https://truyensachay.net

Không Gian Song Song

Chương 25

Trước Sau

đầu dòng
“Kỳ thật cay đắng cũng không quá đáng sợ, nó có sự ngọt ngào trấn áp, có người như vậy, thay bạn quan tâm , bạn sẽ dưỡng thành một thói quen, luôn nghĩ đến phải dùng ngọt ngào an ủi đau khổ , phải dùng thứ tốt đến bồi thường .

Nhưng đâu phải ngày nào bạn cũng nhận được?”

Mục Dục Vũ nhìn chăm chú vào mặt người phụ nữ này, hắn phát hiện ra những biểu hiện của người bình thường, mang chút hoảng loạn, dường như sợ hắn hiểu lầm, cô lén đưa mắt nhìn mắt một cái, buông mấy thứ đang cầm trên tay xuống, nói với Tiểu Bạch ngốc: “Tiểu Siêu, bây giờ không còn sớm nữa, đi thôi đi thôi.”

Tiểu Bạch ngốc vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm hoa quả nói: “Em còn chưa ăn nho.”

Nghê Xuân Yến có chút xấu hổ, nói: “Chúng ta không được ăn nha, về chị sẽ mua cho em.”

“Dì nói em có thể ăn.” Thằng nhóc cố chấp nói, “Dì nói đều là cho Tiểu Siêu.”

Nghê Xuân Yến lúng túng hai má dần đỏ lên, cô đi qua túm chặt cánh tay thằng nhóc làm bộ răn dạy nói: “Chị nói em trở về ăn, nói nhiều lời vô nghĩa vậy làm gì? Hả? Đi mau, chậm chạp không bắt được xe bây giờ.”

“Em không, ” Tiểu Bạch ngốc xoay người, nhìn Mục Giác, quyệt miệng xin giúp đỡ nói, “Dì…”

Nghê Xuân Yến cả giận nói: “Thằng nhóc em sao lại cứng đầu như vậy? Không nghe lời có phải hay không?Chị không cho em ăn uống sao? Thật sự là tức chết mà, mau lên mau lên mau lên…”

Mục Giác trừng mắt nhìn Mục Dục Vũ, nói với Nghê Xuân Yến : “Xuân Yến, Xuân Yến không có việc gì , con cho thằng bé uống miếng nước, ăn vài thứ rồi đi, không bắt được xe buýt thì sao? Tiểu Vũ có ở đây, bảo nó gọi đưa các con về, nhiều chuyện nha. Nhanh, đừng dọa thằng bé, Tiểu Siêu, đến bên dì này.”

Tiểu Siêu lầm bà lầm bầm đi qua, Mục Giác dịu dàng vuốt bàn tay nó, cười nói: ” Tiểu Siêu Chúng ta hôm nay giỏi quá, hát thật là hay, Tiểu Siêu thấy đúng không?”

Vài đồng nghiệp già và người chung phòng bệnh đều cười gật đầu, mỗi người một câu khen nó, Tiểu Siêu đại khái lớn như vậy chưa từng được người ta khen, ngạc nhiên rất nhiều, cũng hưng phấn đỏ mặt, ngây ngô cười hỏi: “Con có thể ăn nho sao?”

“Có thể nha, kia đều là mua cho Tiểu Siêu , con nhớ rõ bài hát dì dạy như vậy, đây là phần thưởng của con.” Mục Giác vẻ mặt dịu dàng nói, quay đầu thấy Mục Dục Vũ còn lạnh lùng nhìn chằm chằm Nghê Xuân Yến, vì thế lên giọng nói, “Tiểu Vũ, nhanh mang nho đến đây.”

Mục Dục Vũ không nhúc nhích, hắn quay đầu nhìn xem lái xe lão Trần đi theo phía sau , dường như lão Trần vội hoà giải cười hớ hớ đem nho đưa qua, thích thú nói: “Ai u phu nhân thật có phúc khí, nằm viện còn thu nhận học sinh giỏi đến vậy, đến đến, đây là nho của con, nhìn ngọt lắm , phải hay không?”

Tiểu Siêu đoạt lấy hoa quả trên bàn cảnh giác nói: “Chú khen nho con cũng không chia cho chú ăn.”

Lão Trần sửng sốt, nhịn không được cười lên tiếng, Mục Giác lại mặt mày hớn hở, dỗ nó nói: “Được được, đều cho con, đừng nóng vội nha, không có người giành đâu.”

Tiểu Siêu được Mục Giác cam đoan, thế này mới cảm thấy mỹ mãn cho một quả nho vào miệng, lúc nó ăn đến quả thứ hai có nghĩ nghĩ, nhảy qua đưa đến bên miệng Nghê Xuân Yến, lấy lòng nói: “Chị, ăn.”

Nghê Xuân Yến trừng mắt nhìn nó, quay đầu đi chỗ khác nói: “Chị không ăn, em ăn đi.”

“chị ăn đi, ngọt lắm .”

“Mời các chú và dì ở đây chưa, ở nhà chị dạy em đều đã quên?” Nghê Xuân Yến nhịn không được lại trừng mắt nhìn thằng nhóc không tiền đồ này liên tục ăn, giục nói, “Nhanh, không thể ăn một mình được.”

Tiểu Siêu chu miệng lên, miễn cưỡng bắt đầu đếm số, sau đó mang nho chia đều cho mọi người ở đây. Ở đây đều chỉ là nhìn nó chơi đùa, làm sao thật muốn nhận nho trong tay nó. Nhưng nó cực kì nghe lời, cau mày cẩn thận đếm tỉ mỉ số nho, cuối cùng đến phiên Mục Dục Vũ đứng trước mặt, nho còn lại đã không còn nhiều lắm, nó có chút sốt ruột, vụng trộm liếc Mục Dục Vũ một cái.

Mục Dục Vũ nhìn chằm chằm những ngón tay trắng như tuyết của thằng nhóc mang trái cây giao nộp cho hắn. Hắn chán ghét khẳng định thằng nhóc này nhất định không rửa tay, vì thế lạnh lùng nói: “Giữ đi.”

Tiểu Siêu vui vẻ hỏi: “Anh trai báo chí thạch hoa quả , anh thật không cần sao?”

“Không cần.” Mục Dục Vũ nhíu mày nói.

“Vâng.” Tiểu Siêu vui vẻ nở nụ cười, lập tức mang nho sôi nổi chạy đến trước mặt Nghê Xuân Yến tranh công nói, “Chị, chia xong rồi, còn có nhiều như vậy nha.”

Mục Dục Vũ không kiên nhẫn nghĩ, quả nhiên là một thằng ngốc, chỉ chút chuyện này có thể khiến nó vui như vậy, hắn quay đầu, lại ở thoáng nhìn Nghê Xuân Yến nháy mắt ngẩn người, hắn thấy Nghê Xuân Yến mỉm cười nhìn em trai mình, lải nhải: “Ăn đi, chị không thích ăn cái này, em chậm một chút, đừng đem nước dây ra quần áo”, vừa đau lòng mà thỏa mãn sờ đầu của nó.

Ánh mắt kia có áy náy, có mềm mại, có chua xót, có những tình cảm lưu luyến mà hắn không thể phán đoán, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được.

Ví như một người đối với một người khác trân trọng vô điều kiện, cái loại tình cảm này này hận không thể đem mọi thứ tốt đẹp cho người kia, không có lý do gì, chỉ là muốn họ thật hạnh phúc, khiến họ vui vẻ, nhưng bởi vì không thể cho họ đồ tốt nhất nên cảm thấy áy náy.

Ở trong trí nhớ có ai đó cũng từng đối với hắn như vậy, ai lừa rằng mẹ hắn không thích dưa hấu, nhường cục cưng mình ăn; ai bậy bạ nói, trong lồng cơm mẹ toàn là đồ ăn ngon , đứa nhỏ không thể ăn.

Phụ nữ thì ra đều ngu muội tự thông mọi chuyện như vậy, đều vì một dòng máu.

Hắn nhẹ nhàng ho khan một chút, đông cứng nói với Nghê Xuân Yến nói: “Cô đi ra đây một chút.”

Nghê Xuân Yến giật mình nhìn hắn, mím môi.

Mục Dục Vũ không hề nói nhiều, hắn xoay người trước ra phòng bệnh, hắn đứng ở trên hành lang, tay bỏ vào trong túi, hắn nghĩ bản thân hắn có chút không tin được, hắn và Nghê Xuân Yến cũng không phải không có gì? Không phải không liên hệ, không cùng liên quan đến người phụ nữ này là tốt nhất sao? Nhưng vì sao ở giờ khắc này, đột nhiên cổ họng và mắt nóng rực lên, cảm thấy muốn làm cái gì, hơn nữa lại nghĩ không ra.

Một lát sau, phía sau hắn truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Mục Dục Vũ quay đầu lại, thấy bóng người chậm rãi đi tới đúng là Nghê Xuân Yến, cô vẫn là mang bộ quần áo như khi trước, và áo sơ mi tay dài và quần bò, tóc dài ở sau đầu cột thành búi.Cô bây giờ không mang theo tạp dề và tay áo bông khi làm việc, chợt cảm thấy, càng có vẻ bình thường vô cùng.

Nhưng chỉ có một người phụ nữ như vậy, thật kỳ lạ , xuất hiện ở trong giấc mơ của hắn, xuất hiện trong cuộc sống của hắn, làm hắn cảm thấy có một thứ gì đó bởi vì cô xuất hiện mà lặng yên thay đổi, tuy rằng tạm thời còn chưa phán đoán loại thay đổi này là tốt hay là xấu, nhưng trong tay cô như cầm một cục đá, ném vào hồ tạo thành những gợn sóng, từng vòng từng vòng đẩy ra, không thể biết trước sẽ mang đến phản ứng dây chuyền gì.

“Vẫn là nên để tôi nói trước đi ” Nghê Xuân Yến mân nhanh môi, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, giống như bất cứ giá nào nói, “Tôi không có học vấn, tính tình cũng thẳng, tôi không có cách nào cứ uốn cong và tự mài mọi chuyện theo ý mình, tôi chỉ nói một câu, ngài không cần lo lắng, đừng nghĩ đây là chuyện rắc rối. Đúng vậy, Nghê Xuân Yến tôi không có tiền không thế, tôi còn có một đứa em trai ngốc, gia đình tôi như thế, ngót nghét một vạn còn cảm thấy rất lớn. Có câu cách ngôn không biết ngài có từng nghe nói qua không, không sợ cảnh nghèo, chỉ sợ chí đoản, nay tôi dám đứng ra cam đoan với ngài, chúng tôi lui tới thăm dì, chỉ vì dì ấy rất tốt, đối với Tiểu Siêu của nhà tôi rất thật lòng. Tôi nghĩ trái nghĩ phải, cũng không thấy bản thân mình có khả năng lớn đến vậy, cũng chẳng có can đảm leo lên ngọn cây như ngài. Tôi, tôi không nhận một phân tiền của dì, Tiểu Siêu cũng không có, hai chị em chúng tôi…” Cô đột nhiên nghẹn một chút, lập tức nhếch miệng cười cười, hít mũi nói, “Hai chị em chúng tôi không hèn mọn như vậy, ngài đừng vội vàng chế giễu, chúng tôi chỉ là, thấy dì rất tốt, không xem thường chúng tôi…”

Hốc mắt cô bất chấp đang đong đầy nước mắt, nhưng vẫn cười, nhìn Mục Dục Vũ nói: “Tôi biết ngài cảm thấy tôi như vậy, không sao, mẹ nó, tất cả đều là tôi. Nhưng mà ngài Mục , tuổi trẻ có ai không khờ khạo làm những chuyện ngốc nghếch? Có ai không té ngã trong đớn đau mới biết được nên thu liễm cái đuôi sống thật tốt? Tôi thật sự, tôi thật sự nghĩ rằng chuyện trước kia mình làm thật xấu hổ, tôi, tôi thật lòng cùng ngài nói một tiếng, tôi sẽ không , không bao giờ như vậy nữa, được không? Ngài cảm thấy hai chị em chúng ta tôi phiền, chỉ cần nói một tiếng, tôi lập tức chạy lấy người, thật sự, tôi nói được thì làm được, ngài không cần cảnh cáo tôi, không đáng giá .”

Mục Dục Vũ không nói được một lời, hắn cảm giác trái tim mình trĩu nặng, hắn gọi Nghê Xuân Yến đi ra, kỳ thật cũng chưa nghĩ ra muốn đỗi đãi với cô ra sao, còn chưa mở miệng đã bị cô tuôn dài một tràng, hắn bỗng nhiên phát hiện, người phụ nữ này và Nghê Xuân Yến trong trí nhớ đã đi khá xa. Cô gái mười sáu tuổi kia, cô gái ngốc nghếch bám theo lưng hắn gào to em thích anh, kỳ thật sớm đã biến mất trong câu chuyện cũ, cho dù nhớ rõ, cô chẳng qua cũng chậc miệng chê cười,.

Nhưng câu chuyện cũ kia, đối phương bọn họ đều nhớ kĩ, trong mỗi khắc trưởng thành trong đớn đau và thống khổ, thất vọng và niềm vui, làm sao có thể chỉ là thứ đáng chê cười?

Mục Dục Vũ nhìn cô, lần đầu tiên, đánh giá người phụ nữ chân thật xa lạ trước mắt này, hắn nghĩ thì ra khuôn mặt cô trong trí nhớ đã gầy và tinh xảo hơn, hắn nghĩ thì ra bờ môi cô ngoại trừ ngây ngô cười, nói chuyện cũng rất lưu loát, khiến người ta nghẹn họng cũng rất lợi hại, có thể đem hắn nói đến như vậy.

Nghê Xuân Yến đợi , Mục Dục Vũ vẫn là im lặng không nói, vì thế tự giễu cười cười, khàn khàn: “Nếu không có chuyện gì, tôi liền mang thằng nhóc đi về trước . Tạm biệt, ngài Mục.”

Mục Dục Vũ nghĩ nghĩ, há mồm nói: “Đợi chút.”

“Ngài còn có việc?”

“Đừng gọi tôi ngài Mục, nghe thấy thật khó chịu.” Mục Dục Vũ thở dài một hơi, nói, “Dù thế nào chúng ta cũng coi như bạn cũ, không đáng khách khí như vậy “

“Tôi không muốn xưng hô với ngài như vậy.”

Mục Dục Vũ đột nhiên nở nụ cười, hắn cũng thật sự gợi lên môi, nhẹ giọng hỏi: “Ngót nghét một vạn đối với cô mà nói thật sự là chuyện lớn?”

Nghê Xuân Yến cảnh giác nhìn hắn.

Mục Dục Vũ phát hiện bộ dáng cô trừng mắt nhìn người kỳ thật cũng đơn thuần y hệt cậu em của cô vậy, bất giác nụ cười càng to, dùng giọng diệu dẫn dắt đàm phán với đối phương trao đổi: “Tôi nghe nói nhà hai người đang chuẩn bị phá bỏ và phải chuyển đi nơi khác đúng không?Bù đắp căn nhà của cô cũng chẳng được bao nhiêu, cửa hàng mặt tiền lại bất hợp pháp, căn bản không thể lấy các khoản đền bù, lúc trước cô mở quán vừa phải đi sớm về tối, còn phải phân tâm chăm sóc Tiểu Bạch ngốc kia, còn phải đề phòng đội ngũ quản lý thành phố, nếu mở cửa hàng lại lần nữa, rất khó khăn phải không?”

Nghê Xuân Yến cắn răng nói: “Bản thân tôi sẽ tự tìm cách.”

“Tôi thấy hiệu quả và lợi ích rất thấp, đầu tư và lợi nhuận không phải là tỉ lệ thuận.” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Tôi có một con đường khác cho cô chọn, đầu bếp nhà tôi là người tây, nấu thức ăn không hợp với ý tôi, đối với hợp đồng kí kết còn chưa kết thúc, tôi lại lười mời người khác. Cô như vậy, đến giúp tôi lo liệu cơm trưa, còn có mẹ tôi , cơm tối không cần cô quan tâm, một ngày làm một chút, tôi cho cô tiền lương bằng nửa tháng lương đầu bếp nhà tôi, nhưng có điều kiện, cô phải làm những món có thể ăn. Cô cũng biết mẹ tôi thân thể không cho phép tùy tiện ăn cái gì.”

Nghê Xuân Yến kinh ngạc nhìn hắn.

Mục Dục Vũ phóng tầm mắt, thô lỗ nói: “Tôi xem cô là bạn cũ nên giúp cô một phen, muốn cự tuyệt cũng được, nhưng nếu làm, thì sẽ không quá khó khăn, cô nói xem?”

Nghê Xuân Yến theo dõi hắn, trong ánh mắt bập bùng lửa nói: “Tôi không dám làm công cho anh, ai biết anh lúc nào đuổi tôi, tôi đến lúc đó cũng như anh Đại Quân, khóc cũng không kịp khóc.”

Mục Dục Vũ hơi hơi sửng sốt, hí mắt nói: “Cô có ý gì?”

“Anh Đại Quân thay anh làm bao nhiêu chuyện không biết, anh hẳn là rõ, anh ấy là người tốt, lòng nhiệt tình, có trách nhiệm, làm việc tận lực, ngay cả anh ấy anh nói đuổi liền đuổi, anh ấy cứu chị em chúng tôi, vụ kiện bên tòa còn chưa có kết thúc đâu, tôi không có mặt mũi làm công cho anh lúc này!”

Mục Dục Vũ chỉ cảm thấy một ngọn lửa giận bùng cháy, hắn nhìn chằm chằm Nghê Xuân Yến nửa ngày, lạnh lùng nói: “Được, cô đã không biết tốt xấu, tôi cũng không ngăn cản!”

Chương 25

Nói chuyện với Nghê Xuân Yến cuối cùng kết thúc không vui.

Mục Dục Vũ nghẹn lửa giận, xoay người trở về phòng bệnh chào hỏi Mục Giác, sau đó mang theo lão Trần lập tức rời đi.

Hắn không biết bản thân đang đi đâu, chỉ cố gắng khiến cho lý trí trở về, nhưng càng nghĩ lại, lại càng không thể kiềm chế tức giận.

Cho tới bây giờ hắn bao giờ là người thân thiện, vào những năm trước, mỗi lần bỏ ra công sức hắn đều tính toán thật kĩ mình có thể thu lại bao nhiêu. Loại thói quen này vẫn theo đến bây giờ, ở công ty, ngài Mục cho nhân viên cơ hội cũng tính toán trên cơ sở tỷ lệ thuận lợi nhuận, loại cơ hội thăng chức cho nhân viên chỉ dựa theo cảm tính thì hắn chưa bao giờ làm qua, hơn nữa ngay khi mới bắt đầu, hắn thậm chí nghĩ giúp Nghê Xuân Yến mở một nhà hàng cao cấp để viện trợ kinh tế cho cô .

Không chút do dự, cô còn dùng một tính từ khiến Mục Dục Vũ nổi trận lôi đình: “Mất mặt” .

Làm việc cho ngài Mục hắn mà mất mặt ư? Bao nhiêu người tranh nhau cướp đều không có cơ hội, cô ta chỉ là một phụ nữ quê mùa mở quán nhỏ, có tư cách gì nói “Mất mặt” ?

Mục Dục Vũ sải bước hướng đi ra khỏi bệnh viện, càng đi càng tức giận, hắn nghĩ bản thân đại khái là tẩu hỏa nhập ma , bị hình ảnh trong giấc mơ kia ám ảnh , dám đem Nghê Xuân Yến trong mơ trở thành Nghê Xuân Yến hiện thực này.

Trên thực tế, hắn căn bản cũng không muốn dây dưa với cô, không phải sao?

Mục Dục Vũ hít sâu một hơi, khí lạnh ban đêm lấp đầy lồng ngực, sau đó từ từ thở ra, hắn lắc đầu, cảm thấy bản thân nói lý với người phụ nữ kia thật không đáng giá, đã bao nhiêu năm, còn tưởng rằng cô đã cải thiện, kết quả thì sao? Người phụ nữ không lên được mặt bàn , ngay cả khi hắn bấc cho cô bậc thang, cô cũng lên không được.

Cho nên cô cự tuyệt hắn cũng đúng, thái độ của cô trực tiếp ngăn chặn khả năng bản thân hắn phạm sai lầm ngu xuẩn, hắn vẫn đang an toàn , hắn vẫn là ngài Mục , còn chưa làm chuyện gì vượt quá phạm trù của ngài Mục.

Mục Dục Vũ tỉnh táo lại, hắn không kịp để ý đến phía trước, đi như bay, bất giác dừng chân đã thấy trước mắt là cánh cổng bệnh viện, hắn dừng lại chờ lão Trần hắc hư hắc hư từ phía sau đuổi theo, thở phì phò nói với hắn: “Tiên sinh, ngài đứng đợi tôi một lát nữa, tôi đánh xe lại đây?”

Mục Dục Vũ nhìn chăm chú vào dòng xe như nước, con đường trải dài ánh sáng rực rỡ, gật gật đầu.

Lão Trần chạy về hướng bãi đỗ xe bên kia, Mục Dục Vũ đút tay vào túi đứng trước cổng, bên người người đến người đi như nước chảy, hắn nghĩ, đại khái cho đến lúc tận thế, nơi bệnh viện này vẫn đông như trẩy hội? Vì vậy trên thế giới, thời điểm nào, địa điểm nào, đều tràn ngập bệnh nhân, mà cái gọi là khỏe mạnh, đại khái cũng chỉ là chuyện tương đối, cho dù vậy, mọi người vẫn muốn người trước ngã xuống, người sau tiến lên đưa đến bệnh viện.

Giống như mong muốn bình thường chữa trị vết thương bản thân.

Hắn cũng như vậy, hắn biết Mục Giác sống không lâu , hắn tình nguyện bỏ không ít tiền mỗi ngày, chỉ mong đội ngũ y bác sĩ chuyên nghiệp và dụng cụ tiên tiến có thể kéo dài sự sống cho mẹ nuôi, càng dài càng tốt.

Ngay cả khi trong lòng hắn biết rõ ràng, chuyện kéo dài sự sống cho mẹ nuôi này, kỳ thật chỉ có ý nghĩa với mình hắn.

Nhưng vào lúc này, Mục Dục Vũ ngẫu nhiên thoáng nhìn một người thanh niên tuổi còn trẻ nam chạy về hướng hắn. Cậu ta khoảng hai mươi tuổi, diện mạo bình thường, sở dĩ lại thu hút sự chú ý bởi lẽ cậu ta mang một bộ quần áo không hợp với tuổi, toàn thân màu đen. Cậu ta bước đi vội vã, dường như có người nhà ở trong bệnh viện? Mục Dục Vũ đối với việc này thờ ơ, hắn liếc nhìn xung quanh. Nhưng khóe mắt hắn lại phát hiện cậu ta không phải đến bệnh viện, mà là chạy tới chỗ hắn. Mục Dục Vũ trải qua nhiều năm qua dưỡng thành cảnh giác và đa nghi , theo bản năng cảm thấy toàn thân ớn lạnh, hắn lui về phía sau từng bước, ngay khi cậu ta tiến đến trước mặt vung tay mang theo hung khí sắc bén, đồng thời không chút nghĩ ngợi, thân thể theo bản năng xoay người quay về, phi chân hướng phần eo cậu ta liều mạng đá tới.

Những ngày còn non trẻ hắn đã sớm trang bị cho mình kế mưu sinh, ở phố xá sầm uất chẳng thể vào thiếu những vụ đánh nhau gây lộn, sau đó đến Mĩ còn chuyên môn luyện Taekwondo, chỉ là khi hắn là ngài Mục, tất nhiên không cần tự mình động thủ, ngay tại đá ra đi giờ khắc này, Mục Dục Vũ cảm thấy ân hận vì bản thân không còn linh hoạt như trước nữa.

Chẳng qua là sống an nhàn sung sướng lâu rồi .

Cậu thiếu niên hành hung dĩ nhiên chẳng thể đoán trước người đàn ông này nhanh như vậy phản công, lấy con dao từ dưới đất lên đâm lại. Mục Dục Vũ nghiêng người lách vài cái, nhưng đối phương tấn công sắc bén, có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Có một nhát suýt nữa đâm trúng lông mày, Mục Dục Vũ theo bản năng nâng cánh tay cản một chút, nháy mắt một cơn đau nhói truyền đến

Mục Dục Vũ trắng bệch, tay cũng không ngừng, khi nháy mắt đối phương rút dao, dùng tay kia thì liều mạng chém ra một nhát đến chỗ cằm đối phương, lại bay lên đá một cước vào dưới xương sườn.

Người nọ thấy tình hình trước mắt không ổn, cuối cùng lui về sau hai bước, người xung quanh đã thét chói tai, bảo vệ bệnh viện đợi đủ vài người rồi đồng loạt xông lên vừa đánh vừa đá, cùng lúc đó, lão Trần lái xe lại đây vừa vặn thấy cảnh này, hắn thấy vậy lập tức dừng xe mở cửa xe lao xuống đến đỡ lấy Mục Dục Vũ, hoảng hốt liên tục hỏi: “Tiên sinh, tiên sinh ngài thế nào? Ngài không có việc gì chứ tiên sinh?”

“Giải quyết gọn anh ta cho tôi!” Mục Dục Vũ âm u nói, “Giải quyết xong rồi gọi A Lâm đến báo cáo.”

Lão Trần đi qua thừa dịp loạn nhìn thanh niên kia, hắn giờ phút này lo lắng bát cơm của mình bị người này làm liên lụy đánh mất, trong lòng có hận, nên hạ quyền dùng toàn lực.

Mục Dục Vũ thở hổn hển đứng đó, cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay, một vết rách rất lớn, miệng vết thương rất sâu, máu chảy đầm đìa, điều này làm cho hắn choáng váng. Hắn ở trong lòng mắng một câu fuck, kéo caravat cắn răng nghĩ nên băng lại vết thương để cầm máu trước, lại vào bệnh viện tìm bác sĩ. Hắn đang gỡ caravat, vừa nhấc đầu, lại thấy Nghê Xuân Yến lôi kéo tay Tiểu Bạch ngốc ngơ ngác ở bên cạnh theo dõi hắn bên này, hai người bốn mắt nhìn nhau, Mục Dục Vũ phát hiện Nghê Xuân Yến sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vô cùng lo lắng, một lát sau, cô xoay người nói với Tiểu Bạch ngốc hai câu gì đó, chạy nhanh về hướng hắn.

“Anh, anh đừng động , tôi đến.” Nghê Xuân Yến trong giọng nói mang theo âm rung, cắn môi, nhanh tay giúp hắn mở caravat.

Mục Dục Vũ có chút ngạc nhiên, hắn còn tưởng rằng người phụ nữ này định làm gì, tóc mai cúi xuống, theo của hắn góc độ nhìn qua, thấy được đọ cong hoàn hảo của gương mặt.

“Anh kiên nhẫn một chút, chúng ta lập tức đến băng bó, không xa, ai nha đừng do dự , anh nên nghe tôi, còn đang chảy máu, có chuyện gì cầm máu trước rồi nói sau, nha?” Nghê Xuân Yến dùng miệng dỗ ngọt đứa nhỏ nói với hắn, thấy hắn không phản ứng, vừa vội vội vàng vàng lập tức thay hắn quyết định, “Tôi, tôi bây giờ liền mang anh đi. Tiểu Siêu, em đến đây, lại đây đỡ một tay.”

Mục Dục Vũ muốn nói chuyện này không cần cô lo lắng, tôi còn không biết làm sao? Nhưng hắn chưa kịp mở miệng, hắn thấy trong ánh mắt Nghê Xuân Yến lóe lên sự quan tâm , dường như thấy hắn bị thương, nữ người phụ nữ này còn sốt ruột hơn.

Đây là một cảm giác đã mất từ lâu, lâu đến nỗi trở nên mới mẻ, Mục Dục Vũ nghĩ, xung quanh hắn, đại khái khi nhìn thấy bị thương, người hả hê so với người quan tâm lo lắng thì nhiều lắm. Hắn chưa từng cảm thấy có vấn đề gì, nhân tính đều như thế, nhưng đêm nay có chút không giống, có lẽ là bởi vì cánh tay bị thương thật sự rất đau, có lẽ, hắn thật sự bởi vì mất máu mà đầu óc suy nghĩ chậm chạp, tóm lại, hắn phát hiện bản thân đối với sự quan tâm của người khác phái cũng không phản cảm, ngược lại, còn có điểm tốt.

Tựa như thật lâu thật lâu trước kia, mỗi lần hắn sinh bệnh uống thuốc đắng, người luôn luôn lo lắng hắn uống thuốc, cho hắn ăn đường.

Kỳ thật cay đắng cũng không quá đáng sợ, nó có sự ngọt ngào trấn áp, có người như vậy, thay bạn quan tâm , bạn sẽ dưỡng thành một thói quen, luôn nghĩ đến phải dùng ngọt ngào an ủi đau khổ , phải dùng thứ tốt đến bồi thường .

Nhưng đâu phải ngày nào bạn cũng nhận được?

Tiểu Bạch ngốc thật nghe lời, nó quả thực vui vẻ đã chạy tới, thật cẩn thận giúp đỡ Mục Dục Vũ đỡ một tay không bị thương cẩn thận bước đi. Nghê Xuân Yến ở phía trước vội vàng dẫn đường. Mục Dục Vũ nhìn cô dọc theo đường đi thỉnh thoảng quay đầu, đảm bảo hắn không có nửa đường ngã lăn; nhìn cô giành trước vài bước vọt vào phòng cấp cứu, gọi lớn: “Bác sĩ, chúng tôi này có người bị thương, cầm không được máu !” ; hắn còn phát hiện sắc mặt của cô vẫn tái nhợt, nhìn đăm đăm vào bác sĩ, buộc người nhanh chút lại đây súc miệng vết thương cho hắn, khâu vết thương băng bó; Mục Dục Vũ không chú ý, thậm chí còn phát hiện cô cầm hóa đơn hấp tấp đi thay hắn trả tiền viện phí.

Kinh nghiệm này, thật sự như là quá khứ, có chuyên gia đặc chẩn, có trợ lý cấp dưới làm thỏa đáng hết thảy , ngài Mục như hắn nào biết được.

Sau đó, chờ hắn rốt cục có thể lấy lại tinh thần, phát hiện trong lòng bàn tay có một cái cốc tráng men ấm áp. Mục Dục Vũ kinh ngạc nhìn chăm chú chất lỏng màu trắng xám đang bốc hơi bên trong, hắn nghe thấy Nghê Xuân Yến thở hồng hộc nói với hắn: “Anh mất nhiều máu như vậy, uống nước đường rất tốt.”

Mục Dục Vũ nhíu mày nói: “Không uống.”

Nghê Xuân Yến khuyên hắn nói: “Tôi biết anh không thích dùng đồ người khác dùng qua, đây là bát tôi vừa mua , yên tâm, lấy nước sôi, sạch sẽ lắm.”

“Chị, em cũng muốn uống nước đường.” Tiểu Bạch ngốc nhỏ giọng nói.

Mục Dục Vũ sửng sốt một chút, nghĩ nên dưa cho Tiểu Bạch ngốc, lại bị Nghê Xuân Yến ngăn lại nói: “Uống của em đi, đừng động vào anh ấy, Tiểu Siêu nghe lời, để cho anh trai uống, hắn bị thương, chị về nhà sẽ làm cho em nha.”

Tiểu Bạch ngốc chu miệng lên, nhưng nó hiển nhiên biết người bị thương cần uống, vì thế hâm mộ lại có chút sợ hãi cẩn thận nhìn Mục Dục Vũ một cái.

Giống như thứ kia là mỹ vị nhân gian.

Mục Dục Vũ ma xui quỷ khiến giơ lên bát uống một ngụm, thật ngọt, cũng thật ấm. Hắn đang muốn lại uống ngụm thứ hai , bỗng nhiên nghe Nghê Xuân Yến nói: “Tốt lắm tốt lắm, anh chắc hẳn có người rồi. Tôi đi đây, anh bảo trọng. Đúng rồi, đây là thuốc của anh.” Nghê Xuân Yến đem một cái bao plastic đưa cho hắn, liên miên cằn nhằn dặn dò, “Bác sĩ nói, tay chân thiếu máu, uống mười ngày sẽ đổi thuốc, anh nhớ kỹ…” Cô bỗng nhiên dừng lại, cười cười nói, “Xem tôi kia, nói uổng phí, anh làm sao thiếu người nhắc nhở điểm này.”

Cô nâng Tiểu Bạch ngốc đứng lên, tranh thủ lúc rảnh rỗi dường như quay đầu hướng hắn gật gật đầu tính chào hỏi qua, sau đó lôi kéo xoay người đi rồi.

“Cô…” Mục Dục Vũ muốn nói cái gì, lại bị âm thanh “ ngài Mục” dòng người tới tấp ùa vào phòng cấp cứu đánh gãy.

Lại một lần nữa, Mục Dục Vũ nhìn theo Nghê Xuân Yến kéo em trai ngốc của cô rời đi.

“Thật xin lỗi ngài, là tôi thất trách, sau khi Đại Quân đi rồi, tôi nên lập tức gọi người đến thay thế.” trợ lý Lâm đầu đầy mồ hôi, hổ thẹn không thôi cúi đầu nhận lỗi.

“Tiên sinh, ngài lần tới quyết không thể chỉ mang theo lái xe mà đi như vậy” Diêu Căn Giang cùng đến mang theo vẻ mặt nghiêm túc nói, “Vào khoảng thời gian này, ngài càng phải cẩn thận hơn.” “

“Đều là tôi sai, ” lão Trần kinh sợ nói, “Tôi không nên để ngài ấy đứng chờ trước cổng một mình, tôi…”

“Được rồi.” Mục Dục Vũ đánh gãy lời bọn họ, không hờn giận nói, “Tôi không sao, còn chưa phải lễ tưởng niệm. Lão Trần, quay về đi, A Lâm và lão Diêu, đêm nay ở cùng tôi, trên đường chúng ta tán gẫu một chút chuyện đêm nay.”

Hắn đứng lên, bưng cái bát tráng men đi ra ngoài, trợ lý Lâm đuổi kịp, hỏi: “Thưa ngài, có muốn thay ngài thu dọn cái này, à, cái bát?”

`

“Không cần.”

“Anh uống cái gì?” Diêu Căn Giang đi đến bên kia nghi ngờ hỏi hắn, “Là bác sĩ cho anh uống ? Có thể tin được không?”

Mục Dục Vũ thản nhiên nở nụ cười một chút, nói: “Là nước đường nâu.”

Lão Diêu kinh ngạc hỏi: “Cái gì?”

“Ngày bé tôi thường hay lén ăn cái này” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Ngày đó một cục đường nâu là khá đắt, mẹ tôi mỗi lần mua đều cất trong bình thủy tinh, giấu ở trên đỉnh nhà tôi, tôi có thể chuyển ghế lên lấy bình, mỗi lần chỉ lấy một khối nhỏ, chỉ là chứng miệng miệng, ha ha, cho đến khi mẹ chết, cũng chưa phát hiện qua.”

Diêu Căn Giang trầm mặc một hồi, nghiêm trang hỏi hắn: “Ngài muốn tôi khen ngài lúc nhỏ đã thông minh lanh lợi?”

Mục Dục Vũ liếc mắt nhìn hắn, nói: “Không, tôi nghĩ tới món này thật nhiều năm không uống, bây giờ uống, đã không giống trước kia.”

“Tôi nên đề nghị ngài bước xuống.”

“Quên đi, ” Mục Dục Vũ cúi đầu lại uống một ngụm, lắc đầu nói, “Cũng không phải ngọt phát ngấy. A Lâm.”

Trợ lý Lâm theo kịp nhìn hắn.

“Đại Quân phạm chuyện, anh cũng hiểu rõ phải không?”,

Trợ lý Lâm mỉm cười nói: “Vâng thưa ngài.”

“Anh ta đâm người nào?”

“Người này, biệt hiệu là Hồ bánh xe, cầm đầu một đám du côn nhỏ, ” Lâm trợ lý chần chờ một chút, nhanh nhẹn nói, “Sở thích của hắn ta có hơi khác người, hắn thích chơi nam , không thích chơi nữ.”

Mục Dục Vũ cước bộ mạnh mẽ dừng lại, hắn quay đầu đối nhìn trợ lý Lâm, lạnh lùng hỏi: “Anh nói, hắn chạm vào Tiểu Bạch ngốc”.

“Vâng.”

“Thành công ?”

“Không, ” trợ lý Lâm vội vàng lắc đầu, “Đại Quân đến đúng lúc.”

“Tên đó thật cặn bã.” Diêu Căn Giang xen vào nói, “Bị Đại Quân chặt tay một chút cũng không oan.”

Mục Dục Vũ im lặng , hắn biết, trong chuyện này, đối tượng bị thương tổn là Nghê Xuân Yến, thì cô cũng chưa hẳn cảm kích Tôn Phúc Quân như vậy, nhưng đối tượng lại là em trai bảo bối của cô, ý nghĩa liền hoàn toàn khác hẳn.

Trong đầu hắn hiện lên người phụ nữ cự tuyệt công tác nói năng hùng hồn đầy lý lẽ : “Tôi không có mặt mũi làm công cho anh lúc này.”

Có thể lý giải, trong tư duy đơn giản ngốc nghếch của cô, Tôn Phúc Quân là ân nhân, phàm là cùng ân nhân đối nghịch , bao gồm cả hắn, đều là người xấu.

Nhưng đêm nay cô vì hắn chạy vội vã, trả mang đến bát nước đường nâu.

Mục Dục Vũ cúi đầu nhìn nhìn cái bát tráng men trên tay, nền trắng điểm xuyết một đóa lan màu hồng xấu xí, đây là thứ mà cô ta thích ư? Nhưng cũng chỉ có cô, sẽ ngoài dự đoán mọi người , dùng chiếc bát tráng men quê mùa này pha cho hắn một bát nước đường ấm, loại chuyện này, chỉ sợ Mục tiên sinh này cả đời đều không có khả năng nhận được từ tay người phụ nữ khác món đồ uống như vậy.

Rẻ như thế, nhưng lại đặc biệt như thế.

“Đại Quân chuyện này không có làm sai, ” Mục Dục Vũ nghe thấy giọng nói bản thân, khô khốc, “Xử lý chuyện ra tòa của anh ta, sau đó bảo trở về đi.”

“Vâng, thưa ngài.” trợ lý Lâm cười nói, “Có anh ấy ở bên cạnh ngài, chúng tôi cũng an tâm phần nào.”

“Mặt khác, lão Diêu, anh an bài một chút, kết thúc luôn việc chặt tay tên kia.” Mục Dục Vũ nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Đồng tình luyến ái nên chịu chút trừng phạt.”

“Vâng.” Diêu Căn Giang gật gật đầu.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tuy rằng tác giả không nên tự mình ra tay phân tích tính cách nhân vật, nhưng mà, tôi còn là muốn nói, Nghê Xuân Yến tính cách thật sự không phải chỉ có dám yêu dám hận bốn chữ, các bạn nếu chỉ cảm nhận vậy thì thật sai lầm rồi. Tuổi trẻ cô khi xúc động không suy nghĩ, bây giờ còn vẫn duy trì xúc động, nhưng cuộc sống phức tạp khổ đau đã dần mài mòn khiến cô trở nên ẩn nhẫn, cũng khiến cô biết được mình hèn mọn, cô đối với Mục Dục Vũ, rất sợ Mục Dục Vũ khinh thường cô, bởi vì cô biết, Mục Dục Vũ đối với cô không chỉ có tổn thương, nếu hắn khinh thường cô, tiện đà khinh thường có thể khinh thường tình cảm của cô.

Lời của người edit:

Những ngày chớm đông như thế đọc truyện này thật ấm áp.

alt
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc