Hai mươi hai tháng mười hai, nhiệt độ ban đêm thấp hơn 2 độ C, đường phố rực rỡ ánh đèn LED đón Giáng sinh cận kề, khắp nơi được bao phủ bởi từng màng tuyết mỏng.
Hơn mười giờ đêm, Tiêu Cảnh Vũ kết thúc công việc làm thêm trở về nhà. Đã hơn một tuần bị Ngư Tranh tuyên bố cắt đứt mối quan hệ, tinh thần của anh càng lúc càng tệ đi.
Tiêu Cảnh Vũ chỉ muốn bay về gặp Ngư Tranh để nói chuyện rõ ràng, giải quyết mọi mâu thuẫn đang diễn ra. Nhưng ngoài phải lo áp lực chi phí, ông bà Ngư lẫn ông bà ngoại Ngư Tranh đều bắt anh phải kiên nhẫn chờ cô nguôi giận.
Chờ suốt một tuần ròng rã Ngư Tranh vẫn không nguôi giận, trái lại Tiêu Cảnh Vũ lại chết dần chết mòn trong những cảm xúc đau khổ vây lấy.
Tiêu Cảnh Vũ lững thững đi trên vỉa hè dưới trời tuyết, gần đến khu nhà thuê thì một nhóm thanh niên trẻ từ phía sau cười nói nhào đến choàng vai bá cổ.
Nhóm thanh niên gồm bốn người, hai nam hai nữ, ba trong số đó đều là người phương Tây, còn lại chính là Túc Mạch.
Người thanh niên tóc xoăn tự nhiên màu vàng cam vòng tay qua cổ Tiêu Cảnh Vũ, thấy mặt mũi anh rầu rĩ, cậu ta lên tiếng an ủi bằng giọng Anh đặc trưng: “Thôi đi nào, bạn gái không cần cậu nữa thì tìm người khác là được rồi. Giáng sinh sắp tới sẵn tiện đổi bạn gái mới đi chơi, được chứ?”
Tiêu Cảnh Vũ không đáp, khó chịu hất tay cậu ta ra khỏi vai mình.
Được khơi chuyện sẵn, cô gái ngoại quốc xinh đẹp mang vẻ đẹp hoang dã của Nam Mỹ cũng nhiệt tình nói vào: “Andrew nói đúng đấy, trong chúng ta còn Jena rất hợp đôi với cậu đây.”
Cô gái vừa nói là Stella, còn Jena là tên tiếng Anh của Túc Mạch.
Trước những câu đùa giỡn của bạn cùng nhà và bạn cùng khu nhà, Tiêu Cảnh Vũ không những không hưởng ứng, thêm vào đó là tỏ ra ghét bỏ. Riêng Túc Mạch chỉ mỉm cười, không thuận theo nhưng cũng không phủ nhận.
Khi cách cổng vào nhà còn vài trăm mét, cậu bạn người Brazil còn lại tên Dai bỗng khựng bước, kéo theo Tiêu Cảnh Vũ cũng phải dừng lại.
Vẻ mặt Dai đầy kinh ngạc nhìn thẳng về trước, sau đó lại cẩn thận nhìn qua Tiêu Cảnh Vũ bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Dylan, kia là bạn gái cậu đúng không?”
Tiêu Cảnh Vũ theo hướng tay của Dai nhìn về trước, ở dưới tán cây ngoài cổng vào nhà, một cô gái với mái tóc dài xoăn nhẹ đang ngồi trên hành lý, tay cầm kẹo mút ngậm trong miệng.
Phút chốc, cảnh tượng trước mắt Tiêu Cảnh Vũ hoa lên, sợ rằng bản thân đang nhìn nhầm, anh vội bước nhanh đến gần kiểm tra thật kỹ.
Khi Tiêu Cảnh Vũ chỉ còn cách vài bước chân, người con gái ngồi trên hành lý kia bỗng xoay đầu qua. Trong tíc tắc, lồng ngực Tiêu Cảnh Vũ như vỡ oà vì hạnh phúc đến quá bất ngờ.
Ngư Tranh dù đã trang điểm nhẹ nhưng vì lạnh mà mặt mũi tái đi, cô mặc áo len cao cổ màu đen, bên ngoài khoác thêm áo măng tô xám, chân mang giày boot qua mắt cá. Tuy rằng ăn mặc kín cổng cao tường, nhưng thời tiết quá khắc nghiệt khiến cô lạnh cóng cả chân tay, mỗi lần thở ra đều tỏa một lớp khói dày hòa vào trong không khí. Chương