Editor: Hijushima
Lâm Khinh Ngữ phục hồi tinh thần lại, nhận thấy bên kia cửa đã không còn có tiếng động, nhưng ánh sáng của đèn pin cầm tay vẫn đang chiếu vào bọn họ, vì vậy Lâm Khinh Ngữ trở tay kéo lấy Tô Dật An: Hắn vẫn còn ở đó! Chúng ta đi nhanh lên!
Đi cái gì. Tô Dật An nói xong, kéo Lâm Khinh Ngữ lại, anh bình tĩnh đi về phía trước, Tô Dật An mới chỉ rời khỏi một bước, Lâm Khinh Ngữ đã cảm thấy khí lạnh xung quanh thấm vào người, cô vội vã dán vào sau lưng Tô Dật An đi sát theo anh.
Đến khi bước qua thuỷ tinh vỡ vụn trên đất, Tô Dật An đứng trước cánh cửa mà tên biến thái vừa đập bể, lấy đèn pin bị kẹt trên cửa thuỷ tinh bị vỡ xuống, mà phía sau đèn pin, đã không còn thấy tên biến thái kia nữa.
Hắn có tật giật mình, chỉ biết thừa dịp em một mình mà ra tay.
Tô Dật An bấm tắt đèn pin, bỏ vào trong cặp xách, quay đầu nhìn Lâm Khinh Ngữ, khi thấy vẻ hoảng hốt vẫn chưa rút đi trong mắt Lâm Khinh Ngữ, trên mu bàn tay cũng đang chảy máu, do vừa rồi cô mạnh mẽ rút kim tiêm nên tạo thành vết thương, vẻ mặt Tô Dật An lạnh xuống: Lát nữa đi đồn cảnh sát với tôi.
Tên đàn ông kia, nhất định anh phải bắt được.
Lát nữa? Lâm Khinh Ngữ hỏi, Chúng ta không đi luôn à?
Cầm máu cho em trước đã. Đi tới bên cạnh Lâm Khinh Ngữ, cầm tay cô, dẫn cô đi thẳng đến phòng trực.
Trong bệnh viện tối đen không một bóng người, tiếng bước chân của bọn tựa như tiếng vọng giữa hang động trống rỗng, Lâm Khinh Ngữ vẫn chưa tỉnh táo lại được, cô cho rằng mình sẽ rất sợ hãi, nhưng được Tô Dật An dịu dàng nắm tay, dẫn đi, từng bước từng bước, vững vàng đáng tin, tiếng bước chân trở nên như tiếng Phật niệm kinh, khiến cô đi bước sau càng vững vàng hơn bước trước.
Đột nhiên Lâm Khinh Ngữ cảm thấy nội tâm dần dần bình tĩnh lại.
Thật ra Tô Dật An cũng có thể đối xử dịu dàng với người khác, Lâm Khinh Ngữ cảm thấy, nếu như anh dịu dàng với một người, chắc là sẽ dịu dàng đến mức tận cùng, cũng giống như khi anh muốn cay nghiệt với người khác, sẽ cay nghiệt với người ta đến mức tận cùng.
Trong cảnh tượng như thế này, Lâm Khinh Ngữ lơ đãng bị gợi lại một đoạn ký ức xa xưa, vào lúc cô và Tô Dật An còn nhỏ, khi quan hệ cả hai vẫn còn rất tốt, cô từng được trải nghiệm sự dịu dàng của Tô Dật An. . . . . .
Đó là lần lớp tiểu học của bọn họ đi chơi xuân ở khu vui chơi, giáo viên vì tránh việc mấy đứa trẻ đi lạc, nên cho bọn họ xếp hàng đi theo đội ngũ, trò nào cũng cho mọi người chơi cùng với nhau, lúc nghỉ ngơi, Lâm Khinh Ngữ đi vệ sinh, khi đi ra thì nhìn thấy bên ngoài có chú hề đang vừa diễn xiếc vừa bán kẹo đường, cô bị hấp dẫn.
Chui vào giữa một đám người lớn, Lâm Khinh Ngữ xem xiếc thật lâu, sau đó mua một cây kẹo đường, chờ đến khi cô vừa ăn kẹo đường vừa chen ra từ trong đám người, đã không thấy đội ngũ của trường học đâu nữa.
Chỉ có Tô Dật An bé xíu đứng phía ngoài đám người, chờ cô.
Bọn họ đâu? Còn có một người quen, Lâm Khinh Ngữ cũng chưa rơi vào khủng hoảng do đi lạc đội ngũ.
Đi rồi.
Vậy sao cậu còn ở đây?
Chờ cậu.
Còn quá nhỏ, vẫn chưa hiểu được ý nghĩa đằng sau những lời này của Tô Dật An, Lâm Khinh Ngữ chỉ gật đầu đưa kẹo đường trong tay tới: Muốn ăn không?
Tô Dật An ăn, hỏi cô: Muốn đi về chưa?
Rất khó mới được tới khu vui chơi một lần, tự chúng ta đi chơi một lát đi, Tô Dật An, cậu biết đường ngồi xe đi về không?
Đương nhiên Tô Dật An biết, sau đó bọn họ bỏ giáo viên và bạn học qua một bên, tự mình vui vẻ đi chơi, chơi trò chơi lúc nãy giáo viên không cho chơi, đi chỗ lúc nãy giáo viên không cho đi, sau đó rời đi trước, Lâm Khinh Ngữ nhất quyết lôi Tô Dật An đòi đi nhà ma, trước khi vào cửa cô vỗ ngực chắc chắn nói rằng lá gan của mình cũng khá lớn. Đến sau khi vào cửa thì cô lập tức sợ hãi, biến thành món trang sức trên tay Tô Dật An.
Cứ dán vào Tô Dật An, ôm cánh tay