Edit: Ciao
Liễu chiêu huấn nheo mắt lại, nhìn trên dưới ta một lượt, không hề để ý ta đang là người trần truồng hưởng thụ làn nước ấm, nàng hất cằm, ngạo mạn hừ một tiếng
“Tuyên dâm ban ngày, còn ra thể thống gì nữa! Tổ tông dưới mặt đất mà biết thì cũng phải xấu hổ dùm nương nương!”
Ta rụt cổ một cái, không dám nói gì, chỉ chột dạ nhìn cánh cửa đang mở rộng. Cuối cùng Liễu chiêu huấn cũng không quá tức giận, nàng hất tay lên, khép cửa lại.
Trái trái phải phải, tiểu Bạch Liên và tiểu Tịch Mai đều nở nụ cười nhẹ, mấy người cúi đầu khoanh tay, cung kính thỉnh an —— thậm chí còn cung kính hơn lúc thỉnh an ta.
“Nô tỳ bái kiến Chiêu Huấn!”
Haiz, ta biết ngay mà, đưa Liễu chiêu huấn tiến cung, vừa có lợi lại vừa có hại.
Liễu chiêu huấn khoát tay áo, vô tình nói: “Đứng lên đi.”
Rồi nàng lại trợn mắt nhìn ta một cái, mới nhã nhặn trách cứ tiểu Bạch Liên: “Nha đầu nhà ngươi, đúng là lương thiện quá nhỉ, hẳn là ngươi vừa phát hiện là tìm tới ta ngay mới đúng! Ta đưa một đám người tới đó, xem nương nương nhà các ngươi còn dám làm thế trong ngự hoa viên không!”
Nhìn xem, không hổ là ngươi của Tô gia? Người ta mà phát hiện ta và thái tử đang làm gì, đầu tiên sẽ thẹn thùng, sau đó sẽ canh chừng cho chúng ta, cũng chỉ có Liễu chiêu huấn muốn dẫn người tới xem, còn nói năng hùng hồn thế nữa!
Ta gục đầu xuống, cố gắng làm ra vẻ áy náy, nhưng mà trong đầu ta lại tưởng tượng tới hình ảnh bắt gian lại Ngự hoa viên… Nếu như đang ra sức làm việc mà đột nhiên bị cắt đứt, trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt Thái tử gia sẽ đặc sắc lắm nhỉ ——
Vừa nghĩ tới ta bật cười.
Liễu chiêu huấn lập tức giận tím mặt, nàng như gió xoáy tới bên cạnh ta, xoắn chặt lỗ tai ta: “Nương nương, người mà không có lễ thì chết đi cho nhanh, người mà không biết ngừng thì chết đi còn chờ gì, chết đi còn gì! Sao ngài có thể, sao ngài có thể, sao lại có thể vô sỉ như vậy!”
Ta kêu oai oái: “Liễu Diệp Nhi, đau quá!”
Lúc này Liễu chiêu huấn mới buông tay ra, ta rụt cả người vào thùng tắm, giấu mình trong nước, chỉ chừa lại đôi mắt nhìn nàng.
Cho dù Liễu chiêu huấn có tức giận hơn nữa thì cũng bị ta làm cho bất đắc dĩ, nàng hất nước vào mặt ta, vỗ vỗ tay áo, trên mặt như hiện sát khí, phân phó tiểu Bạch Liên và tiểu Tịch Mai: “Mau tắm rửa sạch sẽ cho nương nương, để còn đi ra nghe huấn!”
Mới nói xong, nàng ra khỏi phòng như một cơn lốc xoáy, đạp cửa xông ra.
Lúc đó ta đây mới đứng thẳng dậy, tựa người bên thùng tắm đưa mắt nhìn bóng lưng Liễu chiêu huấn.
“Liễu chiêu huấn đúng là lương tâm của Đông cung ha!” Ta cảm khái với tiểu Bạch Liên và tiểu Tịch Mai.
Hai tiểu cung nữ không hẹn mà cùng liếc mắt, tiến lên ấn ta vào trong nước, dội nước lau người cho ta: “Nương nương đừng để Liễu chiêu huấn đợi lâu quá, nếu không chỉ có ngài chịu tội thôi!”
Nói Liễu chiêu huấn là lương tâm của Đông cung, lời này quả thật như vậy. Bản thân ta hấp tấp, hoàn toàn không có khiếu để chấp chưởng cả một cung, nếu không phải ta muốn Liễu Diệp Nhi từ nhà mẹ đẻ tới, thì sợ rằng Đông cung này càng không có quy củ hơn bây giờ.
Lúc Liễu chiêu huấn chưa tiến cung, Mã tài tử, Lý thục viên, Trịnh bảo lâm suốt ngày trình diễn Tam quốc chí trong Đông cung, Thái tử lại chạy trốn tới phía nam. Cả ngày ta đều chạy tới nội cung của Trần Thục phi, cũng là Thụy vương khuyên ta: “Nên đón một người vừa ý vào cung”. Một câu này đã thức tỉnh ta, ta lập tức đưa Liễu Diệp Nhi tiến cung, không đến hai tháng, với thế tấn công ‘Nữ Giới’, ‘Nữ Tắc’, ‘Nữ tứ thư’, nàng đã hàng phục được tam quốc, giúp Đông cung yên tĩnh.
Bởi thế cho nên, trước mặt Liễu chiêu huấn ta cũng không dám bày ra thái độ Thái tử phi —— từ nhỏ cha mẹ bận rộn công việc, ca ca thì càng bướng bỉnh hơn ta, người có thể quản được ta ngoài cô cô ra thì cũng chỉ có Liễu Diệp Nhi.
Đổi quần áo xong, ta ngoan ngoãn ngồi trên chiếu trúc, nghe Liễu Diệp Nhi dạy bảo.
“Từ thời Thái tổ gia khai quốc…” Liễu Diệp Nhi mắng ta, nhất định sẽ nói một đoạn lịch sử nhức đầu trước: “Tô gia chúng ta đứng hàng Tam Công, biết bao nhiêu là vinh quang? Thời đại hưng thịnh kéo dài trăm năm thì Tô gia chúng ta hưng thịnh trăm năm, tổ tiên nương nương là công thân được tiến vào Lăng Yên các…”
(Tam công là ba chức quan cao nhất, bao gồm: Thái sư, thái phó, thái bảo)
Một đoạn sử dài xong, nàng bắt đầu mắng ta.
“Bốn chữ lễ nghĩa liêm sỉ sao lại không vào được đầu nương nương thế? Trước khi tiến cung ngài chơi bời lêu lổng, suốt ngày ồn ào —— cái này cũng không nói làm gì! Sau khi tiến cung đã là thành thân, nên…”
Sau đó là bốn thành ngữ oanh tạc ta, cái gì mà hiền lương thục đức, cái gì mà khoan dung rộng lượng, ta nghe gật gật đầu, may mà không ngủ gật mất, lúc này Liễu Diệp Nhi mới chuyển qua chủ đề chính.
“Nhưng nương nương ngài thì sao hả? Chẳng những không