Trong rạp chiếu phim tối tăm, chỉ có màn ảnh rộng phát ra ánh sáng yếu ớt. . . . . .
Lôi Khiếu ngồi ở vị trí chính giữa, phía trước đầu người đông nghẹt, lặng ngắt như tờ, tựa hồ bị bộ phim đặc sắc hấp dẫn, nhưng hắn lại nhíu chặt mày, mặt lộ vẻ không vui.
Hai tên kia rốt cuộc đang làm cái gì?
Luôn tưởng đây là bộ phim về hai chàng cao bồi miền Tây nước Mĩ “Brokeback mountain”, nhưng coi rồi, Lôi Khiếu dù ngốc mấy, cũng ngửi ra mùi quỷ dị.
Chờ lâu như vậy, nữ diễn viên vẫn không xuất hiện, chỉ có hai chàng chăn cừu ngoại hình không tồi ở đó đóng vai bình tĩnh lạnh lùng. . . . . .
Ống kính chỉ dừng hình ảnh nơi họ, thỉnh thoảng xen lẫn phong cảnh miền Tây mênh mông. . . . . .
Hai người đều là loại hình sầu đời, đối thoại ít đến đáng thương, tuy hình ảnh tuyệt đẹp không sai, nhạc cũng rất hay, nhưng đây không phải là phim về tình cảm sao? Trong phim tình cảm, sao lại không có nữ diễn viên ôn nhu hiền thục, đáng yêu mê người chứ?
Điểm chết người chính là, ánh mắt hai nam diễn viên này chăm chú nhìn nhau càng ngày càng quái dị. . . . . . Giống như mèo con thấy mùi cá, chuột ngửi được mùi mỡ!
Khóe mắt Lôi Khiếu không kìm nổi run rẩy, lông tơ cả người dựng đứng từng cọng một, không biết là máy lạnh rạp chiếu phim mở quá thấp, hay là nguyên nhân gì khác. . . . . .
Đột nhiên, cả màn hình u ám, hai chàng chăn cừu ở trong một cái lều vải, một trong hai anh, đột nhiên cúi xuống anh kia. . . . . .
Khóe mắt Lôi Khiếu kịch liệt run rẩy. . . . . .
Quả nhiên, sau một trận giằng co, truyền đến tiếng rên rỉ kiềm nén của đàn ông, tựa hồ vì đau đớn, lại như vì vui sướng không chịu nổi. . . . . .
“Kháo!”
Lôi Khiếu hít sâu một hơi, làm như bị lửa đốt mông, đứng bật dậy, người xem bị quấy rầy, bất mãn trợn mắt nhìn hắn, phát ra tiếng suỵt.
“Mau ngồi xuống.”
Góc áo bị kéo thật mạnh, Lôi Khiếu một lần nữa ngồi trở lại ghế, nhận được ánh mắt oán trách của Sa Bội Oanh.
“Lôi Khiếu, sao anh phản ứng kịch liệt vậy chứ, đây là rạp chiếu phim công cộng.”
Sa Bội Oanh kề sát vào tai hắn hạ giọng, một thoáng vừa rồi, khiến cô và Lôi Khiếu trở thành trung tâm bị mọi người chú mục, hại cô cực kì mất mặt.
“Đây chẳng phải phim về đồng tính luyến ái sao, em nói với anh là phim tình cảm?” Lôi Khiếu nhíu mày nhìn cô.
Nếu không phải cô cứ kiên quyết kéo hắn đến xem, nói đây là bộ phim tình cảm nổi tiếng ra sao, được rất nhiều giải thưởng thế nào, hơn nữa là Lí An đạo diễn, hắn mới lười đi với cô.
Không ngờ. . . . . .
Cư nhiên là . . . . .
Lôi Khiếu kích động muốn hộc máu.
“Nhưng hay thật mà, anh đừng thành kiến có như vậy với đồng tính luyến ái chứ, coi như vì em được không? Đi mà. . . .” Sa Bội Oanh lay lay tay hắn.
“Còn coi nữa anh sẽ đau mắt mất.”
Lôi Khiếu làu bàu một câu, hết cách, đành phải kiên trì coi tiếp. . . . . .
Một tiếng sau.
“Lôi Khiếu. . . . . . Lôi Khiếu. . . . . .”
Nghe được có người liên tục gọi tên mình, Lôi Khiếu giống như chợt tỉnh mộng, lập tức phục hồi tinh thần lại.
“Đi thôi, hết phim rồi, mọi người đã về gần hết.”
Nhìn quanh bốn phía, quả nhiên, một mảnh trống không, người xem đã đi sắp hết, ánh đèn sáng rực, đâm vào mắt không mở ra được.
“Anh ổn chứ? Lôi Khiếu, sắc mặt anh khó coi quá.” Sa Bội Oanh có phần lo lắng nhìn hắn. Xem ra thành kiến của bạn trai mình đối với đồng tính luyến ái thật sự thâm căn cố đế.
“Anh không sao, đi thôi.”
“Bộ phim này hay lắm nha, em cũng khóc, quả nhiên tình yêu chân thật không phân biệt giới tính a, không ngờ hai người đàn ông lại có thể yêu sâu đậm như vậy, ngay cả người yêu bình thường cũng rất khó làm đến mức này.” Sa Bội Oanh rất hưng phấn kéo tay Lôi Khiếu, hai người cùng nhau ra khỏi rạp chiếu phim.
“Người đi xem phim hình như không ít là các cặp đồng tính, anh có để ý không, hai cậu nhóc ngồi kế em, từ lúc phim bắt đầu chiếu đã tay cầm tay suốt, còn không ngừng khe khẽ nói nhỏ. . . . . . Em cảm thấy hai người đó chắc chắn có vấn đề…”
“Em đó, biết rõ anh sẽ bài xích, còn lừa anh đến xem. Cho dù anh xem ‘Brokeback mountain’ từ đầu tới cuối, cũng chẳng thể thay đổi cái gì, anh vẫn không cách nào tiếp nhận chuyện hai người đàn ông yêu nhau.” Lôi Khiếu có phần bất mãn nhìn Sa Bội Oanh.
Tình yêu bất kể giới tính trong phim cố nhiên cảm động, nhưng cuộc sống không phải đóng phim, lại càng không phải tiểu thuyết văn nghệ, đàn ông và đàn ông. . . . . . Hắn tưởng tượng tới đã run cả da đầu, dạ dày cuộn lên.
“Đương nhiên em biết anh ghét đồng tính luyến ái, nhưng bộ phim này thật sự rất đặc biệt mà, ai cũng nói hay.” Sa Bội Oanh cười nói: “Được rồi, tối nay coi như em không đúng, mai mốt anh muốn xem phim gì, bất kể là phim quân sự hay kinh dị, em đều xem với anh, được chưa?”
“Vậy còn được.” Lôi Khiếu cười cười, “Anh đưa em về nhà.”
“Dạ.” Sa Bội Oanh gật gật đầu, dựa vào hắn như chim nhỏ nép vào người.
Hai người đi vào bãi đậu xe ngầm, không khí ban đêm mang theo chút hơi lạnh.
Lôi Khiếu rất gallant mở cửa xe giúp Sa Bội Oanh, sau đó tới ghế lái, khởi động chiếc xe mới công ty vừa cho hắn.
Từ sau khi tốt nghiệp, Lôi Khiếu gia nhập UNIS ── một công ty bảo hiểm quốc tế nổi tiếng toàn cầu, chuyên kinh doanh bảo hiểm thương nghiệp, ở trong nước chiếm thị trường độc quyền, mà hắn sau hai năm phấn đấu, thành công từ một tổ viên nho nhỏ, ngồi lên vị trí quản lí thị trường, trở thành một trong những nhân viên chủ quản UNIS hết sức quan trọng.
Sau khi bước vào xã hội, đã trải qua không ít tôi luyện, khảo nghiệm cùng đả kích, cá tính Lôi Khiếu, cũng từ bộc lộ tài năng ngay từ đầu, dần dần được mài giũa trở nên trầm ổn. Đương nhiên bản tính khó dời, khi ở cùng người quen, hắn vẫn giữ lại tác phong anh hùng ngày xưa, nhưng so với trước kia đã thu liễm rất nhiều.
Hai năm nay, chẳng những sự nghiệp phát triển, tình yêu cũng thuận buồm xuôi gió, hắn và Sa Bội Oanh vẫn duy trì quan hệ người yêu ổn định, là “cặp đôi hoàn mỹ” được ca ngợi trong mắt người thân bạn bè.
Tuy rằng tình cảm yêu đương mãnh liệt đã sớm mất đi, nhưng hai người dù sao cũng bên nhau lâu như vậy, tình cảm có xu thế ổn định, gần đây, một mặt tuổi lớn dần, một mặt do cha mẹ làm áp lực, họ đã dự định mua một căn hộ ở trung tâm thành phố, sau đó đăng kí kết hôn, yên ổn sinh sống.
Lái xe không bao lâu đã tới nhà Sa Bội Oanh. Cô cũng tìm được công việc khá tốt, làm trong một ngân hàng, vừa thoải mái, thu nhập lại ổn định.
Hiện tại mọi việc đã sẵn dàng, chỉ thiếu làn gió “Kết hôn”.
“Em đi đây, cuối tuần gặp lại.” Sa Bội Oanh cười với hắn.
“Ừm.”
“Hôn em một cái?”
Sa Bội Oanh nghiêng mặt, Lôi Khiếu thản nhiên hôn lên má cô một cái, đối phương như có bất mãn, hờn dỗi nhìn hắn, “Sao lại lấy lệ vậy chứ, hôn đàng hoàng nào.”
Lôi Khiếu kiềm chế không kiên nhẫn, nâng khuôn mặt cô lên, nghiêm túc hôn cô một cái, giai nhân lúc này mới vui vẻ, nhanh nhẹ đi về nhà mình.
Tuần nào cũng là tiết mục như nhau, tới cuối tuần, hẹn ăn cơm, sau đó đi dạo phố, xem phim, tiêu pha hơn nửa buổi tối, lại đưa cô về nhà, đồng thời dâng “Nụ hôn tạm biệt”.
Không chút cảm giác mới mẻ, nhưng không thể không làm.
Nhũng người yêu nhau trên thế giới có lẽ đều là như vậy, cũng chẳng bao nhiêu người có thể luôn luôn duy trì tình cảm mãnh liệt cuồng nhiệt, dù sao cũng sẽ có một ngày nhạt nhẽo.
Có lẽ mình không nên yêu cầu quá cao.
Nhìn theo bóng lưng Sa Bội Oanh biến mất, Lôi Khiếu ngồi lại vào xe, điều chỉnh kính chiếu hậu một chút, nhìn đến mình trong kính, không khỏi nao nao.
Trong kính là một người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc chính là khuôn mặt này, vẫn mày kiếm mắt sáng, góc cạnh rõ ràng, âu phục thẳng thớm, không chê vào đâu được, nhưng vẻ mặt lại tràn ngập chán chường, trong mắt không có thần thái gì, chẳng qua là một lần hẹn hò bình thường với bạn gái, đã gần như ép sạch tinh lực của mình, cả một ngày hiệp đàm với mười vị khách cũng chưa mệt như vậy, tên vô dụng đó là mình thật sao?
Không biết từ khi nào cảm thấy trống rỗng, trong lòng tựa như nứt ra một lỗ hổng lớn, mỗi khi nhàn rỗi, liền buồn bã vô cớ, giống như mình vô tình vứt bỏ báu vật quan trọng nhất trên đời, rõ ràng chỉ vì lúc vô ý, nhưng cuối cùng cũng không tìm lại được nữa.
Đều do bộ “Núi Brokeback” quái dị kia, hại hắn bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Lôi Khiếu cười cười tự giễu, khởi động xe. . . . . .
Trong gió đêm, chiếc xe màu đen dáng thuôn từ từ chạy trên con đường rộng rãi, cột đèn cao cao hai bên tỏa sáng, rực rỡ như minh châu, uốn lượn kéo dài. . . . . .
Sâu trong nội tâm, có một bóng dáng lờ mờ hiện ra, còn chưa thành hình, hắn đã đè ép nó xuống.
Đã mất đi rồi, cũng không tìm lại được, nếu cứ nhớ mãi chỉ tăng thêm tiếc nuối. Dù cho biết là lỗi của mình, cũng đã không thể vãn hồi, hắn không muốn tiếp tục tra tấn mình nữa.
Chấp nhận cuộc sống trước mắt đi!
Bởi vì đời vẫn cứ thế.
Mặc dù không tốt như dự định, nhưng cũng sẽ không tệ hơn.