Gió thổi nhè nhẹ, mang theo vài cánh hoa lác đác rơi xuống, Mai Sóc yên lặng nhìn hắn, Lâm Xước cắn môi, hắn vẫn tự nói với mình, gạt nàng, nhất định phải gạt nàng.
Nhưng là, hắn làm sao có thể, vì hạnh phúc của mình mà đẩy nàng vào chỗ chết? Nàng tốt như vậy, đẹp như vậy. Nước mắt theo sườn mặt rơi xuống, chảy đến miệng, vị mằn mặt, vì đôi mắt đẫm nước khiến tầm mắt hắn không rõ lắm, bằng không, hắn sẽ phát hiện trong mắt Mai Sóc tràn đầy đau lòng.
Mai Sóc đi lên từng bước, không để ý sự giãy dụa của hắn, mạnh mẽ ôm lấy hắn, Về nhà nói sau. Trong bụng còn có chút không khoẻ, nhưng cứ ôm thân thể hắn mà đi, nhưng lại khiến nàng an tâm hơn, thậm chí sự ẩn ẩn khó chịu kia tựa hồ cũng tản đi.
Hôm nay, đúng là càng ngày càng lạnh rồi, đại khái hai ngày nữa tuyết sẽ rơi đi.
Nàng một đường ôm hắn trở về, trên đường gặp phải vài người kỳ quái nhìn qua, Lâm Xước cúi mặt xuống thấp, vài vệt nước mắt còn chưa khô, hai tay núp ở trước người, trong đầu kêu loạn lên, không hiểu nàng là đang muốn làm gì, nàng thật sẽ không cần hắn sao? Sẽ đuổi hắn đi sao?
Nhưng là, trong lòng vẫn mơ hồ có một tia hi vọng nho nhỏ, có lẽ nàng sẽ giữ hắn lại, nàng đối với hắn tốt như vậy, hắn muốn giương mắt nhìn nàng, nhưng là vẫn còn không dám, hắn sợ nhìn thấy sự ghét bỏ của nàng, hoặc không kiên nhẫn, ít nhất đoạn đường này, khiến cho hắn còn có thể ảo tưởng một giấc mộng đi.
Đẩy cửa ra, Lâm Xước chỉ cảm thấy trên người ấm áp, nàng không có buông tay, ôm hắn ngồi xuống trên ghế bên cạnh bàn, hắn vẫn ngồi trên đùi nàng, vẫn cứ cúi đầu, Mai Sóc nâng cằm của hắn lên nói, Có mấy lời, ta hẳn là sớm nói cho ngươi biết đi.
Hắn khó hiểu, nhưng nhìn trong mắt nàng không có bất kỳ sự ghét bỏ hoặc không kiên nhẫn nào, thậm chí có một loại vẻ mặt hắn cũng không nhận biết được, chưa bao giờ gặp qua trên mặt người nào khác, giống như bụi hoa xinh đẹp nở trong ngày xuân ở thôn Tây Hà, từ đó có thể bay ra một hai chú cò trắng, mà cò trắng xuất hiện chứng tỏ nước rất cạn, từng vòng song nước nhộn nhạo mở ra, thật lâu không ngừng. Trong cặp mắt kia, có thể nhìn thấy hắn, Lâm Xước kinh ngạc nhìn chằm chằm vào, thậm chí nhất thời quên luôn chuyện phía trước.
Nàng cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng mở ra, lúc này mới gọi suy nghĩ của hắn trở về, hai tay hắn cùng co lại phía sau, Mai Sóc cầm lấy tay phải của hắn áp vào bên môi, Có biết hay không, tướng loại bàn tay này, trong trăm ngàn người tài sẽ chỉ xuất hiện một cái.
Mà hai tay ngươi đều có, ta cũng không biết trừ ngươi ra còn có cái thứ hai hay không. Nàng ôm hắn vào trong ngực, Tiểu Xước nhi, ngươi biết ngươi có bao nhiêu đặc biệt không?
Hắn bị nàng ôm lấy, tựa vào hõm vai nàng, trong lòng xuất hiện muôn vàn suy nghĩ, nàng là có ý tứ gì, nàng thật là không quan tâm, hay là muốn hắn. Hic hic. Hắn hít cái mũi đau xót, nước mắt chảy ra so với trước càng lợi hại hơn.
Môi mỏng rốt cục dán lên gương mặt của hắn, đầu lưỡi liếm một chút nước mắt của hắn, cảm xúc mịn màng khiến nàng muốn ngừng mà không được, hai tay không tự chủ kéo áo bông của hắn ra, một tay dò vào áo lót bên trong, tuy cơ thể hắn gầy yếu cơ hồ có thể đụng đến xương cốt, nhưng mà da thịt bên trong lại trơn láng lạ lùng, nàng nhẹ nhàng mơn trớn, tay dò xét xuống thắt lưng hắn, muốn với vào quần lót.
Ưm. Lâm Xước bất an phát ra tiếng nói, tay nàng vẫn để tại chỗ, cúi đầu thấy mặt hắn đỏ như sắp chảy ra nước, nàng âm