Edit: Ciao
Kiếp trước không tốt, kiếp này Tri Huyện; kiếp trước làm ác, kiếp này phụ quách; tội ác chồng chất, phụ quách tỉnh thành.
Cô cô ta sửa những lời này như sau: Kiếp trước không tốt, kiếp này cung nữ; kiếp trước làm ác, kiếp này cung phi; người tội ác chồng chất, sẽ làm thái tử phi.
Ta vẫn cảm thấy những lời này rất hợp với ta, nhớ tới ta tiếp trước tội ác chồng chất, kiếp này mới nhập chủ đông cung, làm thái tử phi.
Phần công việc này khổ quá mà!
[Nỗi khổ thứ nhất: Bắt đầu làm việc từ rất sớm]
“Nương nương, nương nương.” Tiếng kẻng báo khắp nơi, đã có người tới đẩy đầu vai ta: “Đến giờ dậy rồi.”
Trong tích tắc còn rong chơi trong mộng đẹp, lúc này ta đã trợn mắt đứng dậy theo bản năng, toàn bộ cơn buồn ngủ đều bay đi: “Hôm nay không dậy muộn chứ?”
Thân là Thái tử phi, mỗi ngày đều phải hầu hạ thái tử chuẩn bị lâm triều, thỉnh an cữu cô chính là việc quan trọng nhất.
(Cữu: bố chồng, cô: mẹ chồng)
Tỳ nữ Tiểu Bạch Liên lo lắng: “Ngài không ngủ dậy muôn, nhưng mà Thái Tử Gia… Thái Tử Gia đã dậy rồi.”
[Nỗi khổ thứ hai: Quan trên khó hầu]
Ta vội vàng xoay người xuống giường, một người rửa mặt cho ta, ta thì dang tay ra để bọn họ thay áo ngủ, mặc áo loan phượng hòa minh, váy non sơm gấm vóc. Tiểu Bạch Liên dẫn theo năm sáu ngươi thị nữ phân công chải đầu trang điểm cho ta, kéo tới mức da đầu ta đau muốn khóc, cuối cùng chút buồn ngủ còn sót lại cũng không cánh mà bay.
“Thái tử gia đã thay xiêm y chưa?” Ta vừa thay quần áo vừa hỏi cấp tống, chỉ sợ ta đến muộn, quan trên không chờ được sẽ đi trước.
Tiểu Nghênh Xuân chuyên truyền tin tức vội vàng chạy, một lát lại có người tới nói: “Thái tử gia mặc áo ngoài rồi, Thái Tử gia chải đầu rồi, Thái tử gia đội mũ rồi, Thái tử gia đi giày rồi…” Thái tử gia như một com chim quý thú lạ, ngáp một cái cũng về thông báo.
Gấp đến độ cung nữ chải đầu càng mạnh tay hơn, da đầu ta càng đau hơn, rốt cuộc khi ‘Thái tử gia đứng dậy’ thì ta đã rửa mặt xong, chuẩn bị đứng dạy, bày ra tư thế Thái tử phi, chân thanh ra nội đường.
Thái tử gia, hắn đã trang phục sẵn sàng, chắp tay đứng trong nội đường chờ ta.
Hắn có khí chất thanh quý, tao nhã, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều mang theo uy nghiêm hoàng gia, dù làn da trắng nõn nhưng lại nghiêm nghị. Thấy ta khoan thai đến chậm thì Thái tử gia nhướng mày, dường như không được kiên nhẫn, không cần nói cũng biết.
“Thái tử bình an.” Mặc dù không cần ba quỳ chín lạy, nhưng phải cúi người hành lễ, dáng vẻ phục tùng, không được lộ vẻ nóng nảy: “Thái tử gia vạn phúc vạn thọ, hôm nay —— ngài dậy hơi sớm một chút.”
Mặc dù luôn nhẫn nại, nhưng vẫn có chút nghiến răng nghiến lợi.
Theo lý thì Thái tử gia nên dậy vào canh hai giờ dần, canh ba giờ dần dùng xong bữa sáng, đi thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng quý phi. Mà ta thân là Thái tử phi, luôn phải dậy hầu hạ Thái tử gia dùng bữa sáng vào canh hai giờ dần, nói đến giờ làm việc thì ta còn phải dậy sớm hơn hắn một phút lận.
Nhưng tính tình Thái tử luôn thay đổi, có khi ta khổ sở đợi nửa canh giờ cũng không thấy hắn thức dậy ra nội đường, có khi lại đi trước cả thời gian, làm ta vội vàng chật vật.
Chỉ nhìn giờ bắt đầu làm việc là hiểu được, quan trên của ta khó hầu hạ như thế nào.
Thái tử gia cười nhạt khoát tay: “Hôm qua mưa cả đêm nên mất cảm giác, cả đêm ngủ không ngon, thức dậy rửa mặt sửa soạn sớm, tinh thần lại sảng khoái. Ái phi xem có đúng không?”
Ta cắn răng, mềm mại trả lời: “Vâng, Thái tử gia nói cái gì thì nó là cái đó.”
Vì vậy, ta đứng dậy, đi sau lưng Thái tử gia, vào trong thiện đường.
(Thiện đường: Nhà ăn)
[Nỗi khổ thứ ba: Phòng nhỏ hẹp như tổ kiến]
Hầu Thái tử gia ăn sáng xong, ta với hắn sóng vai ra khỏi Đông cung, suýt nữa thì đụng vào cung nữ mang nước vào nhà ở đằng trước, hôm nay do ta dậy sớm quá đó mà. Nếu không nhờ Thái tử gia nhanh tay lẹ mắt kéo ta ra, thì ta sẽ bị ngã.
Nhìn khắp Đông cung, có tất cả sáu điện, người ra ra vào vào, giống như những con kiến chen chen chúc chúc, không khỏi thở dài.
Ta cùng với Thái tử ở chánh điện, trong điện còn có bảy tám Thải nữ cung nữ, cung nữ hầu hạ có tất cả hơn mười người, thái giám hơn mười người…. Đều ở trong cái Đông cung nho nhỏ này, sao mà không chen chúc được chứ?
Lại nhìn toàn cung, ta càng thở dài hơn.
‘Mênh mông kim chuyên, miểu miểu cửu long giai’. Một cái sân rộng như vậy, chỉ đường đi thôi cũng có thể chứa được trên trăm người, cứ để không như vậy sao không tiếc cho được.
Thái tử gia săn sóc: “Ái phi, hôm nay đẹp trời, chúng ta đi bộ để tán gẫu thì thế nào?”
Không nói đến việc hôm nay thời tiết ngột ngại, mà cả người ta đã khoác lên người hai ba kilogam áo váy, đỉnh đầu còn mang hai ba kilogam châu báu, không chỉ đi bộ mà đi nhiều vài bước ta cũng chỉ hận không thể dựa đầu vào vai ai đó cho đỡ đau nhức.
Ta run run khóe miệng: “Vâng, thái tử gia nói cái gì thì chính là cái đó.”
[Nỗi khố thứ tư: Quan trên của quan trên… lại càng khó hầu hạ]
Đi bộ hơn một phút đồng hồ, ta cùng Thái tử đi vào Cung Thụy Khánh.
Mành che rủ xuống, thú não nhả hương. Trong ngoài Cung Thụy Khánh đều yên tĩnh —— hoàng thượng, ông ta, lại, ngủ, quên.
Ta và Thái tử đành mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngồi buồn xo ngoài Cung Thụy Khánh.
Hoàng thượng long thể khỏe mạnh, có thói quen như