Đến lúc ra khỏi tòa nhà bệnh viện, câu nói của bác sĩ vẫn quẩn quanh trong đầu của Trì Dư.
Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn trời xanh, màu xanh da trời như trong suốt. Trên đường đầy người đến người đi, không khác gì so với thường ngày.
Cô thấy giống như chỉ là một giấc mơ.
Không tra được bất cứ tin tức gì liên quan đến quyển sách “Tổng tài cường thủ hào đoạt” kia, ngay cả tác giả cũng không tra được.
Tất cả mọi chuyện giữa cô và Trình Ngôn thật sự chỉ là giả sao…
Điện thoại đặt trong túi đột nhiên rung động.
Trì Dư nhận điện thoại: “Alo, mẹ à.”
“Trì Dư à, hôm nay cuối tuần rồi, về nhà đi, mẹ làm đồ ăn ngon cho con.”
Trì Dư hít mũi một cái, chậm rãi thở ra một hơi, nói: “Nhưng mà hôm nay con thấy mệt quá, muốn về nhà trọ ngủ.”
“Ở nhà thì không thể ngủ à? Mẹ vẫn luôn quét dọn phòng của con, về nhà ngủ không thoải mái hơn à. Chờ con tỉnh ngủ, mẹ làm thêm thức ăn cho con.”
Trì Dư vất vả lắm mới khống chế được cảm xúc, nhưng lại thất bại, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
“Một thời gian rồi, bố với mẹ không gặp con…”
Nước mắt trượt xuống, Trì Dư nói khẽ: “Được ạ.”
Về đến nhà, Trì Dư vừa bước vào cửa đã nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên mặt bố mẹ mình. Bố Trì cầm lấy túi xách trong tay Trì Dư, còn mẹ Trì thì hỏi Trì Dư: “Con muốn ngủ một chút rồi ăn cơm hay là ăn xong rồi ngủ tiếp?”
Trì Dư ra vẻ suy tư một hồi: “Ăn cơm trước đi ạ, con đói.”
“Được rồi.” Mẹ Trì bước vào phòng bếp.
Không bao lâu sau, trên bàn đã bày ra bốn món mặn một món canh. Một nhà ba người ngồi ăn chung với nhau.
Bố Trì lơ đãng hỏi một câu: “Trì Dư có bạn trai chưa nhỉ?”
Bàn tay cầm đũa của Trì Dư khẽ dừng lại, chân gà đang kẹp trong đũa lại rơi xuống đĩa.
“Có thì dẫn về cho bố mẹ gặp. Chỉ cần là con thích, nó cũng đối xử tốt với con thì bố với mẹ con cũng không phản đối.”
Trì Dư rút tay về, lấy đũa gắp một ít cơm trắng đưa vào trong miệng. Cô không biết nên trả lời thế nào.
Mẹ Trì gắp chân gà vào trong bát của Trì Dư, bất mãn nói với bố Trì: “Hỏi bạn trai làm gì? Ông hy vọng con gái mình gả đi sớm như vậy à?” Nói xong, bà tặng cho bố Trì một cái liếc mắt khinh thường.
Trong miệng bố Trì còn cơm chưa nhai xong đã vội vã nuốt xuống, nói năng lộn xộn: “Tôi tôi… tôi đây là cảm thấy con gái của chúng ta xinh đẹp lại giỏi như vậy, nhất định là có rất nhiều người theo đuổi… Tôi hỏi thăm một chút không được à…”
Mẹ Trì gắp chân gà cuối cùng trong đĩa bỏ vào bát của Trì Dư: “Đừng để ý đến bố con. Đây, ăn nhiều một chút, con thích nhất là ăn chân gà mẹ làm mà.”
“Cảm ơn mẹ.”
Bố Trì yên lặng ăn cơm, không lên tiếng nữa, ông sợ lại nhận cái liếc mắt khinh thường của vợ mình.
Cơm nước xong xuôi, Trì Dư giúp đỡ thu dọn bát đũa nhưng lại bị mẹ Trì cướp bát lại: “Mệt thì đi ngủ đi. Phòng của con mẹ đã dọn dẹp xong xuôi rồi, hôm trước còn dọn ra được một đống tiểu thuyết. Con nói con đấy, cấp ba cho con tiền tiêu vặt có phải đều bị con lấy đi mua tiểu thuyết đúng không?”
Trì Dư cười cười, cứng miệng không trả lời được. Quả thật là thời trung học cô mua rất nhiều tiểu thuyết.
“Mẹ thấy con cứ cầm một quyển tên là Tổng giám đốc gì gì đó, trên mặt cười ngây ngốc giống như là hoa si.”
Trì Dư sợ hãi: “Mẹ, mẹ bảo quyển sách kia tên là Tổng giám đốc cái gì ạ?”
“Sao mẹ biết được, mấy quyển tiểu thuyết kia của con không phải đều là tổng giám đốc gì đó sao. Mẹ nhìn được tên sách nha, rất là lòe loẹt. Mẹ nhớ có một quyển gọi là… à, cái gì mà bảo bối ngọt ngào của tổng giám đốc… chậc chậc.” Mẹ Trì lắc đầu.
Trong nháy mắt Trì Dư cảm thấy chán nản, rồi quay về phong. Trên bàn sách trong phòng có một chồng tiểu thuyết, trang bìa quả thật lòe loẹt giống y như mẹ Trì nói.
Cô đặt ngón trỏ ở gáy sách, lướt qua từng tên sách một cho đến tận cuối cùng, đầu ngón tay đụng vào mặt bàn. Không cam tâm, cô lại cẩn thận tìm một lần nữa nhưng vẫn không đúng chỗ mong mỏi trong trái tim cô.
Trì Dư nằm vật xuống giường, kéo chăn lên che đầu lại.
Cô liều mạng bắt lấy tất cả những thứ có liên quan đến anh, thế nhưng kết quả giống như đều nói với cô đó là giả.
Tiếng khóc truyền ra từ trong chăn.
Khóc đến cuối cùng, âm thanh trở thành thút tha thút thít cho đến khi dừng lại hẳn. Trì Dư gối lên chiếc gối bị nước mắt thấm ướt rồi ngủ thiếp đi.
Sắc trời dần trở nên lờ mờ, mặt trời loạng choạng đi qua, từng đám từng đám mây đen lại bay đến.
Từng giọt mưa nho nhỏ dội xuống cửa sổ thủy tinh, không bao lâu sau mưa đàn nặng hạt.
Trì Dư bị tiếng mưa đập vào cửa sổ thủy tinh đánh thức. Cô mở đôi mắt hơi sưng, chậm rãi bò dậy ngồi trên giường, nhìn một chỗ nước mưa đọng dưới cửa sổ.
Cô ngồi trên giường hoảng hốt một hồi lâu, ngoài cửa sổ bỗng nhiên lóe lên tia chớp. Trong nháy mắt ánh sáng trắng chiếu khắp gian phòng u tối, tiếp sau đó là một tiếng sấm khiến Trì Dư hoàn hồn lại.
Trì Dư bước xuống giường đóng kỹ cửa sổ lại, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi ra khỏi phòng.
Bố Trì mẹ Trì đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi.
“Bố, mẹ, hai người đang làm gì vậy?”
Bố Trì nói: “Không có gì, chỉ đang xem tin tức thôi.”
Trì Dư đi xuống ngồi bên cạnh mẹ Trì.
Mẹ Trì đưa một đĩa hoa quả đã được gọt xong xuôi cho Trì Dư: “Mẹ đã cắt hoa quả cẩn thận rồi.”
Trì Dư nhận lấy đĩa, ghim một miếng táo: “Có tin mới gì ạ?”
“Vợ chồng chủ tịch tập đoàn Trình thị góp một nghìn vạn cho tổ chức từ thiện. Phần lớn kẻ có tiền đều lấy chuyện làm từ thiện ra để làm dáng, thế nhưng kiên trì làm từ thiện giống như bọn họ thì đúng là hiếm thấy.
Trình thị…
Mắt Trì Dư nhìn chằm chằm vào màn hình TV, quả nhiên trên màn hình xuất hiện khuôn mặt hai vợ chồng Trình thị hiểu chuyện.
Tôn Đường!
Gương mặt của phu nhân chủ tịch Trình thị chính là Tôn Đường!
Trì Dư nhớ rất rõ, khi đó Tôn Đường hiểu nhầm cô mang thai nên đã cầm một túi lớn toàn mứt và que cay đến gặp cô, muốn cô gả cho Trình Ngôn.
Trì Dư đặt đĩa đựng trái cây xuống: “Mẹ, con của bọn họ đâu? Hiện tại con của bọn họ ra sao rồi?”
Mẹ Trì bị dáng vẻ gấp gáp của Trì Dư làm cho hơi mơ màng: “Con đang nói đến vợ chồng chủ tịch tập đoàn Trình thị à… Bọn họ không có con.”
“Không có con sao?”
“Đúng vậy, trên năm mươi rồi nhưng vẫn không có con. Mẹ thấy trên mạng thảo luận, nói là Trình phu nhân vẫn luôn không thể mang thai, thế nhưng chủ tịch Trình vẫn chỉ có một mình phu nhân của ông ấy, không có tin tức ngoài lề nào. Đàn ông như vậy cũng rất hiếm thấy.”
Bố Trì không cẩn thận đối diện với ánh mắt của mẹ Trì, lập tức nói: “Nhìn tôi làm gì? Không phải tôi cũng chỉ có mình bà đấy thôi.”
Mẹ Trì hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục xem tin tức.
“Trì Dư, sao lại không ăn nữa.” Mẹ Trì cầm lấy đĩa trái cây.
Trong nháy mắt ánh sáng trắng từ tia chớp tràn ngập căn phòng, thoáng qua rồi biến mất. Ánh sáng trắng này khiến cho Trì Dư thầm cảm thấy có chút hoảng hốt.
Sau tiếng sấm ầm ầm, hạt mưa đập vào cửa kính càng mạnh hơn.
Mẹ Trì nhìn xuyên qua tấm cửa kính, nhìn về phía màn mưa ngoài cửa sổ, cảm thán một tiếng: “Trận mưa này năm nay thật là lớn.”
Nói xong, ngoài cửa sổ lại lóe lên một tia chớp.
Tia chớp lần này giống như là ánh sáng trải dài vạn dặm, chiếu sáng cả thế giới. Ánh sáng trắng diễn ra trong tích tắc khiến cho Trì Dư không thể không nhắm mắt lại, đầu óc cô đột nhiên mê mang, ngồi thụp xuống đất.
Ánh sáng biến mất, Trì Dư mở mắt ra, bò dậy từ dưới đất.
“Bố, mẹ!” Trì Dư đột nhiên phát hiện ra bố mẹ ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích. Cô nắm lấy tay bọn họ lay lay, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào cả. Màn hình TV dừng lại ở một cảnh nào đó. Cô nhìn xuống dưới xuyên qua cửa sổ, làn xe như nước chảy không động đậy, màn hình led cỡ lớn cũng ngừng chiếu.