Sau đêm Đoan Ngọ đó, ta cảm thấy trước khi gặp Khuất quý nhân, ta phải chuẩn bị tốt vạn phần mới là thượng sách. Ta nghe nói tuy Khuất quý nhân đã vào cung nhiều năm, nhưng bản lĩnh mấy năm nay vẫn không mất đi, có lúc nàng ngại ăn đồ ăn của Ngự Thiện Phòng không có tí sức lực nào, còn có thể bắt mấy con gà, tự mình nhổ lông, trong sân nướng thịt gà ăn.
Loay hoay đến xế chiều, trái nghĩ phải nghĩ, hay là đi một chuyến.
Ta liền xin Liễu chiêu huấn cùng đi thăm Khuất quý nhân với ta.
Liễu chiêu huấn rất cao ngạo: “Nếu ngài không sợ ta cãi vã với Khuất quý nhân, ta liền bồi ngài đi.”
Bình sinh người Liễu chiêu huấn phục tùng nhất là cô cô ta, mà trong cả Tử Cấm Thành này, thích nói cô cô ta không tốt nhất chính là Khuất quý nhân.
“Được rồi.” Ta không thể làm gì khác hơn là chấp nhận thực tế.
Chợt nhớ tới câu nói kia của thái tử gia, liền chia sẻ với Liễu chiêu huấn: “Liễu Diệp Nhi, Liễu Diệp Nhi, ngươi biết không sáng nay thái tử gia nói ta có lúc đặc biệt giống cô cô!”
Liễu Diệp Nhi không nói hai lời vặn lỗ tai ta: “Nương nương, người thật không biết vô sỉ sao! Tự ngài không soi gương à? Nói lời này ngài không đỏ mặt sao?”
Ta không thể làm gì khác là đỏ mặt chạy trối chết, thuận tiện cầm ngân phiếu hai trăm lượng trên tay, trốn khỏi Đông cung.
Lại chưa từ bỏ ý định đến cung Lộ Hoa, muốn tìm Trần Thục phi đi theo ta.
Vừa lúc Thuỵ Vương đang nói chuyện trong cung Trần Thục phi, ta nghĩ hắn sẽ nói giúp ta mấy câu.
Kết quả, uống hơn một ly trà khổ đinh nóng, ta mới tỏ ý, biểu cô ta liền nhẹ nhàng nhảy dựng lên, nhanh nhẹn vươn tay, muốn vặn lỗ tai của ta. Nếu không phải là Thuỵ vương che chở ta…chỉ sợ ta rất khó bảo toàn hai lỗ tai, bình an vô sự chạy khỏi cung Lộ Hoa.
Ai, nghĩ đến cũng đúng, ngoại trừ ta xui xẻo, có một phu quân như Vương Lang, mà không ngờ Vương Lang còn xui xẻo hơn, có mẹ ruột như Khuất quý nhân. Trong cung có ai còn muốn dính líu quan hệ với Khuất quý nhân như vậy? Dù nói thế nào, đều là mỹ nhân nhi mềm mại, ai nguyện ý ở cạnh Khuất quý nhân, một lời không hợp liền động quyền cước?
Trong cơn tức giận, ta cũng không định về Đông cung tìm tiểu Bạch Liên, tiểu Tịch Mai nữa, cứ như vậy một thân một mình đi tới cung Tây lục.
Tuy nói thời tiết nắng nóng, nhưng lúc này, theo chân tường cung Tây Lục, đi trong hành lang thật dài lại có cảm giác âm lãnh chạy dọc theo sống lưng. Ta không khỏi dậm chân, đi tới hướng mặt trời, lách đông lách tây, đi vòng qua cung Trọng Hoa, chọn đường đi cung Hàm Dương, đi tới cung Vị Ương.
Lúc đi qua cung Hàm Dương, không nhịn được từ xa nhìn lại cung đình giữa trời chiều.
Cung điện đã từng hết sức huy hoàng xa hoa, ngưng tụ tất cả cười vui của Tử Cấm thành, tất nơi nơi vui vẻ, đã mờ đi.
Mặc dù hoàng thượng vẫn ân cần như cũ phái người hằng năm quét vôi tường điện, tu sửa kiến trúc, nhưng sáu năm không có người ở, cung Hàm Dương không có nhân khí, xuyên qua cánh cửa khép chặt, đã hiện ngay trước mặt ta.
Sau khi cô cô ta qua đời được hai năm, ta đã từng Thuỵ vương lén vào cung Hàm Dương, lấy lại tất cả các vật nhỏ mà ta xem trọng. Tất cả bày biện trong cung Hàm Dương đều giống như đúc ngày đó lúc cô cô ta qua đời, thậm chí ngay cả cái khăn lúc người phát bệnh làm rơi, cũng một dạng rũ xuống đất như cũ, không chút nào thay đổi.
Nhưng cho dù duy trì cung Hàm Dương như cũ, hoàng thượng vẫn không dám đến xem một lần, ông không chịu tế bài lăng mộ cô cô ta, không chịu nhắc đến tên tuổi cô cô ta, giống như chỉ cần luôn phủ nhận, khoá chặt cửa cung Hàm Dương như vậy, cô cô ta vẫn sống trong cung Hàm Dương, ung dung tuỳ ý trải qua cuộc sống của người.
Mặc dù hoàng thượng cả đời háo sắc, cưng chiều vô số mỹ nhân, sau khi cô cô ta qua đời càng càn rỡ hơn, chưa được trăm ngày, đã đề bặt ba bốn tuyển thị. Nhưng ta vẫn rất hâm mộ cô cô ta, ta biết rõ cả đời này của hoàng thượng, ông có thể tiếp tục có vô số mỹ nhân, nhưng tuyệt đối không có một người có thể bằng một gót chân của cô cô ta.
Có lúc ta cũng sẽ nghĩ rằng, nếu như ta có được vị trí như vậy trong lòng Vương Lang…Ta cũng không tình nguyện làm được tất cả như cô cô ta đã làm.
Của hồi môn của cô cô ta, để nuôi tiểu lão bà của hoàng thượng lúc ấy chỉ mới là hoàng tử; cô cô ta không để ý thân thể yếu đuối, vì hoàng thượng trù mưu quốc sự, tuổi mới hơn bốn mươi đã dốc hết tâm huyết; cô cô ta vì hoàng thượng, đấu với Hoàng quý phi hơn nửa đời, lại dễ dàng tha thứ thủ đoạn không thể xưng là cao minh của nàng ta, dung túng nàng ta giúp đỡ người nhà, thậm chí ngầm cho phép hoàng thượng cất nhắc Miêu gia chống lại Tô gia; cô cô ta đến chết vẫn không quên dặn dò thái tử: “Chăm sóc phụ hoàng con thật tốt.”
Vương Lang cũng có lúc nhìn sai, ta không có chút nào giống cô cô. Nếu như Vương Lang có thể yêu thích ta như vậy, thứ ta muốn, chỉ biết nhiều hơn.
Cũng may, Vương Lang cũng không thích ta, ta…vậy ta…vậy ta cũng không thích Vương Lang chút nào!
Ta vừa đi vừa âm thầm may mắn. Ngươi xem, chúng ta không thích lẫn nhau, cũng đã biến thành như bây giờ, nếu thích lẫn nhau, tình thể xảy ra khẳng định không thể thu thập.
……..
Dường như mỗi ngày Khuất quý nhân cũng sẽ ở cửa cung Vị Ương cung nói chuyện cùng với các tiểu cung nữ chuyện năm đó cùng với cha nàng giết heo bán thịt.
“Nhớ tới bản lĩnh của lão nương năm đó, mười hai tuổi cha ta dạy ta giết heo, cái đồ hai ba trăm đó, chết đến nơi rồi còn chạy loạn khắp nơi. Cha ta không chút hoang mang, vung tay lên…” nàng vừa nói vừa xắn tay áo, một tay múa may qua lại, giống như đang cầm một cây dao mổ heo vô hình.
Ta vừa đi tới đầu hành lang, cũng cảm thấy có chút hối hận.
Thật sự là nên mang nhiều người tới…
Còn chưa kịp xoay người, Khuất quý nhân vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ta. Nàng dậm chân giận dữ: “Ngươi lại tới làm gì! Ngươi hại lão nương còn chưa đủ thảm sao?”
Lòng ta giật một cái.
Chẳng lẽ Hoàng quý phi thật sự giận chó đánh mèo lên đầu Khuất quý nhân?
Cũng không đúng, trước khi đến đây ta đặc biệt đi gặp biểu cô, biểu cô ta chẳng hề nói một câu – hôm nay bên trong cung Tây Lục này, lời nói có giá trị cũng chỉ có biểu cô ta và Hoàng quý phi, còn sót lại vài phi tần, có con trai còn tốt một chút, không có con trai chỉ sợ chết cũng không người hỏi tới. Chẳng lẽ còn có người dám giúp đỡ Hoàng quý phi, tiếp tục lừa gạt tin tức sao?
Ta nhanh chóng đến gần một chút, khoát tay với các tiểu cung nữ: “Đi làm việc của các ngươi đi.”
Bất tri bất giác, ngay trước mặt Khuất quý nhân, lại làm ra vẻ mười phần cao quý.
Các tiểu cung nữ còn ước gì ta nói một tiếng, một cái tan tác như chim muông, Khuất quý nhân nghi ngờ quan sát ta, nhất thời không lên