Mãi cho đến qua tết Nguyên Tiêu, Dượng cũng không đến Hàm Dương cung thăm ta. Ngay cả Vương Lang cũng ít lui tới, ta phái Tiểu Bạch Liên ra ngoài nghe ngóng tin tức, nghe nói hắn vẫn còn ở Đông cung bệnh không dậy nổi, không hề có chiều hướng chuyển biến tốt hơn.
Cửa Đông Cung xuất ra không ít bệnh nhân. Ví dụ như Trịnh Bảo Lâm, Lý Thục Viện, đều nằm trong số những trường hợp bệnh khá nặng, mặc dù Mã Tài tử và Khương Lương Đệ bệnh không đến nỗi nặng, nhưng lại mắc phải phong hàn ho khan, hiện tại Đông cung khói bay mù mịt -- không phải bởi nhang đèn, chính là do sắc thuốc mà ra. Ta cảm thấy bản thân ở Hàm Dương cung cũng hít phải không ít hương vị, mặc dù là ở điện thờ phụ phía tây, nhưng so với việc phải trở lại Đông cung ngửi mùi thuốc tràn ngập trong không khí thì thoải mái hơn một chút.
Có một lần Trần Thục phi đến thăm ta, lúc đó ta đang ngồi bên cửa sổ ngâm nga một bài dân ca một cách vui vẻ và thoải mái, vừa thử làm cho hài tử chưa ra đời một chút nữ công: mặc dù đứa nhỏ này nhất định sẽ mặc tả lót do người ngoài làm, nhưng những thứ bên người như cái yếm gì đó, vẫn do người làm mẹ này tự tay may mới yên tâm hơn một chút.
Trần Thục phi liếc mắt nhìn châm tuyến trên tay ta, liền quay đầu đi nhẹ nhàng ho khan. Ngón tay của bà giật giật, rốt cuộc vẫn không vặn lỗ tai ta, dưỡng nương cũng đi đến thỉnh an bà: Lão nô xin thỉnh an biểu cô nương.
Trần Thục phi nhìn dưỡng nương bằng ánh mắt rất nhu hòa: Có người ở đây, ta cũng thấy yên tâm hơn nhiều, bằng không chỉ một mình Thế Noãn lăn qua lăn lại, ta thật đúng là rất lo sợ!
Ta ho khan một tiếng, khô khốc nói: Biểu cô, người cứ yên tâm đi, con biết thế nào là nặng nhẹ mà, không đến nỗi không đáng tin cậy như vậy!
Trần Thục phi liếc ta một cái, lôi từ trong ngực ra một đôi hài đầu hổ rất tinh xảo đưa cho ta, rồi tức giận nói: Nữ công thì không làm được đến đâu, vậy mà không biết xấu hổ làm cho tiểu hoàng tôn một cái yếm? Ngươi dám làm, ta thấy dưỡng nương cũng chưa chắc dám trùm lên người nó -- nói không chừng đâu đó còn ẩn giấu một cây kim!
Lúc ta còn nhỏ, thật sự tương đối bận rộn, bận rộn bị người ta chiều hư, lại bận rộn trêu chọc Vương Lang khắp nơi, càng bận rộn đánh ngựa chơi xuân lang thang tứ xứ, có thể nhận biết mặt chữ để đọc sách, cũng đều nhờ công lao khẻ tay của Vương Lang. Có thể chọt chọt mấy đường kim nữ công, vẫn là kết quả khi còn bé lẩn quẩn xung quanh Trần Thục phi. Đương nhiên bà rất có tư cách xem thường tài nghệ của ta, ta đành phải ngượng ngùng nói: Biểu cô, người ngồi, người ngồi.
Lần này Biểu cô tới đây, cũng không phải tới để quan tâm đại sự triều đình. Kể từ khi ca ca ta từ Đông Bắc trở về, Trần Thục phi chưa từng hỏi qua ta một câu về cục diện chính trị, Hoàng thượng và Vương Lang ngầm hiểu lẫn nhau mà liên thủ tạo nên động tĩnh lớn như vậy, gần như đổi Thái tử, bà cũng chẳng quan tâm, chỉ một lòng vì chuyện chọn phi cho Vương Lung của bà. Hiện tại, Vương Lung bất ngờ muốn nhận phiên, bà vẫn chưa chết tâm, bây giờ đặc biệt tới hỏi thăm về Lưu Thúy .
Tiểu cô nương ta gặp lần trước, tính tình lanh lẹ, bụng dạ lại không thiếu, thêm chút hòa hợp. Có giáo dưỡng, chính là tố chất của một Vương phi tốt. Ánh mắt Trần Thục phi sáng lấp lánh, khó có lúc nói chuyện thẳng thắn như vậy: Tính tình Thất đệ ngươi, ngươi cũng biết, quá phức tạp, nên tìm cho hắn một thê tử phức tạp giống như Vạn Tuệ, vậy thì không được. Cả hai phu thê cùng che che giấu giấu, những lời thật lòng ngươi không nói ta cũng không nói, khẳng định sống không quá một thời gian. Ngược lại, xuất thân của Lưu Thúy rất tốt, tính tình cũng lanh lẹ, lại hiếm thấy không ngại đôi chân của Vương Lung-- ta thấy Vương Lung đối xử với con bé cũng tương đối đặc biệt, mấy lần mượn cớ xuất cung, đều ở cùng một chỗ với con bé.
Ta bỗng nhiên rất muốn biết, Trần Thục phi đối với đôi chân của con trai bà, trong lòng nắm chắc hay không nắm chắc. Chỉ là từ vài câu của Vương Lung, ta cũng đoán được, có lẽ trong lúc vô tình, Lưu Thúy đã phát hiện ra bí mật này của hắn. Có lẽ là ở Tô gia, có lẽ trong xa giá Thụy vương ngày đó, hai người đã xảy ra chuyện gì đó, tóm lại nàng ấy cũng là người biết rõ tình hình.
Ta đoán chừng nhất định nàng ấy đã lợi dụng bí mật này để uy hiếp Vương Lung không ít chuyện, nói thí dụ như xuất cung cùng nàng ấy chơi đùa cái gì đó. . . . . . Bởi vì nếu như đổi lại là ta...ta cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng mà bây giờ trong lòng Hoàng thượng có rất nhiều chuyện, nếu không có thông tin chính xác, ta cũng không muốn mở miệng nói với Hoàng thượng. Trần Thục phi nói đến đây liền ngừng lại.
Theo lẽ thường, ta nên nhiệt tình nói tiếp: vậy con giúp người hỏi Lưu gia một chút. Mà đương nhiên, Lưu gia cũng nhất định ngàn chịu vạn chịu. Một lần nữa, ta không hề hoài nghi thái độ của Lưu Thúy môt chút nào, cho dù Lưu gia không ai chịu, nàng ấy cũng có biện pháp bắt bọn họ phải chịu.
Nhưng ta đã đáp ứng Vương Lung, quyết không trợ giúp ghép đôi bọn họ . . . . .
Ta đành phải hàm súc nói: Bản thân Lưu Thúy hẳn là ngàn chịu vạn chịu, nhưng Vương Lung cũng đã nói với con, hắn vẫn chưa muốn kết thân sớm như vậy. Biểu cô, dưa xanh hái không ngọt --
Biểu cô vô cùng phiền não: Cô nương tốt không dễ tìm, sau khi nó nhận phiên, không có việc gì không thể tùy tiện xuất môn, đi đâu tìm một cô nương vừa ý như vậy đây? Còn không phải manh hôn ách giá sao, nhưng đứa nhỏ này lại cố tình không hiểu khổ tâm của ta. Hắn vừa