Edit:..Lam Thiên..
Tên đàn ông cặn bã té ngồi dưới đất, thật lâu không phục lại hồi tinh thần, cho đến khi Tô Hạ đi ra phía sau lưng Lâm Khinh Ngữ, cũng không tới đỡ tên đàn ông cặn bã dậy, cô ấy đứng bên cạnh Lâm Khinh Ngữ, sững sờ nhìn Lâm Khinh Ngữ.
Lâm Khinh Ngữ quay đầu nhìn cô ấy một cái: Thế nào? cô còn muốn cầu xin cho tên đàn ông cặn bã này!
Tô Hạ bị Lâm Khinh Ngữ quát lại càng hoảng sợ, sau đó thấy Lâm Khinh Ngữ trợn mắt nhìn Tô Hạ ,một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Tô Hạ yên lặng cúi đầu, vén tóc nói: Không. . . . . .
Tên đàn ông cặn bã lập tức tức giận phủi mông đứng dậy: Ngươi. . . . . . Tên đàn ông đó cắn răng nghiến lợi kêu một tiếng, rốt cuộc vẫn là thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, bản thân bỗng nhiên bị người ta đánh, mà nhìn hình thể của đối phương so với bản thân cũng không kém bao nhiêu, nên tại sao phải cam nguyện im lặng ăn thiệt thòi, tên đàn ông cặn bã vung mạnh cánh tay, đánh một quyền tới Lâm Khinh Ngữ.
Lúc Lâm Khinh Ngữ đánh tên đàn ông cặn bã té xuống đất vẫn luôn đề phòng, sợ bị tên đàn ông cặn bã phản công, lúc này nhìn thấy động tác của tên đàn ông cặn bã, Lâm Khinh Ngữ lui về phía sau một bước, thoải mái tránh thoát quả đấm của tên đàn ông cặn bã.
Một quyền thất bại, tên đàn ông cặn bã không chịu thua, bước lên trước một bước, vung một cái tay khác lên, một quyền đánh tới , Lâm Khinh Ngữ muốn tránh, lại bị một sức lực mạnh mẽ kéo ra ngoài, Tô Hạ chắn trước mặt Lâm Khinh Ngữ: Đủ rồi, đừng đánh.
Tên đàn ông cặn bã nghe vậy giận tức giận quát lên: Đủ rồi cái gì! Rõ ràng là tên này đánh anh trước!
Lâm Khinh Ngữ cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém hừ lạnh: Bởi vì ngươi cần ăn đòn !
Anh không nên bị đánh sao? Tô Hạ gần như đồng thời nói ra cùng lúc với Lâm Khinh Ngữ, cô nhìn Lâm Khinh Ngữ một cái, sau đó bình tĩnh nói với tên đàn ông cặn bã Anh vừa mới nói chia tay, vậy chúng ta chia tay đi, tôi không thể trở lại bộ dánh ban đầu anh thích, đối với tôi mà nói, anh cũng thế. Anh ấy cũng chỉ là giúp tôi đánh anh một cái bạt tai tôi nên đánh mà thôi.
Tên đàn ông cặn bã sững sờ, ngay sau đó ánh mắt nhìn Lâm Khinh Ngữ trở nên thâm thúy: Tô Hạ, được a, ai đây? Lúc nào thì quen?
Không đợi Tô Hạ trả lời, Lâm Khinh Ngữ liền đối với tên đàn ông cặn bã liếc mắt: Cặn bã cũng muốn hỏi ta là ai ? Cô cường ngạnh cầm cổ tay của Tô Hạ, lôi Tô Hạ đi, Đi, thứ người như vậy nhìn lâu sẽ đau mắt.
Tô Hạ nhắm mắt đi theo phía sau lưng Lâm Khinh Ngữ. Mà tên đàn ông cặn bã lại chỉ đứng im tại chỗ cũng không tiếp tục đuổi theo.
Lúc rời đi bãi tập thì Tô Hạ quay đầu lại nhìn một lần, chỉ thấy người đàn ông kia theo một người khác rời đi giống như không có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không có một chút lưu luyến.
Lâm Khinh Ngữ kéo Tô Hạ từ bãi tập thẳng tới căn tin bên cạnh trường học, Lâm Khinh Ngữ mới dừng bước.
Hiện tại chân cô dài nên một đường đi rất nhanh, Khiến Tô Hạ cũng phải nhanh chân mới có thể theo kịp cô, lúc này dừng lại, Tô Hạ thở hồng hộc, trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng: Lâm Thanh Vũ?
Một tiếng gọi này có chút ngoài dự đoán của Lâm Khinh Ngữ, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cũng hợp tình hợp lý. Dù sao thế giới này cùng lúc trước không hề có sự khác biệt.
Cô và Tô Hạ ở thế giới kia là bạn học trung học phát triển trở thành bạn thân, như vậy hiện tại Lâm Thanh Vũ và Tô Hạ cũng nhất định học chung thời trung học, chỉ là có thể vì ngại giới tính , nên cuối cùng không có quen thuộc như vậy .
Cám ơn anh vừa mới giúp em! Tô Hạ ôn hòa cười nói, Vẫn là bạn học đáng tin, trước kia nghe nói anh thi đậu A Đại, nhưng anh học hơn em hai năm nên vẫn không có cơ hội gặp được anh, lần này thật vất vả mới gặp được, lại để cho anh nhìn thấy chuyện như vậy. . . . . . Thật là có chút xấu hổ.
Thấy Tô Hạ khách khí với cô như vậy, nhất thời lại khiến Lâm Khinh Ngữ không biết nên nói thế nào, nếu là lúc trước, đại khái giờ phút này Tô Hạ đã ôm cô khóc lên, như vậy Lâm Khinh Ngữ có thể ôm lại cô ấy, giúp cô ấy mắng chửi tên đàn ông cặn bã kia, trấn an cô ấy. Đối với Tô Hạ mà nói, như vậy tốt hơn giống như bây giờ, giữ vững mặt mũi, ứng phó với một Bạn học .
Vừa nghĩ như vậy, Lâm Khinh Ngữ đột nhiên cảm thấy một phen hành động của cô vừa rồi, xuất phát từ quan hệ của cô và Tô Hạ bây giờ mà nói, là có chút dư thừa.
Thật ra thì. . . . . . Không có gì đáng xấu hổ. Lâm Khinh Ngữ vắt hết óc, cuối cùng chỉ đành phải lôi mấy lời thoại vô dụng này ra để an ủi, Trong cuộc sống có mấy ai không yêu phải tên cặn bã.
Đúng nha, ai mà không yêu phải vài tên cặn bã. Cô nói xong lời này, khóe miệng rõ ràng đang cười, nhưng hốc mắt lại đỏ lên, Nhưng cũng chỉ có rơi xuống trên người chính mình, mới biết có bao nhiêu đau đớn.
Lâm Khinh Ngữ không nói gì.
Tô Hạ hít một hơi thật sâu, cười vẫy vẫy tay với cô, Em đi trước, trở về buổi chiều còn có lớp. Hôm nay rất cám ơn anh đã giúp đỡ. Anh rất giống anh hùng.
Nhìn bóng lưng Tô Hạ nhẹ nhàng rời đi, Lâm Khinh Ngữ chợt có chút phản ứng không kịp, chuyện cô làm hôm nay, đối với người thoạt nhìn giống nữ thần như Tô Hạ, nhưng trên thực tế nội tâm thiếu nữ đã sớm bùng nổ mà nói, có thể phần ảnh hưởng hay không. . . . . .
Chỉ là, quên đi, trước ở cái thế giới kia, Tô Hạ thất tình biểu hiện cũng khổ sở như vậy, hiện tại tốt xấu cũng phải mất một hai tháng, chờ một hai tháng qua đi, chuyện cô giúp hôm nay, nói không chừng Tô Hạ cũng quên đi?
Lâm Khinh Ngữ nghĩ như vậy, quay đầu nhìn thấy căn tin, cô liền đi vào ăn cơm, chờ sau khi ăn no bụng, Lâm Khinh Ngữ vui vẻ trở về phòng ngủ, nhưng vừa mới rời đi bàn ăn, cô giống như bị sét đánh ,ngây ngẩn cả người, xong rồi, mười vòng. . . . . . Cô còn chưa có chạy xong.
Cô lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, đã hơn một tiếng trôi qua. . . . . . Coi như tốc độ của cô có chậm đi nữa, mười lăm vòng cũng đã nên chạy xong.
Trên trán cô rịn ra mồ hôi, nghĩ tới cây Thụ Yêu đó bây giờ không phải là đang chửi mắng cô đấy chứ?. Cô đang suy nghĩ có nên dứt khoát chạy tới, đem Thụ Yêu lừa gạt cho qua chuyện hay không. . . . . .
Nhưng nghĩ lại một chút, ngay cả lúc nào cô đi học, học ở lớp nào Thụ Yêu cũng biết, cô cũng chưa tính đến chuyện đói ăn vụng, túng làm càn đâu.
Đang phiền muộn , bỗng nhiên điện thoại trong túi xách vang lên, là một