"Mai Sóc, ngươi mở cửa nhanh lên." Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dữ dội, cô gái nhô một đầu tóc lộn xộn ra, "Sáng sớm, ngươi lăn tăn cái gì?"
"Ta là đặc biệt tốt bụng tới gọi ngươi, hai ngày nay trấn trên họp chợ, giá tiền tôm cua có thể cao hơn gấp đôi so với bình thường, ngươi có đi hay không đây?"
"Ta đánh được không phải đều đã bán cho ngươi, ta đâu có còn nhiều?"
"Ta biết, chỉ là muốn gọi ngươi đi giúp một tay, bận rộn hết mức, buổi tối tính tiền công cho ngươi."
Mai Sóc gãi gãi đầu tóc rối bời, suy nghĩ một chút, "Được rồi."
"Vậy ngươi nhanh lên một chút, chính ta chờ ngươi ở cửa thôn."
"Biết rồi."
Đợi Vu An tránh ra, Mai Sóc ngáp một cái, chính là có hơi không tốt, cũng không có giấc ngủ nướng rồi.
Nàng thu dọn ổn thỏa, đi qua ven hồ đi tới cửa thôn, thấy hình bóng của một người con trai ngồi xổm ở bên hồ, hình như đang giặt quần áo, dieenddafnleequysddoon âm thầm lắc đầu, lúc này nước vào mùa thu cũng đã rất lạnh rồi, nhất là vào sáng sớm ở nơi này, làm sao còn có người đang giặt quần áo?
***
Lâm Xước dùng sức chà xát đống quần áo kia, đôi tay cóng đến đỏ bừng. Giương mắt, thấy trên cọc ngầm bên hồ cột vài chiếc thuyền đánh cá, tất cả mọi người tập hợp lại, hôm nay người ra hồ đánh cá không nhiều lắm, rất nhiều thuyền đều đậu ở nơi đây.
Hắn đổi chậu nước, quan sát những chiếc thuyền đánh cá kia, lại thấy được một chiếc đặc biệt kỳ lạ, thuyền đánh cá nào không phải là để trống ra một chỗ lớn thu xếp cá tôm cua, chiếc này lại hình như không có những kho ngầm kia có thể mở ra sắp xếp cá, ngược lại ở hai bên lại thu xếp hai chỗ ngồi đối diện, trong đó còn có bày ra một cái bàn nho nhỏ, ngược lại là chiếc thuyền nhỏ để dạo hồ.
Hắn thấy thú vị, đúng lúc chiếc thuyền kia cập vào bên bờ, vì vậy đưa tay kéo dây mỏ neo của chiếc thuyền kia lại gần, đang muốn đi sờ sờ đệm kia.
"Ngươi làm gì đó, giặt cả buổi như vậy còn chưa giặt xong?" Từ sau lưng truyền đến tiếng gào của Lâm Nguyên, hắn giật mình, khẽ buông tay, vội vàng bưng lên cái chậu lớn đến rất không cân xứng với hắn, "Con… Con giặt xong rồi."
"Còn không trở về? Sắp xếp những quả trứng gà kia xong rồi đi trấn trên bán."
"Con cũng đi sao?"
"Ngươi đi làm gì? Động tác còn không nhanh một chút."
Lâm Xước cúi đầu, dùng sức cầm chậu cao lên, chạy nhanh về nhà. Vào phòng, lấy ra một cái rổ lớn, tỉ mỉ trải lên một lớp bông vải, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí bỏ từng quả trứng gà để dành hơn một tháng vào.
Hắn cầm theo rổ, đang muốn đi ra ngoài cho mẹ hắn, Lâm Ảnh từ trong phòng lao ra, không thấy hắn, trực tiếp đụng vào trên người hắn, rổ bị lật đổ, tất cả trứng gà đều lăn ra ngoài, trên đất toàn là trắng loà, vàng tươi. Lâm Xước vội vàng quỳ trên mặt đất, cứu giúp mấy quả còn sót lại không có bị bể.
Lâm Ảnh thấy thế, vội vàng lui về trong phòng. Lâm Nguyên chờ không thấy hắn xuất hiện, đẩy cửa đi vào thì thấy lòng trắng trứng lòng đỏ trứng đầy đất, tức giận đá một phát vào trên người hắn, "Ngươi... Tên vô dụng này, ngươi cầm chút trứng gà cũng cầm không vững. Cút, hôm nay đừng hòng ăn cơm, lúc nào gom đủ mấy quả trứng gà này thì sau đó hãy trở về."
Lâm Xước ngã nhào trên đất, che xương sườn có chút đau đớn, đi ra ngoài, lôi kéo áo khoác phong phanh, bị gió thổi có hơi lạnh.
Hắn nên đi nơi nào đây, lần này không biết lúc nào thì mẹ mới có thể hết giận để cho hắn quay về. Nếu như không thể trở về qua đêm, có phải hắn lại phải trốn vào trong miếu thổ địa bà bà đó hay không đây?
***
Chồng của Lâm Nguyên đã chết rất lâu rồi, người trong thôn cũng biết, bà và tên goá vợ phía Thành Đông có léng phéng với nhau. Điều kiện nhà tên goá vợ ngược lại tốt hơn một chút so với Lâm Nguyên. Lâm