Editor: trang bubble
Hai tiếng xé toạt, câu đối hoành phi đều bị tháo ra, lại nói vị Khâu đại nhân này vẫn coi như một thanh quan, chỉ là tâm nhãn quá nhỏ, tính toán chi li.
Chủ cửa hàng đậu hủ kia bị mang ra ngoài, Ngươi viết? Nàng nhận lấy giấy đỏ rách nát mà gã sai vặt đưa tới, giơ giơ lên.
Sao đại nhân cũng để tâm đối với câu đối của đám cửa nhỏ nhà nghèo chúng ta? Chủ quán kia nửa khom người nhưng giọng điệu không có một chút tôn kính, ngược lại vô cùng nhạo báng.
Khâu đại nhân thật là không vui, Ngươi ngẩng đầu lên.
Nàng ta lắc đầu từ từ đứng thẳng người, Khâu Mạt, ngươi thật đúng là càng lớn càng trẻ lại rồi, ngay cả tiếng của ta cũng không nghe ra.
Sư, sư tỷ. Nàng kinh hoảng, vui vẻ nói, Làm sao ngươi ở chỗ này?
Ta đã đến đối diện cửa hậu viện nhà ngươi cũng sắp hơn một tháng, đại nhân trăm công ngàn việc, đương nhiên không rãnh trông nom đám mua bán nhỏ chúng ta rồi.
Đến đây, về nhà của ta đi rồi từ từ trò chuyện tán gẫu, chúng ta đã nhiều năm không gặp. Nàng lôi kéo chủ quán liền đi, Khâu La đi theo phía sau hai người, cùng nhau vào nhà Huyện lệnh đại nhân từ cửa sau.
Trong phòng khách đốt lò lửa, bay ra một mùi thơm lửa than, Khâu Mạt bảo người dâng trà nóng điểm tâm lên, Sư tỷ, làm sao ngươi lại tới nơi này? Không phải là ngươi đang phụ trách xây dựng hành cung sao? Làm sao lại bắt đầu làm đậu hũ?
Nàng ta nâng chung trà lên, nhẹ nhàng hé miệng cười cười, Vốn cũng là làm ngụy trang, thu xếp chỗ chuẩn bị từ từ tìm người.
Tìm người? Tìm người nào?
Nhưng mà lần này, thật đúng là đi mòn gót hài không tìm được, đến khi tìm ra thì chẳng tốn chút công phu.
Ngươi muốn tìm người nào? Khâu Mạt lại hỏi.
Ngươi biết Mai gia Phong thành không?
Làm sao lại không biết? Trước đó ta còn từng gặp gỡ Tam Thiếu Mai gia.
Ngươi từng gặp rồi? Nàng ta cười một tiếng, Sớm biết thế nên sớm tới tìm ngươi, chỉ là hôm nay ta cũng gặp được rồi. Nàng ta móc ra một bức tranh từ trong lòng, phía trên vẽ một cô gái, vẽ hình dáng vẻ mặt đủ cả, bất ngờ chính là Mai Sóc.
Bản lĩnh tốt. Khâu Mạt nhận lấy bức họa kia rồi nhìn kỹ, Tranh này không biết là đưa ra từ tay người nào?
Ta cũng không biết, ta chưa từng gặp Mai Tam thiếu, Mai gia chỉ cho ta bức tranh này.
Ngươi muốn tìm nàng ấy làm gì? Nếu gặp rồi thì người đâu?
Nàng ta đứng lên, Còn có nửa năm, kỳ hạn xây dựng hành cung sắp đến, vị điêu sư của chúng ta lại mất tích hơn nửa năm.
Mất tích?
Chính xác mà nói, nàng ấy bỏ nhà ra đi, không rõ tung tích.
Vậy là ngươi muốn bắt nàng ấy trở về?
Bắt về? Nàng ta lắc đầu, Ta chỉ cần nàng ấy khắc một tòa giàn hoa chạm rỗng vẽ Bác Cổ (cách vẽ lấy đồ cổ làm đề tài).
Này, khắc hoa cái giá thôi mà, tùy tùy tiện tiện tìm thợ mộc khắc một cái không được sao.
Tòa giàn hoa là sủng phi của đương kim đế thượng đích thân chọn, nửa trên làm khung, nửa dưới chạm trổ, mở miệng đã muốn Cửu Hoàng Triêu Phượng.
Vậy ngươi bèn tìm Mai gia à.
Đúng vậy, dĩ nhiên là ta tìm tới Mai gia, sau đó mới biết vị Mai Tam thiếu này đã mất tích.
Cửu Hoàng Triêu Phượng à, lần trước thấy vẫn là hơn hai mươi năm trước, lúc chúng ta cùng lên kinh đi thi, khi đó tiên đế còn tại vị. Khâu Mạt nheo mắt lại, Nhìn thoáng qua, ta nghĩ thậm chí cả đời ta cũng không quên được.
Vị hoàng phi kia cũng thấy ở Tàng Bảo Các Cấm Cung, cho nên cố ý ra một vấn đề khó khăn như vậy. Đáng tiếc Mai Tiêu đã chết, hiện tại Mai gia biết chạm trổ Cửu Hoàng Triêu Phượng cũng chỉ có vị Tam Thiếu này. Nàng ta lấy bức tranh về, Ý Mai gia là muốn ta đưa nàng ấy trở về, có điều. . .
Có điều làm sao?
Nghe nói Nhị thiếu Tam Thiếu Mai gia cùng nhau mất tích, Mai Tam thiếu rời nhà trước đã từng buông lời nghỉ