Thời điểm đoàn xe đến biệt phủ trên núi, Nhã Hinh ngồi trong lòng của Cảnh Bân đến mức cứng đơ cả người. Anh không cho cô ngồi xuống ghế, nhưng cũng chẳng đối xử dịu dàng, bàn tay bên eo lâu lâu sẽ nhéo một cái khiến cô cắn răng chịu đựng. Cô biết, anh thích một người ngoan ngoãn không phản kháng. Tất nhiên bộ dạng này khiến anh rất hài lòng.
Cảnh Bân đã cho người sắp xếp phòng ốc từ trước, rồi lại rời đi đâu đó vì việc đột xuất. Nhã Hinh ấy vậy mà cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Những người hầu ở đây vốn dĩ luôn tự biết giới hạn vị trí của mình, không quá tò mò, chỉ biết làm tròn trách nhiệm. Chỉ riêng quản gia Vinh đã nuôi dạy anh từ nhỏ thì có vẻ niềm nở hơn rất nhiều.
“Mời tiểu thư lên phòng nhé.”
Nhã Hinh nhìn những gương mặt thân quen từ kiếp trước thì chợt thấy hoài niệm. Cô gật đầu lễ phép, sau đó cất bước theo sau quản gia Vinh. Từng tiếng nhịp đập ở trái tim khiến bàn chân cô có chút loạng choạng. Cuối cùng trước mắt lại chính là căn phòng đã giam giữ cô ở kiếp trước. Quả nhiên chẳng có chút thay đổi nào. Ít nhất hiện tại đã không còn móc sắt gắn vào bên chân.
“Cảm ơn ngài.”
“Tiểu thư đừng khách khí như vậy. Đều là người một nhà cả. Vậy tôi đi xuống trước, có gì tiểu thư cứ gọi tôi nhé.”
Nhã Hinh đợi quản gia Vinh khuất sau cầu thang thì mới thở phào một hơi rồi đóng cửa lại. Cô đảo ánh mắt, ngày hôm nay đã quá mệt mỏi nên cô không còn muốn câu nệ gì thêm. Vì thế chỉ tắm rửa qua một lát, cuối cùng đã ngủ quên trên giường lúc nào chẳng hay.
Cũng không thật sự hay biết được Cảnh Bân đã vào phòng từ lúc nào. Anh ngồi bên cạnh giường, âm thầm nhìn Nhã Hinh đang chìm sâu vào giấc mộng, hàng chân mày cứ vô thức dán chặt vào nhau. Anh vươn tay, nhẹ nhàng xoa mới khiến khuôn mặt cô giãn ra.
“Thỏ nhỏ ngốc, ai nhìn vào còn tưởng em đi nghỉ dưỡng chứ không phải bị bắt làm con nợ đâu. Sao mà chẳng có chút cảnh giác nào hết.”
Cảnh Bân có chút bất lực sờ trán. Hiện tại anh cũng đang phiền não bởi chính bản thân lại có thể cùng người khác thân mật, ắt hẳn sự tình này sẽ bị không ít người trong hắc bang biết được, rồi kiểu gì cũng sẽ đến tai ông và chú. Họ có thể bắt anh lập tức sinh con sinh cháu.
Nhã Hinh đột ngột chuyển mình, vai áo trễ xuống cánh tay khiến sắc xuân lộ ra nửa vời khiến Cảnh Bân nhướng mày. Anh cẩn thận vươn người tới, miệng hạ thấp đặt trên khuôn ngực đẫy đà rồi mút mạnh. Nhìn thấy chỗ da lên một mảng đỏ, anh mới hài lòng mà giúp cô kéo lại vai áo.
“Có lẽ đời này định sẵn em là của tôi. Đừng nghĩ đến việc trốn thoát.”
Cảnh Bân chậm rãi bước ra khỏi phòng, không lưu lại chút dấu vết nào.
Sáng hôm sau, Nhã Hinh lồm cồm ngồi dậy, nhìn quanh phòng thì có chút mơ màng, sau đó cô đi thẳng vào trong nhà tắm. Tắm rửa xong xuôi, cô mới phát hiện trên khuôn ngực có dấu đỏ kì lạ, có chút quen mắt nhưng bộ não vẫn chưa thể nhận định được nó là gì. Nhanh chóng bỏ nó ra ngoài đầu, cô đi xuống phòng bếp một cách tự nhiên.
Đầu bếp nhìn thấy cô gái được cậu chủ đem về từ ngày hôm qua thì vô cùng bất ngờ.
“Tiểu thư, cô có yêu cầu gì sao?”
“À, tôi làm đồ ăn sáng cho Tôn thiếu.”
Đầu bếp muốn ngăn cản, nhưng nghĩ lại lời dặn dò của quản gia rằng không được khiến cô khó chịu thì đành phải dừng lại. Phải biết rằng tất cả đồ ăn của cậu chủ đều cần đo lường cẩn thận, tránh cho anh gặp tình trạng ngộ độc hay bị bỏ thuốc. Nhìn động tác thành thạo và dường như quen thuộc từ lâu của cô thì ông quyết định chỉ dám đứng một bên quan sát.
“Chuyện đó chú cứ làm theo sự sắp xếp của chú, cứ việc…”
Cảnh Bân từ trên lầu đi xuống, đang cùng quản gia Vinh bàn chút chuyện thì đột ngột dừng bước chân. Trước mặt anh, thỏ nhỏ đeo chiếc tạp dề, vô cùng thuần thục sắp xếp đồ ăn lên bàn. Không hiểu vì sao cảnh tượng này khiến anh có chút rung động. Thật muốn bắt nạt cô trên chiếc bàn đó!
Nhã Hinh đặt món cuối cùng xuống, đồng thời cũng nhìn thấy Cảnh Bân đứng ở chân cầu thang.
“Anh dậy rồi à? Mau lại ăn sáng đi.”
Vẻ mặt cô vô cùng điềm nhiên, lẳng lặng nhìn Cảnh Bân đang dần bước đến trước mặt mình. Người hầu lẫn quản gia thức thời tránh đi.
“Ai kêu em làm mấy việc này? Chẳng phải tôi đã nói đồ ăn của tôi không phải ai cũng có thể đụng vào được sao?”
Lúc này, ánh mắt thản nhiên của Nhã Hinh lập tức vỡ tan. Cô kinh hãi ôm lấy chiếc mâm. Cô thật sự đã quên mất chuyện này. Từ lúc tỉnh dậy trong căn phòng kia dường như cơ thể cứ vô thức làm theo thói quen khi sống chung với Cảnh Bân mà không nhớ ra rằng đây là thời điểm anh chỉ vừa bắt cô về để gán nợ.