Quyển tiểu thuyết này tên là [Tổng tài cường thủ hào đoạt], là một quyển tiểu thuyết tình cảm Trì Dư mua thời còn học trung học. Mấy năm trôi qua, Trì Dư đã quên sạch nội dung từ lâu, nhưng nửa đêm nhàm chán không ngủ được đã lấy từ giá sách xuống để đọc.
Nữ chính trong quyển sách này, Tô Giản là một người điềm đạm đáng yêu, một học sinh cấp ba có vẻ ngoài thanh thuần động lòng người, bị một người chị gái là Tô Trì Dư bắt nạt. Nam chính Trình Ngôn, tổng tài bá đạo có tài sản hơn trăm tỷ nảy sinh cảm giác hứng thú với Tô Giản thanh thuần không giống với người khác này. Dưới nam chính lạm dụng uy quyền của mình, nữ chính nhanh chóng ở chung với anh.
Ở chung thường ngày đều xxoo, đương nhiên kịch bản cũng đang không ngừng thúc đẩy. Chị gái của Tô Giản, Tô Trì Dư bắt nạt Tô giản, Trình Ngôn thay Tô Giản trả thù. Nữ phụ số một, số hai, số ba,… bắt nạt Tô Giản, Trình Ngôn đều thay Tô Giản trả thù. Nam phụ số một, số hai, số ba,… thích Tô Giản, Trình Ngôn vô cùng khó chịu, dùng sức để xxoo với Tô Giản.
Trình Ngôn thích Tô Giản nhưng lại không nói. Tô Giản cũng dần dần thích Trình Ngôn nhưng cô ấy cũng không nói, tự nhiêu kéo ra tình tiết máu chó tiếp theo. Mẹ của Tô Giản chết vì bệnh, cô ấy đau lòng gần chết, chạy trốn từ bên cạnh Trình Ngôn, sau khi chạy trốn thì phát hiện mình mang thai. Đồng thời, Tô Giản còn phát hiện mình vốn không phải là con gái ruột của nhà họ Tô, sau đó mở ra nhánh nhiệm vụ phụ là tìm kiếm bố ruột…
Tóm lại, chuyện xưa này giống như vải quấn chân của một bà lão, vừa thối vừa dày, nhìn thấy là đau mắt. Lúc trước cô phải cắn răng mua quyển ngôn tình này. Trì Dư cầm lấy quyển sách rất dày này, nghĩ thầm luận văn mình phải viết mà có tầm số từ như này thì tốt biết bao.
Ầy, nghĩ đến luận văn, mắt càng đau hơn. Cô đặt sách lên trên mặt, thở dài rồi vô thức ngủ thiếp đi.
“Tô đại tiểu thư… Tô đại tiểu thư… tỉnh dậy đi. Tô lão tiên sinh nói hôm nay cả nhà phải đi gặp Trình tiên sinh, bảo Đại tiểu thư phải ăn mặc đẹp từ sớm…”
Cửa phòng luôn có người gõ, Trì Dư bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Nhưng cô lại phát hiện mình nằm trên sàn nhà tắm, bồn tắm lớn bên cạnh có vết máu.
Hử? Sao có thể có máu được?
A, đau đầu quá! Trì Dư đưa tay lên xoa trán, xúc cảm ẩm ướt. Nhìn thấy hai tay mình dính đầy máu tươi, cô cuống quýt đứng lên, trước mặt lập tức biến thành màu đen. Một trận choáng váng khiến lúc lâu sau cô mới có thể đứng trước gương.
Trong gương, một góc trên trán cô bị chảy máu, nửa bên mặt đã nhuộm đỏ, vừa nhìn thấy khiến cô bị dọa suýt ngất đi.
Trì Dư bối rối chạy ra khỏi phòng, nghĩ cách nhanh đi đến bệnh viện.
Cửa ở đâu? Không đúng! Đây không phải là phòng của cô!
Đây là có chuyện gì? Rõ ràng cô nhớ rất kỹ rằng hôm qua cô nằm trên giường đọc tiểu thuyết rồi ngủ mất, vì sao khi tỉnh lại đã nằm trong phòng tắm? Lại còn đang đứng ở một nơi xa lạ, thái dương bị chảy máu.
“Cô Tô… tỉnh dậy đi. Hôm nay phải đi gặp Trình tiên sinh…” Tiếng gọi vang lên không ngừng bên ngoài cửa phòng.
Trì Dư nghe tiếng đi ra, khẩn trương mở cửa.
“Cô Tô, thật xin lỗi…” Một người phụ nữ chạc năm mươi tuổi che đầu, câu nệ đứng trước cửa phòng cô, dáng vẻ có chút sợ hãi.
“Tô tiên sinh nói là hôm nay phải đi gặp Trình… A!” Người phụ nữ kia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Cô Tô, sao cô lại để máu me đầy mặt thế kia? Tôi tôi tôi… Cái này để tôi đi gọi lái xe chở tiểu thư đi bệnh viện.”
Trì Dư vừa định nói cô không phải họ Tô, không phải Tô tiểu thư gì đó, thế nhưng người phụ nữ kia đã chạy mất dạng.
Trì Dư thận trọng bước ra cửa phòng, mỗi bước đi trong lòng cô càng cảm thấy sợ hãi không nói nên lời. Đây không phải là nhà của cô, đây rốt cuộc là chỗ nào chứ?”
“Ôi chao! Con sao vậy! Đừng dọa bố mà! Mau mau, chúng ta mau đi bệnh viện!” Một người đàn ông trung niên nhìn thấy Trì Dư lập tức kinh hoảng chạy chậm về phía cô.
Bố sao? Thế nhưng người đàn ông này vốn dĩ không phải là bố cô mà!
Trì Dư đỡ trán, mờ mịt nhìn tất cả những thứ lạ lẫm xung quanh, tất cả mọi người giống như đang khiến cô loạn thành một mớ.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Cô mê mang bị đẩy vào trong xe, được đưa đến bệnh viện. Sau khi bác sĩ kiểm tra thì thông báo là không có gì đáng ngại, vết thương bị chảy rất nhiều máu kia chỉ là vết thương ngoài da.
Người đàn ông xa lạ tự nhận là bố cô kia đang nói: “Vẫn may, vẫn may chỉ là bị thương ngoài da thôi, không thì đêm nay làm sao đi gặp Trình tổng được!”
“Ông là ai?” Trì Dư mơ màng nhìn về phía người đàn ông đó.
“Bố là bố con đó!” Người đàn ông có chút gấp gáp, quay đầu nhìn về phía bác sĩ: “Bác sĩ, nó thật sự là không có gì đáng ngại sao? Vì sao đến tôi mà nó cũng không nhận ra?”
Bác sĩ cầm tờ X quang, đẩy kính mắt, chân thành nói: “Qua kiểm tra thì đúng là không có gì đáng ngại. Khả năng là sau khi va chạm bất ngờ xuất hiện trạng thái ý thức hoảng hốt, một khoảng thời gian là có thể khôi phục lại bình thường.”
Người đàn ông khẽ gật đầu, dẫn Trì Dư đi về.
Lại quay lại tòa nhà với căn phòng lạ lẫm kia.
Người đàn ông nói với Trì Dư: “Đêm nay phải đi gặp Trình tổng, nhớ kỹ là phải ăn mặc cho đẹp. Hiện tại con đi nghỉ ngơi thật tốt trước đi.”
“Ông thật sự là bố tôi?” Trì Dư vẫn khó mà tiếp nhận được.
“Hazi!” Người đàn ông thở dài: “Chắc là ngốc rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
Trì Dư được người phụ nữ trạc tuổi năm mươi kia đưa về phòng.
Trì Dư hỏi bà ấy: “Người đàn ông kia là ai? Tên là gì? Ông ấy thật sự là bố tôi sao?”
Người phụ nữ đáng thương nhìn Trì Dư. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm bà đã thấy Tô Trì Dư bị thương máu me đầy mặt: “Đại tiểu thư, Tô tiên sinh đúng là bố của cô.. Tô tiên sinh tên là Tô Chí Hoa… Tôi là mẹ Triệu mới đến chăm sóc cho đại tiểu thư…”
Từ từ, Tô Chí Hoa? Sao cái tên này có chút quen thế nhỉ.
Về đến phòng, Trì Dư nhìn thoáng qua phòng tắm, thấy trên mặt đất vẫn còn sót lại vết máu.
“Trước hết, đại tiểu thư cứ nằm xuống để nghỉ ngơi đi, tôi đi quét dọn.” Mẹ Triệu bước vào phòng, chuẩn bị sắp xếp lại gian phòng một lượt. Bà trông thấy bên cạnh chân giường có một quyển sách thì đi qua nhặt lên.
Trì Dư thuận mắt nhìn sang phía mẹ Triệu, cũng phát hiện ra quyển sách đang nằm trên sàn nhà kia. Trang bìa cuốn sách rất quen mắt, tên sách là bảy chữ to đùng vô cùng dễ thấy… Tổng tài cường thủ hào đoạt…
Tổng tài cường thủ hào đoạt, Tô Chí Hoa…
Chuyện này… Trì Dư đột nhiên nghĩa ra cái gì đó, mắt thấy mẹ Triệu muốn nhặt quyển sách kia lên thì cuống quýt hô to: “Đừng nhúc nhích!”
Thế nhưng vẫn không kịp.
Mẹ Triệu đã cầm quyển sách kia lên, trang sách không cẩn thận bị lật ra đúng là trống rỗng. Trì dư vội vàng chạy đến bên cạnh mẹ Triệu, cướp lại quyển “Tồng tài cường thủ hào đoạt”, cầm trong tay mở ra. Tất cả đều là trang sách trống rỗng, không có bất cứ một chữ nào.
Trì Dư ngẩng đầu, khẩn trương nhìn về phía mẹ Triệu: “Bà có nhìn thấy cái gì không?”
Mẹ Triệu lắc đầu. Bị Trì Dư hét lên một tiếng đừng nhúc nhích, bà lập tức không dám thu dọn lại phòng. Nghe nói tính tình đại tiểu thư nhà họ Tô ương ngạnh, bảo mẫu hầu hạ cô đều đổi không dưới mười người, mẹ Triệu vừa mới đến nên cũng không muốn ném bát cơm đi.
Trì Dư vuốt ve “Tổng tài cường thủ hào đoạt”, móng tay trắng bệch, vẻ mặt nghiêm túc. Bìa sách hoàn toàn không có chút tổn hại, mà nội dung bên trong thì hoàn toàn không có.
Trì Dư suy tư thật lâu, đối với giả thiết ẩn hiện trong lòng vẫn khó mà tiêu hóa được.
Cô thăm dò hỏi mẹ Triệu: “Mẹ Triệu, có phải tôi còn có một người em gái nữa không?”
“Đúng vậy.”
“Cô em gái kia của tôi tên là Tô Giản đúng không?”
“Đúng vậy.”
Giả thiết biến thành sự thật từng chút một.
“Tô Chí… bố tôi bảo đêm nay phải đi gặp Trình tổng, người đó có phải tên là Trình Ngôn không?”
Mẹ Triệu gật đầu: “Vâng, thưa đại tiểu thư.”
Tay cô không nắm chặt, quyển sách rơi từ trong tay cô xuống dưới đất.
Cô thật sự xuyên sách rồi.
Đối với cảm giác sợ hãi quanh quẩn không dứt trong lòng nàng, Trì Dư rất lâu sau mới phát hiện ra mẹ Triệu đã đứng bên cạnh cô một lúc lâu.
“A, thật xin lỗi, mẹ Triệu. Vừa rồi là tình thế cấp bách, bà không cần phải thu dọn lại đâu.”
Mẹ Triệu bắt đầu luống cuống. Nếu không phải Trì Dư nhanh tay lẹ mắt ngăn cản, mẹ Triệu đã lập tức quỳ xuống: “Đại tiểu thư, thật xin lỗi, tôi không nên chạm vào quyển sách kia. Lần sau lúc sắp xếp tôi nhất định sẽ không đụng vào nữa, chỉ xin cô đừng đuổi tôi đi, cả nhà tôi chỉ dựa vào tôi…”
Trì Dư bất lực thở dài: “Không phải, mẹ Triệu, không phải tôi muốn đuổi bà đi, tôi chỉ là… cảm thấy hôm nay căn phòng đã sạch sẽ rồi, không cần thu dọn nữa. Phòng tắm thì tự tôi xả nước trôi đi là được, bà xuống dưới làm việc khác trước đi.”
“Cảm ơn đại tiểu thư, cảm ơn đại tiểu thư.” Mẹ Triệu vội vàng đưa tay lau nước mắt, vừa nói cảm ơn vừa đi ra khỏi phòng. Bà cảm thấy mấy lời đồn đại tiểu thư tính tình ương ngạnh kia là hoàn toàn vô căn cứ.
Trì Dư đi vào phòng tắm, lại nhìn gương mặt trong gương một chút, giống hệt với dáng vẻ vốn dĩ của cô. Thế nhưng Trì Dư xác định cơ thể này không phải của chính cô, bởi vì lông mày bên phải của cơ thể này không có vết sẹo. Khi còn bé Trì Dư không cẩn thận ngã sấp xuống đập vào lông mày, bị khâu hai mũi, từ đó bị để lại một vết sẹo nhạt.
Xem ra cô đã xuyên sách rồi, còn nguyên chủ Tô Trì Dư hẳn là đã chết. Trong phòng tắm lưu lại một vũng máu rất lớn, Trì Dư phỏng đoán chắc hẳn là Tô Trì Dư phát sinh chuyện ngoài ý muốn khi tắm, bị thương nặng không có cách nào lớn tiếng kêu cứu, bởi vì không ai kịp thời phát hiện nên tiếc nuối mà chết. Mà trùng hợp là cô xuyên sách đến đây, dùng cơ thể của Tô Trì Dư.
Trong nguyên tác, em gái của Tô Trì Dư là nữ chính Tô Giản. Đêm nay cô và Tô Giản được sắp xếp đi gặp Trình tổng, Trình Ngôn kia chính là nam chính.
Tô Chí Hoa dặn đêm nay cô phải ăn mặc thật đẹp, trong lòng Trì Dư rất rõ ràng, cô có đẹp hay không căn bản là không có tác dụng gì bởi cuối cùng Trình Ngôn cuối cùng sẽ chọn Tô Giản ăn mặc mộc mạc, không đánh phấn trang điểm gì.
Trình Ngôn, nam chính tổng tài tiêu chuẩn, giá trị nhan sắc, tiền tài, quyền thế, những gì nên có hắn đều có.
Trì Dư hồi tưởng lại nguyên tác một chút. Trong sách, Tô Trì Dư vì sinh lòng ghen ghét nên nhiều lần sỉ nhục Tô Giản, vậy nên kết cục là bị Trình Ngôn tìm người đến cưỡng gian, đưa vào ngục giam. Trong nguyên tác tuy Tô Trì Dư là nữ phụ độc ác, nhưng không hạ màn nhanh như vậy, vì sao Tô Trì Dư lại xảy ra bất trắc lúc này chứ?
Trì Dư khóc không ra nước mắt. Nếu như cô xuyên thư đến để thay nguyên chủ gặp báo ứng, cái này cũng quá là không công bằng đi!
Màn đêm buông xuống, đã đến giờ hẹn với Trình tổng.
Trì Dư đi xe đến cổng một câu lạc bộ tư nhân đặc biệt. Vừa xuống cửa xe, Trì Dư đã nhìn thấy một nữ sinh mặc đồng phục, đeo cặp sách đang từ từ đi đến từ nơi không xa.
Lúc còn cách nhau mấy bước, cô ấy cũng nhìn thấy Trì Dư, bước chân dừng lại, ngừng ở nơi đó. Giống như đi lên trước cũng không phải, lùi về sau cũng không được.
Nhất thời trong lòng Trì Dư đã có đáp án, thử dò xét nói: “Tô Giản?”
Tô Giản thu hồi ánh mắt từ dưới đất, nhìn về phía Trì Dư, đáy mắt ẩn giấu một tia mâu thuẫn.
Trì Dư đoán không sai, đây chính là nữ chính. Dáng dấp của Tô Giản trắng trắng nhỏ nhỏ, một đôi mắt đầy nước lộ ra vẻ vô tội đáng yêu. Trì Dư mỉm cười bước thật chậm về phía Tô Giản, giày cao gót bước cộc cộc hiển nhiên là rất không tiện.
So với vẻ ngoài thanh thuần của Tô Giản, Trì Dư rất xinh đẹp, chỉ một nụ cười đơn thuần là có thể dễ dàng chiếm được cảm xúc tốt của người khác. Thế nhưng trước đó Tô Giản bị Tô Trì Dư bắt nạt đến thảm hại, người mà tám trăm năm không cho cô ấy một sắc mặt tốt đột nhiên nhìn cô ấy rồi mỉm cười khiến cho Tô Giản cảm thấy bất ngờ đến hoảng sợ.
Trì Dư bước chậm đến bên cạnh Tô Giản, thân thiết nói: “Tan học rồi à? Đi nhiều như vậy có mệt không? Đưa túi sách cho chị, chị cầm giúp em.”
“Không không không không! Không cần, em ngồi xe bus đến đây, không mệt!” Tô Giản liều mạng che giấu túi sách, gương mặt sợ hãi.
Trì Dư ngượng ngùng buông tay, không tranh túi sách với Tô Giản nữa, cô kéo cánh tay Tô Giản, cười nói: “Chúng ta vào chung đi!”
Tô Giản muốn tránh thoát khỏi cánh tay của Trì Dư, nhưng cô nắm rất chặt, “Em em em có thể tự mình đi vào.”
“Không sao hết.”
Thế là Tô Giản bày ra biểu cảm bị quỷ ám đi vào trong phòng riêng.
Ngược lại thì Trì Dư vẫn giữ nụ cười thản nhiên. Cô muốn cố gắng sửa chữa mối quan hệ với Tô Giản, hy vọng sau khi Tô Giản ở cùng với Trình Ngôn xong thì đừng để Trình Ngôn trả thù cô.
Trì Dư, Tô Giản và Tô Chí Hoa chờ trong phòng riêng một lúc lâu, Trình Ngôn mới đến.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Trì Dư ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Một bóng dáng thon dài đi đến, một thân mặc tây trang màu đen được cắt may thủ công lộ ra vẻ quý khí của đàn ông, đôi môi mỏng khiến cho mọi người cảm thấy có chút lạnh lùng.
Trong lòng Trì Dư cảm thán, không hổ là nam chính trong truyện tổng tài nha.
Thật ra bữa cơm đêm nay Tô Chí Hoa có ý bán con gái. Trì Dư nhớ lại nội dung của quyển sách kia một chút, công ty Tô Chí Hoa gặp phải nguy cơ nên muốn ôm đùi tập đoàn Trình thị. Nhưng đối với tập đoàn như Trình thị thì công ty nhỏ của Tô Chí Hoa không đáng nhắc đến trong mắt bọn họ. Mới đầu Tô Chí Hoa cũng ôm thử tâm thế cầu hợp tác với Trình Ngôn, lại không ngờ rằng thế mà Trình Ngôn lại đồng ý, chỉ là đưa ra điều kiện ăn một bữa cơm với nhà ông ta.
Đương nhiên Tô Chí Hoa không hề do dự mà đáp ứng, hơn nữa nghe nói gần đây mẹ Trình đang thúc giục Trình Ngôn tìm đối tượng. Nếu như có vận may leo lên được cây to Trình thị này, vậy doanh nghiệp nhà họ Tô bọn họ cần gì phải quan tâm nguy cơ nhỏ như thế.
Tô Chí Hoa vội vàng đứng lên khỏi chỗ ngồi, cười ha hả nói: “Trình tổng, đây là hai đứa con gái của tôi, con gái lớn là Tô Trì Dư, con gái nhỏ là Tô Giản.”
Sau khi mấy người khách sáo giới thiệu một chút, Tô Chí Hoa và Trình Ngôn bắt đầu nói chuyện công việc.
Trì Dư nghe thấy nhàm chán, cô quay đầu nhìn xem Tô Giản đang làm gì thì phát hiện ra cô ấy đang cầm một tờ giấy nho nhỏ cúi đầu học thuộc từ đơn.
Quả nhiên là nữ chính đơn thuần không ra vẻ, khó trách có khả năng hấp dẫn sự chú ý của tổng tài bá đạo.
Lần này Trì Dư đột nhiên có chút ghen tị với thiết lập học sinh cấp ba của Tô Giản. Trong lúc nhàm chán thì Tô Giản có thể học thuộc từ đơn để giết thời gian, còn cô thì có thể làm gì?”
Trong sách, Tô Trì Dư bỗng nhiên nổi lên vô số biểu hiện chủ động, nịnh nọt với Trình Ngôn: “Trình tổng thật là lợi hại”, còn tự rót rượu mời Trình Ngôn uống. Những nội dung này, Trì Dư nghĩ lại cảm thấy buồn nôn.
Trì Dư chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến bên kia trước khi xuyên sách có luận văn khiến cô đau đầu…
“Tô tiểu thư có bạn trai chưa?” Giọng nói trầm ổn nhưng lại chứa một loại uy lực không cho người khác từ chối.
Nhưng không có người đáp lại.
Bầu không khí lập tức có chút xấu hổ. Tô Chí Hoa đá vào chân Trì Dư dưới gầm bàn, Trì Dư quay đầu nhìn sang, vô thức đối mặt với đôi mắt đạm mạc kia của Trình Ngôn, cô đột nhiên sinh ra một loại ảo giác anh đang nhìn mình.
Lại nhìn sang bên cạnh, Trì Dư nhìn thấy vẻ rèn sắt không thành thép trong mắt Tô Chí Hoa. Thật ra cô có nghe thấy Trình Ngôn nói cái gì đâu, nhưng Tô thiểu thư trong miệng anh chính là Tô Giản, cô không thích hợp để trả lời.
Tô Chí Hoa lại đá cô một cái, Trì Dư khẽ thở dài một hơi, quay đầu hỏi Tô Giản: “Tô Giản, cô có bạn trai chưa?”
Tô Chí Hoa lại đá cô hai cái liên tiếp, Trì Dư nổi giận. Người đàn ông này định lấy cô ra luyện Phật Sơn Vô Ảnh Cước à! Trì Dư tức giận thu chân lại đặt dưới chân ghế.
Mặc Tô Giản đỏ lên, nói khẽ: “Không có.”
Nhìn thấy Trì Dư chống cằm ngẩn người, Tô Chí Hoa lại bắt đầu đá cô, kết quả là không đá trúng gì hết. Ông ta cười ha ha hòa giải: “Hai đứa con gái này của tôi quá ngoan, đều không có bạn trai. Nếu chúng nó có bạn trai thì người làm bố như tôi nhất định sẽ chết.”
Tô Chí Hoa nhìn về phía Trình Ngôn, Trình Ngôn lại hơi lộ ra vẻ mặt giận dữ, điều này khiến lòng Tô Chí Hoa bỡ ngỡ, hận không thể đá mạnh vào người Trì Dư hai phát.
Trì Dư tiếp tục thả trôi tinh thần, thẳng cho đến khi nghe thấy Trình Ngôn nói một câu: “Tô tiểu thư, tôi đưa cô về.” Thì cô quả thật vô cùng vui mừng. Bữa cơm tối nhàm chán cuối cùng cũng kết thúc.
Cô không để ý đến ánh mắt của người khác, vì tự mình muốn cứu vãn một chút hy vọng sống, cô kéo tay Tô Giản, thành khẩn nói: “Em gái Tô giản, trước đây chị có lỗi với em, chị biết sai rồi. Hôm nay chị xin lỗi em, hy vọng em có thể nể tình chị em giữa chúng ta, đừng ghi hận chị.” Ngàn vạn lần đừng để Trình Ngôn ra tay độc ác với tôi.
Tô Giản nghe xong thì sửng sốt một chút. Hôm nay, lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô ấy đã biết cô không đúng lắm.
Sau đó Trì Dư đứng dậy, cầm túi xách, nói với Tô Chí Hoa: “Bố, chúng ta đi thôi.”
Trì Dư đi hai bước, cảm thấy có chút kỳ quái. Cô quay đầu nhìn thấy Tô Chí Hoa vãn ngồi trên bàn nhìn cô như kiểu đang nhìn người điên, sau đó quay đầu nhỏ giọng nói với Trình Ngôn: “Sáng nay đầu nó bị thương, vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn, thật khiến Trình tổng chê cười rồi.”
“Đi… đi thôi?”
Tô Chí Hoa ngồi bất động, Trình Ngôn lại đứng dậy đi về phía Trì Dư.