Edit: Thu Lệ
Đúng vậy nha, tại sao dượng lại nổi giận với Vương Lang nhiều lần như vậy chứ?
Là bởi vì lão nhân gia ông ngồi lên ngôi vị hoàng đế không dễ dàng gì, cho nên quý trọng gấp đôi, vì vậy cũng không hi vọng khiến Vương Lang dưỡng thành tính tình kiêu căng quá sớm. Là bởi vì ông cảm thấy thủ đoạn Vương Lang xử lý sự việc còn chưa đủ toàn vẹn, cho nên muốn đích thân dạy dỗ, xuyên thấu qua lần lượt khiển trách, khiến Vương Lang từ giữa ngăn trở sẽ học được mánh khóe làm việc. Hay là như mèo vờn chuột, dùng lạt mềm buộc chặt tới tiêu diệt nhuệ khí của Vương Lang, cho đến một ngày sẽ dập tắt hắn dưới móng vuốt của ông?
Ta và ca ca tẩu tẩu, thậm chí Vương Lang, sợ nhất là điều thứ ba, vậy mà hôm nay lấy được cam kết của dượng —— quan trọng nhất là một lần nữa, dượng đã giao nhiệm vụ tiêu trừ Nữ Kim Đông Bắc cho Tô gia, rốt cuộc có thể để cho chúng ta yên tâm, biết rõ dù sao dượng vẫn không có suy nghĩ muốn đổi thái tử. Mà rốt cuộc là có mưu tính thứ nhất hay thứ hai, cũng không khác biệt quá lớn.
Ta nhẹ nói, Dượng là vì rèn luyện Vương Lang, để cho Vương Lang không đến nỗi xạ lạ với thủ đoạn. . . . . .
Hoàng thượng ừ một tiếng, hắn nhẹ nói, Tiểu Noãn, thiên hạ là thiên hạ của Đại Vân, thật ra thì chính là thiên hạ của lão Vương nhà chúng ta. Nhưng lão Vương nhà chúng ta nói cũng không tính, mà còn nhiều người phải cùng chúng ta trông nom cái nhà này. Quan văn, võ quan, bọn thái giám, thậm chí các cung nữ cũng phải như vậy, tuy thiên hạ rộng lớn, người một nhà chúng ta cũng chỉ có mấy người như vậy. Nếu Vương Lang không tinh ranh thì làm sao đấu lại những người này hả?
Đây là lần đầu tiên ta nghe được hoàng thượng dùng giọng điệu như vậy để phân tích thế cục thiên hạ, trong lúc nhất thời không khỏi dựng tóc gáy, hồi lâu cũng trả lời không được.
Vương Lang là hài tử rất thông minh, Tô Đại thật là tinh mắt. . . . . . Hoàng thượng cũng không để ý ta trầm mặc, hình như ông đang lầm bầm lầu bầu, lại dường như đang đối thoại với người nào đó trong ký ức, trên mặt lại lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Đương nhiên ông thường xuyên bật cười, thậm chí còn thường cười đến chảy nước mắt, cười đến đau bụng. Nhưng so sánh kiểu cười đó với nụ cười trước mặt này, hình như hơi có vẻ —— không, chính xác là có vẻ quá đáng quá lời.
Giọng nói của ông tiếp tục trầm xuống, Mà rốt cuộc ta vẫn không nghe lời của con, ta chọn Thế Noãn cho nó, haiz, ta chọn Thế Noãn cho nó rồi. Ta hiểu rõ trong lòng con không thích, nhưng Thế Noãn thích, nó cũng thích. Ta không nhẫn tâm, một lần nhiều chuyện. . . . . . Ta lại mềm lòng làm hỏng việc rồi có phải không?
Dượng nói dịu dàng vô cùng, mà ta lại nghe xong rợn cả tóc gáy, nhưng nghĩ lại, cho đến bây giờ dù là sai lầm lớn cũng đã đúc thành rồi, dượng có thể làm gì ta? Giang sơn dễ đổi, ông muốn nuôi dạy Vương Lang như dạy ta vậy, cứng rắn muốn dưỡng ta thành như cô cô, nhưng ta cũng vạn lần không thể đồng ý, tuy ta là một người mềm mại rớt sống lưng nhưng lại rất ngay thẳng.
Hoàng thượng nhìn ta một cái, nhẹ nhàng thả miếng ngọc hạch đào vào trong hộp gấm đang mở một nửa, ông trầm thấp nói.
Tiểu Noãn, cả đời này con được lợi ích từ cô cô rất nhiều. Phúc khí của con càng sâu hơn cô cô con . . . . . Cô cô của con muốn con cả đời thật vui vẻ không buồn không lo, dượng sẽ không phụ lòng nàng ấy.
Ông nhìn ta, trong ánh mắt hình như có vô vàn cảm xúc lóe lên, ta có thể đọc được mấy loại không quá miễn cưỡng. Có bất đắc dĩ có yêu thương, nhưng cũng có tiếc hận thật sâu.
Một hoàng tôn. Hoàng thượng nhỏ giọng nói, dường như ông lại trở về thân phận hoàng thượng, giữa hai đầu lông mày lại hiện lên vẻ hết sức bất cần đời mà ta quen thuộc, ông hi hi ha ha nói. Thế Noãn, con phải cho dượng một hoàng tôn, nếu không rất nhiều việc chính dượng muốn cho cũng không có cớ để cho.
Với một người như dượng mà chịu nói chuyện đến nước này, đã là niềm khoan dung và yêu mến lớn nhất đối với ta.
Nếu so sánh với Vương Lang, từ đầu đến cuối ta đều được dượng cưng chiều hơn.
Đôi mắt của ta nóng lên, có một luồng chua xót khó có thể kiềm chế mà chảy xuống, lần đầu tiên phát ra thật lòng mà tựa đầu lên vai dượng ta, nhẹ nói, Dượng, là Tiểu Ấm tham lam. Nhưng Tiểu Ấm thật không muốn để cho, không muốn để cho, con không muốn để cho. . . . . .
Sao cô cô của con lại từng nguyện ý chứ? Trong lời nói của dượng có vẻ khổ sở thật sâu, Là dượng có lỗi với nàng, nàng không nói nên ta cũng không hỏi.
Chúng ta ai cũng không nói gì thêm, lại qua một hồi, dượng mới nói, Tiểu Noãn, con thật sự phúc khí hơn cô cô con nhiều.
Ta hiểu rõ ý của dượng là gì.
Tô gia ta lập chiến công hiển hách cho Đại Vân, trong lòng dượng không ai có thể thay thế được địa vị của cô, Vương Lang đối với ta tình hữu độc chung trung trinh Bất Nhị, thậm chí còn có đứa bé trong bụng ta này. . . . . .
Nhiều nhân tố như vậy, cuối cùng giúp ta đến cuộc sống chỉ một đời một đôi là chỉ cần có thể sinh ra hoàng tự. Dượng sẽ không buộc ta làm một thái tử phi hợp cách, độ lượng rộng rãi nữa. Có lẽ ta sẽ bị lưu lại một khoản không thể diện trong sử sách, nhưng cuối cùng, cuộc sống của ta sẽ vui vẻ mà hạnh phúc. Tất cả những điều này có thể nói hoàn toàn đều do cô cô tâm tâm niệm niệm dặn dò.
Nàng trông mong ta cả đời thật vui vẻ, vĩnh viễn không vẻ u sầu.
Ta liền nghẹn ngào nói, Dượng người