Đối với hành động khiến cho cô trở lại khi còn bé của Tô Dật An, Lâm Khinh Ngữ cảm thấy tức giận, vậy mà tức giận này không kéo dài mấy ngày.
Khi cô phát hiện mình có thể dùng trí thông minh nghiền ép tất cả các bạn nhỏ trong lớp và Lâm Bân cùng nhà thì cô cảm nhận được tự nhiên sinh ra... Khoái cảm.
Cô có thể lim dim khi đang học, bắt nạt bạn nam ngồi cùng bàn, ngay khi bị bắt đứng lên trả lời câu hỏi, vẫn có thể đưa một đáp án đẹp đẽ, cô có thể không nghe giảng một tiếng, không làm bất cứ ghi chép gì, nhưng khi đi thi vẫn có thể yên ổn cầm đủ một trăm điểm.
Lâm Khinh Ngữ dần dần nếm được ngon ngọt, cô đều biết chuyện tương lai đã xảy ra, cô cũng có nhiều trí tuệ và trải nghiệm hơn “Bạn cùng lứa tuổi” bây giờ, khi bạn cùng lớp bị giáo viên bạt tai, những bạn học khác không biết phản kháng như thế nào vì là giáo viên, Lâm khinh Ngữ đã lặng lẽ đưa tờ giấy nhỏ đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
Khi các bạn nhỏ nghịch ngợm trong lớp muốn bầu ai làm lão đại, Lâm Khinh Ngữ đã định ra quy định cho bọn chúng, biến thành tồn tại như “Lão đại”.
Cô ở trường học lăn lộn được thuận buồm xuôi gió, không tới vài ngày đã quên mất vừa mới bắt đầu đòi đổi thành người lớn, cô cảm thấy có lẽ Tô Dật An nói không sai, nếu không muốn trở lại thế giới thật, vậy thì cứ ở đây trưởng thành cũng không tồi, cô giống như biến thành nữ chính trong tiểu thuyết trùng sinh, mở bàn tay vàng ra, nắm giữ tương lai, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.
Ở chỗ này người duy nhất có thể tạo thành cạnh tranh hoặc nói là uy hiếp với cô – chỉ có Tô Dật An.
Mà Tô Dật An, thích cô.
Từ anh thời gian trước kia, đến anh thời gian bây giờ. Anh sẽ biến thành trợ giúp để cho cuộc sống của cô tốt hơn... Sao?
Khi Lâm Khinh Ngữ đang đi chọc, len lén quay đầu liếc nhìn Tô Dật An như cũ, nhưng mà cô lén lén lút lút cũng không có ích gì với Tô Dật An, Tô Dật An sẽ nhanh chóng đảo mắt, đối mặt nhìn cô, ánh mắt thông minh giống như toàn thân đều trưởng thành.
Lâm Khinh Ngữ lại vội dời ánh mắt, muốn cùng Tô Dật An sống cuộc sống chưa tới một lần. Cô vẫn sẽ cảm thấy thấp thỏm.
Khi tan học, Tô Dật An và Lâm Khinh Ngữ cùng nhau về nhà. Anh hỏi cô: “Còn muốn biến trở thành người lớn không?”
Lâm Khinh Ngữ không nói lời nào.
Tô Dật An lại hỏi: “Ở nhà có thoải mái hơn trước kia chút nào không?”
Là thoải mái hơn rất nhiều, bởi vì bây giờ ở trong nhà Lâm Bân hoàn toàn không phải là đối thủ của cô, mà Phan Quyên có lúc sẽ bị Lâm Khinh Ngữ đột nhiên nói vài lời châm chọc, nói xong á khẩu không trả lời được, thậm chí sẽ thẹn quá thành giận, nhưng mà mỗi lần khi định trừng trị Lâm Khinh Ngữ, bị cha Lâm ngăn lại.
Bởi vì so sánh với cô chân chính khi còn bé, Lâm Khinh Ngữ bây giờ đã học được cầu cứu viện.
Mà theo thời gian như vậy, cha Lâm cũng phát hiện Lâm Khinh Ngữ thay đổi, có một lần còn lẳng lặng hỏi con gái: “Gần đây sao hay gây gổ với mẹ vậy?”
Lâm Khinh Ngữ cũng không kiêng dè, dùng lời con nít nói thẳng: “Mẹ không thích con, mẹ chỉ thích em trai, cho nên con cũng không thích mẹ.”
Sau khi cha Lâm nghe lời này, chỉ trầm mặc sờ đầu Lâm Khinh Ngữ, không nói gì. Không tới mấy ngày, có lẽ cha Lâm và Phan Quyên nói gì đó, thái độ đối xử của Phan Quyên với Lâm Khinh Ngữ và Lâm Bân, đã công bằng rất nhiều, ít nhất