạn nói.
“Tớ không sao, mọi người xem này, bây giờ chẳng phải tớ đã ổn rồi sao?”. Kha Mộng Kì nhìn mấy người bạn đứng xung quanh, nhoẻn miệng cười, nói.
“Cảm ơn các bạn, cứ để tôi chăm sóc Kì, các bạn mau về nghỉ đi!”. Phương Văn Húc nói với mấy người kia.
“Được, vậy bọn em đi trước đây”. Cô bạn vừa rồi nói tiếp.
Sau khi bọn họ đi rồi, Phương Văn Húc vội vàng lấy thuốc đau dạ dày và cốc nước, đưa cho Kha Mộng Kì.
“Em uống thuốc trước đi đã”. Phương Văn Húc chìa thuốc ra, đưa đến gần miệng Kha Mộng Kì.
Kha Mộng Kì nghe lời há miệng ra, uống nước cho thuốc trôi xuống.
Uống thuốc xong, cô lặng lẽ ngồi tựa vào lòng Phương Văn Húc, cơn đau dữ dội vừa rồi đã tan biến hết, nỗi sợ hãi trong lòng cũng biến mất theo. Cô chưa bao giờ cảm thấy bình yên như bây giờ, dường như trời có sụp xuống cô cũng không sợ, bởi vì lúc này anh đang ở bên cạnh cô, cho cô sự ấm áp và chỗ dựa.
Cô không ngờ Phương Văn Húc lại đến. Tiểu Vân là cô gái rất cẩu thả nếu không phải cô quá đau thì cũng không gọi anh đến. Vậy mà anh đã đến thật, còn ai khác báo cho anh tin này nữa đâu?
Chính vào lúc cô đau đớn đến mức không thể chịu được, chính vào lúc cô không thể chìm vào giấc ngủ được, anh đã đến bên cô.
Giây phút mở mắt ra, cô ngỡ mình vẫn đang mơ, trong giấc mơ, có người đến giải cứu cô. Khi mắt từ từ mở ra, cô bỗng phát giác đây không phải là một giấc mơ, mà là sự thực ấm áp lòng người. Anh đã đến, anh thực sự đã đến bên cô, bất ngờ biết bao!
Anh sống cách đây cả một đoạn đường dài, chắc chắn vừa nghe tin này đã vội vàng đến đây.
Bây giờ mấy giờ rồi? Đêm đã khuya rồi sao? Trăng đã treo trên đỉnh đầu, ánh sáng chiếu xuống như tấm màn mỏng trong suốt, không hề lạnh lẽo như cô thấy trước đây, mà trở nên ấm áp một cách kỳ lạ.
Nằm trong lòng anh, cô bỗng cảm thấy giây phút này anh chính là ánh trăng ấm áp chiếu rọi cõi lòng cô.
“Em còn đau không?”. Phương Văn Húc vén những lọn tóc mai bên tai cô ra phía sau, hỏi một cách đau lòng.
“Đỡ hơn nhiều rồi”. Kha Mộng Kì ngẩng mặt lên mỉm cười.
“Đau dạ dày mà không báo cho anh. Nếu không phải Tiểu Vân nói, chắc phải chờ đến khi em khỏi bệnh rồi anh mới biết”. Phương Văn Húc khẽ trách, giọng nói đầy vẻ yêu chiều.
“Không có gì, anh đừng nghe Tiểu Vân nói nhảm”. Kha Mộng Kì nói.
“Còn nói không có gì? Em có biết lúc anh đến trông em thế nào không?”. Phương Văn Húc hỏi. Ngừng lại một lúc, anh nói tiếp: “Lúc đó mặt em đầy mồ hôi, quần áo cũng bị mồ hôi làm ướt đẫm, toàn thân run lẩy bẩy. Em có biết anh lo lắng, đau lòng đến mức nào không?”.
“Húc, em xin lỗi, đều là em không tốt, báo hại anh phải lo lắng như vậy”. Kha Mộng Kì xoay người, ôm Phương Văn Húc.
“Lần sau phải nghe lời, đừng có chuyện gì cũng một mình chịu đựng. Em phải nhớ là em còn có anh, bất kỳ lúc nào em cũng có thể gọi anh, không cần phải qua người khác. Chỉ cần em gọi một tiếng, anh nhất định sẽ đến sớm nhất”. Phương Văn Húc cũng ôm Kha Mộng Kì, nói bằng một giọng rất dịu dàng.
Khi Tiểu Vân hốt hoảng báo với anh Kha Mộng Kì đang bị ốm, trái tim anh bất chợt nhói đau, cơm còn chưa ăn xong đã vội vàng lái xe đi mua thuốc, rồi vội vã lái xe tới chỗ Kha Mộng Kì.
Nơi này thực sự rất xa xôi, đêm cũng đã khuya, anh lại không quen đường, đành phải mở thiết bị định vị toàn cầu GPS. Khi đến nơi, đã mất mấy tiếng đồng hồ, mấy tiếng ấy anh thấy vô cùng khó chịu. Anh chỉ muốn một bước đến ngay bên Kha Mộng Kì, nhưng lực bất tòng tâm.
Cô là người con gái mà anh yêu nhất, anh không nỡ để cô phải chịu bất kỳ nỗi đau nào. Cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt sau đớn của cô. Nhìn cô nhăn nhó mặt mày, nhìn mồ hôi không ngừng đầm đìa trên trán, anh biết cô đang phải chịu đựng nỗi đau đớn thế nào, trái tim anh bất giác cũng đau theo, dường như những nỗi đau mà cô đang phải trải qua, anh cảm nhận được hết.
May mà Kha Mộng Kì uống thuốc vào là đỡ dần, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu có gì bất trắc xảy ra với cô, anh thực sự không biết phải làm thế nào.
Lúc này, cô như một đứa trẻ cần được chăm sóc, tìm kiếm sự ấm áp, còn cái ôm của anh chính là bến cảng nồng ấm nhất của cô.
Ngày hôm sau, Phương Văn Húc không về công ty ngay. Anh không yên tâm về Kha Mộng Kì, bèn ở lại cùng cô.
Có Phương Văn Húc ở bên, tâm trạng Kha Mộng Kì cũng tốt hơn ngày đầu tiên, sự cô đơn, lẻ loi đã bị vứt lại đằng sau.
Vì đi quá vội, Phương Văn Húc không kịp mang máy ảnh, bèn nhân lúc mọi người đang nghỉ ngơi, tìm một bạn nhờ chụp cho hai người một tấm hình.
Hai người cũng đã qua lại với nhau khá lâu, mà chưa có một tấm hình chụp chung nào, Phương Văn Húc nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót. Trước đây, khi đi cùng Kha Mộng Kì, anh cũng đã từng nghĩ sẽ chụp chung một tấm hình, nhưng đều bị Kha Mộng Kì khéo léo từ chối. Lần này, anh ôm một tia hy vọng, đến bên cạnh Kha Mộng Kì.
“Kì, nhìn phía trước đi”. Phương Văn Húc chỉ về trước mặt nói.
“Anh muốn chụp ảnh ư?”. Kha Mộng Kì hỏi.
“Ừ, em nhìn vào ống kính nhé”. Phương Văn Húc ôm vai Kha Mộng Kì, nói.
Lần này Kha Mộng Kì không từ chối như những lần trước, chỉ im lặng và nhìn về phía trước.
Tạch một cái, bức ảnh đã được định hình. Tấm ảnh chụp chung đầu tiên của hai người đã ra đời.
Khi cầm tấm ảnh này, Phương Văn Húc rất vui sướng. Tuy vẻ mặt của Kha Mộng Kì hơi kỳ lạ, nhưng anh vẫn rửa thành hai, lồng vào khung rất cẩn thận, đưa cho cô một tấm và giữ lại cho mình một tấm.
Bây giờ, Kha Mộng Kì cầm tấm ảnh trên tay, sự ngọt ngào và chua xót đang đan quyện trong lòng.
Nếu năm đó không phải Phương Văn Húc mau chóng đến bên cô, nếu cô không cảm động, có lẽ cũng không có tấm ảnh này.
Không phải cô ghét chụp ảnh, mà chỉ là bài trừ một cách có ý thức. Nhưng khi nhận được bức ảnh này, cô lại thấy thích thú, chỉ có điều trong bức ảnh này cô không được xinh lắm. Nếu cô cũng cười rạng rỡ như Phương Văn Húc, bức ảnh này có phải đã hoàn mỹ rồi không?
Mọi chuyện đều không thể quay trở lại, bức ảnh đã định hình cũng không thể thay đổi. Nhưng không có nụ cười rạng rỡ thì đã sao, sự tồn tại của bức ảnh này chính là bằng chứng cho hạnh phúc của hai người.
Cho dù có già đi, Kha Mộng Kì sẽ vẫn nhớ ngày đó, nhớ về mùa hè thuộc về riêng cô và anh.
4
Ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa hoa, chiếu vào trong căn phòng.
Kha Mộng Kì đầu óc nặng nề, dần dần tỉnh dậy, cô lấy chiếc đồng hồ hẹn giờ trên bàn lên xem, đột nhiên ngồi bật dậy, đờ ra mấy giây, thở một hơi, hôm nay đã lại là cuối tuần.
Cô sờ lên trán đã hơi sốt, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua. Đôi mắt sưng húp báo cho cô biết đêm qua thực sự cô đã khóc, những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi khiến trái tim cô nặng trĩu.
Sau cơn mưa, không khí rất trong lành, những chiếc lá trên cành phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Kha Mộng Kì mở cửa sổ, hít thở không khí, trong phút chốc tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.
Hôm nay không có kế hoạch làm gì, sau khi ăn sáng xong, cô cầm chiếc điều khiển từ xa lên mở ti vi, chuyển hết kênh này đến kênh khác, dường như đều không thể làm cô hài lòng, cuối cùng cô ấn nút đỏ, tắt phụt ti vi đi.
Kính coong, có tiếng chuông cửa vang lên.
Mới sáng sớm ai đã đến thế không biết? Kha Mộng Kì nhíu mày, lắc lắc đầu vẫn còn đang đau, đứng dậy mở cửa.
“Kì!”. Vừa mở cửa đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Tiểu Vân.
“Tiểu Vân!”. Mấy ngày chưa gặp cô bạn thân của mình, Kha Mộng Kì cảm thấy rất vui, không câu nệ trao cho bạn một cái ôm thật nồng nhiệt.
“Mới sáng sớm đã đến tìm mình, có chuyện gì thế?”. Chờ Tiểu Vân ngồi xuống, Kha Mộng Kì đưa tách trà đã pha sẵn cho cô ấy rồi hỏi.
“Cuộc chạy đua đường dài của các cậu cuối cùng cũng đã đến đích, tốt quá rồi còn gì. Định ngày bao nhiêu thế?” Kha Mộng Kì hỏi.
“Ngày mùng một tháng mười, còn sớm chán”. Tiểu Vân nói, sau đó uống một ngụm trà. “Sau này, tớ sẽ không còn phải nghe mẹ tớ ì èo bên tai, cuối cùng cũng thoát rồi”.
“Đến lúc đó cậu lại không nỡ rời xa mẹ cậu ấy chứ”. Kha Mộng Kì nói.
“Cũng có thể lắm…”. Nụ cười trên mặt Tiểu Vân bỗng chốc vụt tắt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Kha Mộng Kì, nói: “Kì, đến lúc đó cậu làm phù dâu cho tớ nhé”.
“Điều đó còn phải nói sao, vị trí phù dâu này không thuộc về tớ thì thuộc về ai chứ?”. Kha Mộng Kì cười.
“Á, mắt cậu sao sưng húp lên thế kia hả? Như hai quả đào ý, ai ăn hiếp cậu?”. Tiểu Vân nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Kha Mộng Kì, ghé lại gần hơn xem xét.
“Không có gì, tại hôm qua tớ ngủ muộn quá thôi mà”. Tối qua đi ngủ lúc mấy giờ, cô cũng không biết nữa, cô chỉ biết mình đã cầm khung ảnh nhìn ngắm rất lâu, lâu đến mức quên cả thời gian. Khi cô đặt khung ảnh trở về vị trí cũ, mới phát hiện những giọt nước mắt làm ướt nhòa khuôn mặt. Rất lâu sau, cô nằm trên giường nhưng không thể nào ngủ được.
“Đã bảo cậu bao lần rồi là phải ngủ sớm, chờ cho thành mắt sưng húp rồi cậu mới vui hả?”. Tiểu Vân cố ý quở trách.
“Mắt tớ sưng húp từ bao giờ chứ?”. Kha Mộng Kì bất giác phá lên cười.
“Mắt cậu chả sưng húp lên còn gì?”. Tiểu Vân điềm tĩnh, sau đó chuyển chủ đề nói, “Cậu xem tớ sắp đính hôn rồi, còn cậu thì sao? Bao giờ thì đính hôn với Húc?” Cô ấy lại quan tâm đến chuyện hệ trọng cả đời của Kì.
“Tớ…”. Hôn nhân của cô và Húc? Cô đang phải đối mặt với hai sự lựa chọn trong tình yêu, còn hôn nhân, cô hoàn toàn chưa từng nghĩ tới.
“Cậu và Húc đã qua lại với nhau mấy năm rồi, tính cách, hoàn cảnh gia đình nhà anh ấy không phải cậu không biết, còn có cái gì phải do dự nữa?”. Tiểu Vân nói, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Kha Mộng Kì, trong đầu chợt nghĩ ra điều gì, hỏi: “Trong lòng cậu vẫn còn có Kiệt phải không?”.
Kha Mộng Kì cúi đầu, hai tay đan chặt vào nhau.
Nhìn vẻ mặt của Kha Mộng Kì, Tiểu Vân khẽ thở dài, nói: “Kì, tớ cứ nghĩ cậu đã quên được Kiệt, nhưng hôm chúng ta cùng nhau đến lễ phát hành đĩa của Kiệt, tớ nhận ra là không phải thế”.
“Tiểu Vân, bây giờ tớ thấy rất mơ hồ, không biết tình cảm của tớ với anh ấy là tình cảm gì”. Kha Mộng Kì ngẩng mắt lên nhìn Tiểu Vân, ánh mắt lộ vẻ đau khổ.
“Kì, tớ nói thật với cậu nhé, có gì sai thì cậu đừng để bụng”. Tiểu Vân đẩy gọng kính, nói: “Kiệt đã là quá khứ rồi, Húc mới là người cậu tìm kiếm. Cậu thử nghĩ xem, nếu Kiệt thực sự yêu cậu, thì tại sao cậu ấy lại ra nước ngoài? Cho dù là vì sự nghiệp của bản thân đi nữa, thì trong thời gian ở nước ngoài cậu ấy đã bao giờ liên lạc với cậu chưa? Còn Húc đối xử với cậu tốt là thế, lẽ nào cậu định bỏ Húc chọn Kiệt?”.
“Tiểu Vân…”.
“Cậu hãy suy nghĩ thật kỹ đi, những lời thừa thãi tớ cũng không nói nhiều nữa. Ai đối tốt với cậu, cậu chính là người rõ nhất”. Tiểu Vân nói.
Ăn trưa cùng Tiểu Vân xong, Kha Mộng Kì đi bộ một mình dọc con phố. Đi một lúc, cô bắt taxi.
Chiếc taxi dừng trước tòa Cung điện tình yêu.
Cả tòa cung điện trong suốt như pha lê, tỏa sáng lung linh dưới ánh nắng.
Không hiểu tại sao, khi ngồi lên taxi, lái xe hỏi cô đi đâu, cô lại không do dự nói địa chỉ của Cung điện tình yêu. Nói xong, bản thân cô cũng thấy thẫn thờ. Đứng trước Cung điện tình yêu, trái tim cô dấy lên một cảm giác rất kỳ lạ.
Khi Cung điện tình yêu này còn chưa chính thức mở cửa, cô đã từng đến đây cùng với Phương Văn Húc, cô còn nghĩ sau này nhất định sẽ cùng Kiệt đến đây, nhưng dường như đó đã trở thành một ước nguyện vĩnh viễn không bao giờ trở thành sự thật.
Sau khi Cung điện tình yêu hoàn thành, Phương Văn Húc lại đưa cô đến, tất cả thiết bị đã hoàn thiện. Lần đó, khác với lần đầu tiên, cô đã thích thú hơn vài phần.
Tòa cung điện đẹp như trong cổ tích, nơi khiến người ta si mê say đắm, đã hiện lên trước mắt cô. Bỗng nhiên cô cảm thấy mình như đang trong mơ, cảnh trong mơ tuyệt đẹp, khiến cô không thể không chìm đắm.
Cô mua vé, một mình bước vào trong, tưởng tượng vừa rồi cũng biến mất theo.
Cô cầm chiếc chìa khóa của thần tình yêu trong tay, mở khóa, cùng với tiếng cạch cạch, cánh cửa dần mở ra, một giọng nói ngọt ngào vang lên, giọng nói này khiến lòng cô bất giác cảm thấy đau nhói.
Những người đến đây đều có cặp có đôi, mà cô chỉ có một mình!
Cô lựa chọn con đường có nàng tiên cá, giống như lần đầu tiên. Trong suốt chặng đường, cô luôn cảm thấy mình không đơn độc, mà còn có một người khác vẫn luôn đi bên cạnh. Nhưng, khi cô chạm vào người bên cạnh đó, mới phát hiện hóa ra không có gì cả, ảo giác đó khiến cô thấy sợ hãi.
Trải nghiệm thế giới cổ tích ấy, cô cảm giác như mình đang sống trong hư ảo, còn con người thực sự mà cô tìm kiếm lại không thấy đâu.
Cô chỉ có một mình, nên khi nàng tiên cá đặt câu hỏi, chỉ có một mình cô trả lời. Không có người đi cùng, cô không thể đi tiếp đoạn đường tiếp theo.
Ngập ngừng ở cửa ra thứ nhất, nhìn những bể nước hai bên đường, Kha Mộng Kì bước lại gần bể cá trong suốt, ngắm nhìn những chú cá đang tung tăng bơi lội. Cô áp sát tay vào tấm kính bể, khe khẽ xoa tay lên đó.
Hai người yêu thương và thấu hiểu lẫn nhau mới có thể vượt qua cửa ải này, mỗi lần họ đều vượt qua được cánh cửa này, vì cô biết bí quyết của nó. Không biết bắt đầu từ lúc nào, câu nói “Tôi đồng ý” phát ra từ miệng cô đã không còn gượng gạo khó khăn như trước nữa.
Bàn tay xoa trên tấm kính lạnh dần đi, còn đôi mắt mơ màng của cô dần sáng lên.
5
Cuối tuần, Lâm Phương Phi đến nhà Phương Văn Húc.
“Phương Phi à, mấy ngày nay công viêc của cháu có bận không? Sao không sang thăm bác?”. Bà Giang Lê cố ý trách móc.
“Dạ cháu cũng bận lắm ạ, hay là cháu bảo anh Húc cho cháu nghỉ mấy ngày nhỉ?”. Lâm Phương Phi nói đùa.
“Con bé này”. Bà Giang Lê bất giác cười vui vẻ.
“Bác gái, bác thấy Kha Mộng Kì thế nào?”. Lâm Phương Phi hỏi. Thực ra chủ đề về Kha Mộng Kì họ đề cập tới khá nhiều lần, nhưng lần này cô lại hỏi rất chân thành.
“Con bé đó cũng được, nhưng vẫn không xứng với nhà họ Phương chúng ta”. Bà Giang Lê vẫn không hài lòng với gia cảnh của Kha Mộng Kì.
“Bác gái…”. Lâm Phương Phi ngập ngừng một lát, nói: “Cháu thấy mấy thứ như gia thế, hoàn cảnh không là gì cả, nếu hai người họ yêu thương nhau chân thành, bác hãy tác thành cho hai người đi!”.
“Phương Phi…”. Bà Giang Lê nhìn Lâm Phương Phi một cách kinh ngạc. Bình thường Lâm Phương Phi không bao giờ nói năng kiểu này, bà Giang Lê cảm thấy hôm nay cô rất khác thường.
“Bác gái, đôi lúc bác cũng nên nghĩ cho anh Húc, anh ấy yêu Kha Mộng Kì nhiều như vậy”.
Mấy năm nay, cô liên tục tấn công Phương Văn Húc nhưng không hề có chút tiến triển nào, cô biết tình cảm của anh đối với Kha Mộng Kì sâu đậm đến mức nào. Khi tấn công vô ích, cô hiểu rằng gây rối thế nào cũng không thể ngăn cản họ đến với nhau. Nếu đã như vậy, chi bằng cô bỏ cuộc, cũng là tìm sự bình yên cho bản thân.
Trong những ngày tháng bị thù hận quấn lấy, cô cũng không hề vui vẻ, trong lòng chỉ có tức giận, chỉ nghĩ làm cách nào để phá vỡ quan hệ của họ, nhưng chưa bao giờ nghĩ làm như vậy bản thân mệt mỏi biết bao. Sự luẩn quẩn đó đã kéo dài mấy năm rồi, cô thực sự rất mệt mỏi, cô biết đã đến lúc cô nên dừng tay lại.
“Điều này không phải bác chưa từng nghĩ tới”. Trầm ngâm hồi lâu, bà Giang Lê nắm tay Phương Phi, giọng điệu hơi nặng nề hỏi: “Nhưng cháu thì sao?”.
Chồng bà cũng không phản đối Kha Mộng Kì và Húc đến với nhau, nếu bây giờ Lâm Phương Phi – người luôn đeo đuổi con trai họ cũng nói ra những câu thế này, bà còn gì để nói nữa? Sự kiên trì của một mình bà cũng không địch lại được sự ủng hộ của mọi người. Nhưng Lâm Phương Phi là cô gái tốt, cũng có tình cảm với con trai bà, nếu Húc chọn Kha Mộng Kì, vậy Lâm Phương Phi phải làm sao?
“Bác gái, bác không cần lo cho cháu, lẽ nào bác sợ cháu không có ai lấy?”. Hôm nay Lâm Phương Phi không dính lấy bà như mọi khi, cô vừa cười vừa nói.
“Bác không sợ. Vậy cháu mau kiếm bạn trai đi, bao giờ tìm được thì nhớ báo cho bác đấy nhé”. Bà Giang Lê vỗ nhẹ lên tay Lâm Phương Phi, khẽ mỉm cười, chuyển chủ đề nói: “Hay để bác giới thiệu cho cháu mấy đứa nhé?”.
“Chuyện này bác không cần phải lo đâu, cháu bây giờ cũng không vội”. Lâm Phương Phi nói nhẹ như mây khói, mỉm cười, không ai có thể nhìn thấy nỗi đau khổ trong trái tim cô.
Nỗi đau này ẩn giấu quá sâu, đến mức không ai có thể nhìn thấy.
Để kết thúc nỗi đau này, cô đem những hận thù, những dĩ vãng đáng buồn đó vứt vào thùng rác tình yêu.
Nhìn lại quá khứ, trái tim đầy vết thương giúp cô hiểu rằng, hóa ra cô đã hoàn toàn đánh mất bản thân mình. Cái quay đầu ngày hôm nay liệu có thể giúp cho lương tâm được bình yên? Liệu có thể giúp cô sống cho chính bản thân cô?
Không biết từ khi nào, cái nóng oi bức đã từ từ biến mất, sắp vào thu rồi.
Cây cỏ trong vườn vẫn xanh tốt um tùm, hoa vừa mới hé nụ, những chú chim đậu trên cành cây hót líu lo. Một buổi sớm như vậy khiến người ta cảm thấy rất thanh thản dễ chịu.
Bà Kha đang hái rau trên khoảng đất trống trong vườn, dáng vẻ rất nhàn nhã. Kha Mộng Kì bịt miệng hắt hơi một cái, đi đến bên mẹ, choàng tay qua vai mẹ, nói: “Mẹ, dậy sớm vậy, sao mẹ không ngủ thêm chút nữa?”.
“Thói quen đã lâu sao có thể thay đổi được trong một sớm một chiều? Trời vừa sáng là mẹ đã không ngủ tiếp được rồi”. Bà Kha ngoái đầu lại nói, vẻ mặt tươi cười, trên khóe mắt hiện lên mấy nếp nhăn rất rõ rệt.
“Mẹ, con biết mẹ không chịu được nhàn rỗi, nhưng cũng phải ăn sáng xong rồi hãy làm việc chứ”. Kha Mộng Kì cầm chiếc làn đựng rau trong tay mẹ.
“Ừ được, đi ăn sáng trước đã!”. Bà Kha phủi bàn tay dính đầy bùn đất, nói. Lúc đi còn không quên ngoái lại nhìn những luống rau trong vườn, rau lên rất tốt, bà bật cười: “Kì này, cậu Húc cũng rất chân thành, còn sai người trồng mấy luống rau này nữa, đợi rau lớn rồi cũng đỡ tốn tiền mua rau”.
“Mẹ, mẹ đúng là tính toán chi ly”. Kha Mộng Kì cười.
Cô khoác tay mẹ: “Mẹ còn nhớ khi mình còn sống ở khu nhà nhỏ trước đây không? Mẹ luôn muốn có một mảnh vườn riêng để trồng cây trồng hoa, vườn rau càng tốt, có thể tự cung tự cấp”.
“Sao có thể quên được chứ? Đây là mơ ước của mẹ, không ngờ cũng có một ngày trở thành hiện thực”. Bà Kha xúc động nói.
Đúng vậy, đây cũng là điều Kha Mộng Kì chưa từng nghĩ tới.
Ký ức quay ngược trở lại mấy tuần trước.
Khi bà Kha đứng trước khoảng sân rộng lớn, trông như một biệt thự điền viên, kinh ngạc tới mức há hốc miệng.
Khi Phương Văn Húc bảo bà sống ở đây, bà càng ngạc nhiên hơn. Một căn nhà rộng như vậy ít nhất cũng phải trên một triệu tệ, bà đâu dám ở? Nhưng Phương Văn Húc nói sau này đã là người một nhà rồi, không cần phải quan tâm đến vấn đề tiền nong nữa. Anh nói hết lời hay ý đẹp, bảo bà hãy yên tâm sống ở đây, nếu không thích, có thể mua một căn nhà khác.
Bà Kha biết nhà Phương Văn Húc rất giàu có, nhưng cũng không thể lãng phí như vậy, nói không thích là mua một căn nhà mới, số tiền ấy đủ cho bà tiêu cả đời rồi. Hơn nữa, ngôi nhà trước mắt rất hợp ý bà, bà thích còn không hết, chỉ có điều con gái bà chưa lấy anh đã sống trong nhà này nên tâm lý không được thoải mái lắm.
Tuy nghĩ vậy, nhưng Phương Văn Húc vận dụng hết khả năng ăn nói, nói nếu bà không sống ở đây, căn nhà to như thế này cũng không thể cho thuê được, đành phải bỏ trống, nếu bà sống ở đây còn có thể trông nom dọn dẹp giúp anh.
Không thể thắng nổi lý lẽ của Phương Văn Húc, bà đành phải đồng ý.
Sau khi đồng ý, bà Kha mới biết Phương Văn Húc chưa nói chuyện này với Kha Mộng Kì. Đợi Phương Văn Húc đi rồi, bà lập tức gọi điện cho Kha Mộng Kì.
“Mẹ, ngôi nhà này là sao vậy?”. Kha Mộng Kì đến nơi, mở miệng ra đã hỏi.
Bà Kha kéo tay Kha Mộng Kì, nói: “Kì, đây là căn nhà Húc bảo chúng ta ở. Nó bảo mẹ từ nay hãy dọn đến ngôi nhà này sống, bảo cả con cũng dọn đến nữa, nói là gần chỗ làm của con, cũng không cách xa nhà nó là mấy, như vậy có thể thuận lợi chăm sóc, qua lại với nhau”.
Kha Mộng Kì nhìn căn nhà trước mặt, hơi bất ngờ.
“Cậu Húc này thật hiểu chuyện, cũng rất chu đáo. Mấy tuần trước đã hỏi mẹ thích nhà theo phong cách gì, lúc đó mẹ cũng không nghĩ ngợi nhiều, nói cho cậu ta biết. Không ngờ cậu ta làm mẹ bất ngờ đến vậy”.
Bà Kha nói, vẻ mặt vui sướng.
Nhìn ngôi nhà đặc biệt trước mắt, mắt Kha Mộng Kì đỏ dần.
Hóa ra…
Hóa ra anh vẫn luôn để tâm đến những lời cô nói, chưa bao giờ quên.
Khi hai người còn ở bên nhau, cô đã từng nói với anh về nguyện vọng của mẹ là mua một căn nhà nhỏ ở một nơi có phong cảnh tươi đẹp, trồng các loại rau và hoa.
Thực ra, đó cũng chỉ là cô tiện miệng nói, đến bản thân cũng không để tâm lắm, không ngờ anh lại ghi nhớ, hơn thế còn hoàn thành giúp cô.
Căn nhà trước mắt chẳng phải chính là nguyện vọng của mẹ cô hay sao?
Khi cô còn nhỏ, cô cùng mẹ sống trong một căn phòng cũ kỹ rộng mấy chục mét vuông, thỉnh thoảng lại nghe thấy lời ca thán của mẹ. Cô phát hiện ánh mắt mẹ cô luôn nhìn về phía xa, nơi ấy là những căn nhà kiểu Tây, cây cối xanh tốt um tùm, phong cảnh đẹp hơn rất nhiều so với nơi họ đang sống. Cô còn nghe thấy mẹ lẩm bẩm một mình: “Được sống trong ngôi nhà như vậy thì tốt quá”.
Có thể đó cũng chỉ là một câu nói chơi của mẹ, nhưng cô lại cho là thật.
Lúc đó, cô còn không biết mua một căn nhà kiểu Tây như vậy cần bao nhiêu tiền, nhưng cô thầm hạ quyết tâm, sau này phải mua một căn cho mẹ. Dần dần lớn lên, cô mới biết mình không có khả năng hoàn thành ước nguyện đó.
Dĩ nhiên, cô cũng chưa bao giờ nghĩ bảo ai đó hoàn thành