Nhà của Bạch Hạo ở trong khu dân cư lân cận, là một căn hộ nhỏ rất đơn giản, có một phòng ngủ và một phòng khách, không xứng với danh tiếng con nhà giàu có của cậu, Cố Minh Mộng cười lạnh nói: "Nhà này quá nhỏ rồi, không phải mọi người bảo nhà cậu rất giàu có sao?"
"Tôi chỉ sống một mình." Bạch Hạo đáp, giây tiếp theo cậu lao tới Cố Minh Mộng như hổ báo.
Cố Minh Mộng không kịp phòng bị ngã nhào xuống đất, cô vô thức muốn chống trả lại nhưng lại bị Bạch Hạo nắm lấy cổ tay, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm, cô lạnh lùng hỏi: "Cậu định làm gì! "
"Thịt cậu." Giọng nói của Bạch Hạo rất bình tĩnh, cậu trói hai tay Cố Minh Mộng vào chân ghế sofa, quỳ xuống đất, nắm chặt lấy mắt cá chân đang đá loạn xạ của cô, ánh nắng mùa hè chói chang tràn ngập cả căn phòng, chiếu vào gương mặt không có chút độ ấm nào của cậu.
Cổ chân thon dài của Cố Minh Mộng giống như đồ chơi trong lòng bàn tay rộng lớn của thiếu niên, cô không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, trong miệng đang không ngừng chửi rủa.
Bạch Hạo tách hai chân cô rộng ra, nhích người đến gần cô, khoảng cách quá gần khiến Cố Minh Mộng lập tức im lặng, lông mi dài của chàng trai in bóng xuống khuôn mặt cậu, cô có thể ngửi thấy mùi nước giặt tươi mát trên áo sơ mi trắng.
Cô mặc váy đồng phục của trường trung học số 1 Tinh Vân, đùi dang rộng để lộ chiếc quần lót màu vàng nhạt, đũng quần đã có một vết lõm vào, Bạch Hạo dùng ngón trỏ gãi một cái, Cố Minh Mộng lập tức hét lên, vùng vẫy có chút tàn nhẫn: "Thả tôi ra! Cậu buông tôi ra!"
Bạch Hạo từ nhỏ nghe nhạc cổ điển mà lớn lên, thanh âm chói tai của cô khiến cậu đau đầu, cậu cầm lấy chiếc kéo trên bàn, đâm mạnh vào chiếc ghế sofa phía trên đầu cô, sắc mặt u ám, giọng nói trong trẻo, mang đậm nét đặc trưng của một thiếu niên, một giọng điệu nham hiểm mà cậu hiếm khi nào lộ ra ngoài: "Đừng lộn xộn nữa."
"Bạch Hạo! Đồ khốn kiếp này..." Cô chưa kịp nói xong, Bạch Hạo đã đâm thẳng chiếc kéo vào một bên đầu cô, ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi kéo chiếu vào đôi mắt sợ hãi của cô.
"Tôi thậm chí còn không biết tên của cậu. Nếu tôi giết cậu... cậu nghĩ cảnh sát sẽ mất bao lâu để tìm ra tôi? Hơn nữa..." Đến đây cậu dừng lại một cách đầy nghệ thuật, sau đó cười nói: "Mẹ tôi đã có quốc tịch Ý rồi, cậu nghĩ xem, sau khi tôi định cư ở nước ngoài, cảnh sát còn có thể bắt được tôi không?”
Cố Minh Mộng thật sự sợ hãi, cuối cùng cô cũng nhận ra mình đã đắc tội một kẻ biến thái khó lường, cô cắn môi dưới để ngừng khóc, thậm chí còn không muốn nói lời cầu xin tha thứ.
Thấy cô thành thật, Bạch Hạo một phát cởi quần lót của cô ra, giữa quần lót và tiểu huyệt của cô còn có một sợi tơ trong suốt, là một học bá đầy lòng hiếu học, cậu dùng đầu ngón tay xoa xoa chất nhầy trên quần lót rồi đưa lên mũi ngửi, có mùi hơi chua, sau đó ném chiếc quần lót sang một bên và mạnh mẽ dang rộng hai chân cô ra.
Dưới ánh mặt trời mọi thứ của cô đều không có chỗ nào che giấu, Bạch Hạo cảm thấy cổ họng khô khốc, đây là lần đầu tiên trong đời cậu nhìn thấy hoa huyệt của con gái, cậu muốn nhìn thật kỹ và ghi nhớ từng chi tiết trong đầu.
“Tiểu huyệt của cậu không tồi.” Bạch Hạo khàn giọng nói, “Dễ nhìn hơn nhiều so với những gì tôi thấy trong AV.”
Cậu đưa tay cạo một ít chất dịch trong suốt chảy ra từ đó, ánh mắt bị thu hút bởi âm hạch nhô ra từ đó, cậu nhớ ra mình đã nhìn thấy ở đâu đó bộ phận này trên cơ thể khiến phụ nữ sướng nhất, vì thế cậu khép ngón tay lại rồi cọ xát xoa nắn nơi đó, thỉnh thoảng ấn mạnh xuống.
Cố Minh Mộng siết chặt chân ghế sofa, cắn chặt môi dưới để kìm nén tiếng rên rỉ suýt bật ra, đồng thời không ngừng vặn vẹo tay cố gắng thoát ra.
Bạch Hạo xoa xoa mấy phút, hai chân Cố Minh Mộng đã run rẩy như đang bị chuột rút, cậu biết cô gái trước mặt đang rất thoải mái, cậu tách rộng đùi cô ra, nhéo nhéo âm đế của cô, xoa đi xoa lại cho đến khi cô cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, rên lên một tiếng và phun dâm thủy vào lòng bàn tay cậu.
"A——! Không cần! Đừng——!" Cố Minh Mộng rơi nước mắt vào thời điểm cao trào, cô muốn siết chặt hai chân lại nhưng lại không thể làm gì, eo cô bị nâng lên cao như một cây cầu nhỏ, vài giây sau mới nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Lòng bàn tay Bạch Hạo ướt đẫm, cậu lau hết dịch thể lên áo đồng phục của cô, hai tay gần như thô bạo tách hoa huyệt của cô ra, ái dịch chảy ra theo khe hở hoa huyệt đang mấp máy, đây là lúc cậu có thể đút vào.
Cậu tát nhẹ vào âm vật vừa đạt đến cao trào của cô, Cố Minh Mộng phát ra một tiếng rên rỉ như nức nở, sau đó cô cảm thấy hai ngón tay chen vào tiểu huyệt của mình, giọng nam sinh càng thêm nham hiểm: "Tôi muốn cắm vào cậu."