Lâm Khinh Ngữ còn nhớ rõ ngày đó cô và Tô Dật An an tĩnh ngồi rất lâu ở dốc nhỏ kia. Đều không nói gì, anh trầm mặc làm bạn bên cạnh cô, cho đến khi cô điều chỉnh xong cảm xúc và nước mắt của mình.
Tô Dật An mới đứng lên, vỗ vỗ quần áo: Đi thôi, buổi chiều tôi còn có lớp.
Lâm Khinh Ngữ gật đầu, nhìn Tô Dật An đi xuống dốc, cô há miệng thở dốc muốn nói: Tô Dật An, cám ơn anh. nhưng lại cứ do dự trong cổ họng, Tô Dật An bất chợt quay đầu.
Đã quên nói.. Anh đứng phía dưới con dốc, ngửa đầu nhìn cô vẫn đang ngồi: Lâm Khinh Ngữ, về chuyện cô không muốn trở lại thế giới kia...
Tim Lâm Khinh Ngữ nhảy lên, rốt cuộc, Tô Dật An cũng bị những việc cô từng trãi qua thuyết phục sao..
Tôi sẽ không đồng ý.
Quả nhiên những chuyện bi thảm luôn được người ta dễ dàng đồng tình, nhưng Tô Dật An ý chí sắt đá như vậy cũng...
Từ từ, vừa rồi anh nói cái gì?
Trong nháy mắt, Lâm Khinh Ngữ không biết mình có nghe lầm hay không tại gió lớn quá nên âm thanh không được rõ. Cô hoài nghi liếc nhìn anh: Excuse me? Ngữ điệu của Lâm Khinh Ngữ có phần không khống chế được hét lớn: Anh vừa nói cái gì? Gió lớn quá tôi không nghe rõ, anh nói lại lần nữa.
Tô Dật An khoanh tay trước ngực, cũng bộ dạng cao cao tại thượng như trước, mặc dù hiện tại anh đứng thấp hơn Lâm Khinh Ngữ: Tôi nói, cô đừng nói với tôi chuyện ở lại thế giới này, tôi sẽ không đồng ý.
Lần này, Lâm Khinh Ngữ hoàn toàn nghe rõ, nhưng bởi vì nghe được rõ ràng, cho nên cô trợn tròn mắt nhìn Tô Dật An đánh giá, cô hoài nghi, cô rất hoài nghi...
Người trước mặt, thật sự có trái tim sao?
Trong lòng cô bất giác tráo lên một vạn câu châm chọc, nhưng bởi vì có quá nhiều câu để nói rốt cuộc nghẹn nơi cổ họng, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm Tô Dật An, một câu cũng không nói nên lời.
Tôi sẽ không buông tay để cô quay lại. Tô Dật An nói xong xoay người bỏ đi.
Trong lòng Lâm Khinh Ngữ buồn bực, vừa rồi sự cảm kích lúc Tô Dật An yên tĩnh làm bạn bên cạnh bỗng chốc biến thành tức giận, cô ngồi im như một tảng đá trên mặt đất, nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Dật An, lần này thành tâm hy vọng anh động lòng, nhưng ngược lại thành không công.
Tiếng động sau lưng làm cho Tô Dật An dừng chân, anh nghe Lâm Khinh Ngữ buồn bực mắng mình: Tô Dật An! Có phải anh không có chút đồng tình nào phải không? Cô nói: Ở lại thế giới này đối với anh cũng đâu có ảnh hưởng gì, anh cần gì phải nhắm vào tôi như vậy.
Lâm Khinh Ngữ. Tô Dật An quay đầu đi, đôi mắt sâu thẳm mà sắc bén: Cô thật sự chuẩn bị tốt để cả đời sống cuộc sống của một người đàn ông sao?
Câu hỏi này của anh đúng trọng tâm, nhất thời làm cho Lâm Khinh Ngữ ngẩn ra thất thần.
Cô thật sự chán ghét thân phận phụ nữ của mình sao? Tô Dật An nói, giọng nói vẫn trước sau như một bình tĩnh nhạt nhẽo, nhưng lại như