Edit: Thu Lệ
Sáng sớm hôm sau, lúc thức dậy đã không thấy bóng dáng Vương Lang đâu, Tiểu Bạch Liên nói, sáng sớm hắn đã mang theo A Xương xuất cung đến Tử Quang Các rồi.
Tử Quang Các là nơi Thái tử dùng phần lớn thời gian để đọc sách, còn có rất nhiều khi, Vương Lang sẽ gặp gỡ vài người nói đôi câu. Lần này, hắn đến Tử Quang Các, không phải chỉ là đi học mà còn có một số việc phải làm.
Ta miễn cưỡng rửa mặt, lại thiên tân vạn khổ đội mặt trời đã lên cao đi thỉnh an Hoàng Quý Phi, Hoàng Quý Phi còn hỏi ta, Sao hôm nay lại không thấy Thái Tử Gia?
Tên tiểu tử Phúc Vương này, truyền lời cũng thật nhanh, chỉ là, hiện giờ thao tác của thái tử không được tốt, vốn cũng không lừa gạt người bao nhiêu.
Ta nói theo sự thật, Thái Tử Gia đã xuất cung đến Tử Quang Các để học từ sáng sớm.
Từ nét mặt của Hoàng Quý Phi, có thể thấy bà ta không tin tưởng lời ta nói chút nào —— chỉ là không tin cũng không có cách nào, ta chính là rõ ràng lừa bà ta, bà ta có thể làm gì ta?
Ôi chao, lúc nào ngồi cùng với Hoàng Quý Phi trong một gian phòng, tâm tình của ta đều sẽ tốt đẹp lên. Mắt thấy bà ta rõ ràng vô cùng chán ghét ta, nhưng vẫn phải làm ra gương mặt dịu dàng, ta liền cảm thấy cuộc sống này quả thật rất thú vị.
Dĩ nhiên, vào lúc này, ta không thèm nghĩ nữa, rõ ràng ta cũng chán ghét bà ta, nhưng vẫn phải làm ra dáng vẻ kính cẩn nghe theo.
Ra khỏi Trọng Phương cung, ta trở về Đông cung, ở trên đường lại gặp phải Thụy Vương, hắn đang muốn đi thỉnh an Trần Thục Phi, chúng ta đứng lại hỏi thăm nhau, hắn cũng hỏi ta, Lục ca đâu?
Lục ca đệ đã xuất cung đến Tử Quang Các để học từ sáng sớm rồi. Ta vẫn dùng câu nói đó để trả lời hắn.
Dường như Thụy Vương cũng không quá tin tưởng, nhưng cũng không hỏi tới nữa.
Trở về Đông cung, mấy Mỹ Nhân cũng lục tục đến thỉnh an ta.
Trịnh Bảo Lâm cũng là người tới đầu tiên, nàng hỏi xin ta một chiếc bàn trang điểm mặt kính thủy tinh, nói là cánh cửa kia quá nhỏ, sợ rằng không hợp với bài biện trong Tây hậu điện.
Chỉ là một cái bàn trang điểm, ta đương nhiên cho phép nàng, chẳng những cho phép nàng, ta còn gióng trống khua chiêng lập tức sai người đến khố phòng lấy ra, chuyển đấy Tây hậu điện cho Trịnh Bảo Lâm.
Thái tử phi nha, phải hiền huệ một chút, chỉ một cái bàn trang điểm đã có thể đạt được thanh danh, ta cũng không có gì phải hẹp hòi.
Trịnh Bảo Lâm vẫn chưa đi, Lý Thục Viện đã tới, tháng sau là sinh thần của ta, theo thường lệ, mệnh phụ trong ngoài đều phải đến chầu mừng, nàng muốn xin ta khai ân hạ chỉ, để cho hai tỷ tỷ của nàng cũng có thể vào cung, gặp mặt nàng một lần.
Hai tỷ tỷ của Lý Thục Viện cũng gả cho Thư Hương Thế Gia, tỷ phu vẫn không có chức quan trong người, vì vậy bình thường cũng rất ít có cơ hội vào cung thỉnh an.
Từ nhỏ chúng ta đã chơi chung một chỗ với nhau, Lý Thục Viện rất ít khi có nét mặt cẩn thận để ý như vậy, thậm chí để lộ mấy phần đáng thương, đời ta không nhìn được nhất chính là mỹ nhân gặp rủi ro, lòng mền nhũn, cũng liền cho phép nàng.
Liễu Hiêu Huấn là hoàn toàn tới tìm ta chơi, nàng là người thứ ba bước vào trong phòng, liền thu xếp muốn cùng ta chơi cờ tướng.
Trịnh Bảo Lâm và Lý Thục Viện đều đã có mấy phần hài lòng, nhất là Lý Thục Viện, tuy rằng gương mặt đối với ta vẫn còn ai oán, nhưng dường như loại hận ý kịch liệt đó đã thu lại bớt từ khi lấy được d/đ/l;q'd lợi ích từ chỗ ta, ta thích Lý Thục Viện chỉ thích ở điểm này: đứa nhỏ này thật sự là quá đơn giản, quả thật nếu so với Hoàng Quý Phi nương nương thì càng dễ đối phó hơn nhiều.
Hai người kia vẫn chưa đi, bàn cờ tướng cũng chưa được bày ra, Mã Tài Tử đã tới.
Thật ra thì, cũng không phải lần đầu tiên ta hứng khởi mà chiếm đoạt ngày thị tẩm của những người khác.
Lúc trước, khi còn chưa biết Vương Lang vẫn chưa chạm vào bốn tiểu mỹ nhân mềm mại này, trong ngày bọn họ thị tẩm ta sẽ khiêm tốn một chút, để tránh bị người khác nói lòng dạ ta hẹp hòi, tranh thủ tình cảm với kẻ dưới. Bây giờ đã biết Vương Lang hoàn toàn không có ý định chạm vào người khác, ta cũng không ngốc, tại sao phải tỏ vẻ bản lĩnh nữa?
Chỉ có điều, đây là lần đầu tiên Mã Tài Tử bày ra vẻ mặt như vậy.
Nhìn qua, nàng ta đã có chút không nhịn được, trong đôi mắt ẩn chứa cảm xúc không nói rõ được, giống như vừa tức giận lại vừa ủ rũ, còn có một chút tuyệt vọng.
Ghê tởm, ngay cả lúc này, nhìn qua nàng ta cũng rất. . . . . .
Rất mê người.
Có một số nữ nhân chính là như vậy, rõ ràng dáng dấp cũng không phải rất đẹp, nhưng lại vô cùng trêu chọc nam nhân yêu thích, thậm chí ngay cả khi cảm xúc nặng nề như vậy, nhìn qua cũng có mấy phần ngon miệng.
Thật không hỗ là tinh phẩm do Mục các lão đưa tới, ta nhìn trong bốn mỹ nhân Đông cung, cũng chỉ có nàng là hợp với khẩu vị của Thái Tử Gia nhất.
Nhất thời, ta lại có chút đố kỵ, nên cố ý ức hiếp Mã Tài Tử. Mã Tài Tử đến rất đúng lúc, mấy muội muội cũng khoan hãy đi.
Lại tuyên bố ngay trước mặt mọi người, Sang năm tuyển tú, Đông cung nhất định phải tiến thêm người mới, đến lúc đó phòng của mấy muội muội từng ở sẽ là của người mới. Vì vậy có cái gì riêng tư, thu/lêl'd.đ;l;q;d nhất định phải mang tới Triêu Dương cung đi, tránh cho đến sang năm còn phải quay lại tìm kiếm, vậy thì quá phiền phức.
Vẻ mặt của Mã Tài Tử và Lý Thục Viện thoáng một cái đã trắng xanh rồi.
Cho tới bây giờ chỉ thấy người mới cười, có ai nghe được người xưa khóc, sang năm tuyển tú mới vào Đông cung, Triêu Dương cung lại cách xa như vậy, cho dù Thái Tử Gia có tâm muốn nếm món ngon, đâu dễ