Khu nhà của mẹ Du Duy Thu, từ lúc họ đi Singapore không lâu sau, đã được bán đi để lấy tiền mặt, cũng xoay sở được một khoản kha khá, dùng để mua bất động sản ở Singapore. Tuy nói rằng họ có thể ở nhà của cậu hai bao lâu cũng được, nhưng dù sao đấy cũng không phải là nhà mình, ở đông không tiện, dù gì ở nhà mình cũng yên tâm hơn.
Sau khi đến Singapore, trải qua một khoảng thời gian thích ứng không ngắn, dưới sự giúp đỡ của cậu hai, mẹ cũng bắt đầu một cuộc sống mới. Chẳng những tìm được việc quản lý bộ phận sách ở thư viện trường đại học, còn quen biết với một người đàn ông đôn hậu đã li dị vợ. Qua vài lần tiếp xúc, hai người đều có thiện cảm với nhau, con đường tình yêu và hôn nhân trước mắt xem như tương đối ổn định, Du Duy Thu rất vui, nhưng cũng có chút cảm giác mất mát.
Đúng lúc đó, Tạ Ngôn đưa ra lời đề nghị cậu về thành phố N giúp anh, Du Duy Thu lưỡng lự một lúc, mới tiếp nhận lời đề nghị này của Tạ Ngôn.
Cậu vẫn luôn cảm thấy nguồn gốc của mình là ở nơi đây. Mặc kệ có đi xa thế nào, trong tận sâu đáy lòng, luôn có một sợi dây nhỏ bé không ngừng kéo cậu, dẫn cậu quay về. Nhưng mà, trăm triệu lần không ngờ được, vừa mới bắt đầu, đã gặp lại Lôi Khiếu.
Đoạn nghiệt duyên này bị chính cậu tự tay chặt đứt, dường như đã đan thành ngàn vạn gút mắt, không khỏi khiến cậu âm thầm hối hận.
Có lẽ, ngay từ đầu, cậu đã sai lầm rồi.
Nếu lúc trước đã chọn cách rời đi, chuyện đến nước này, lại vì sao phải quay về?
Lừa mình dối người, từ làm tự chịu, gây nghiệp chướng không thể sống ….
Tóm lại, tất cả đều là tự chuốc lấy.
“Sao tự nhiên lại đau lưng?” Tạ Ngôn hỏi.
“Vừa rồi, em và Lôi Khiếu nói chuyện vài câu……… Ở ban công tầng thượng, chắc là gió lạnh……….”
Ngày đầu tiên đi làm, Du Duy Thu đã nói ra hết thảy chuyện của mình và Lôi Khiếu.
Tạ Ngôn không ngờ hai người họ lại có sâu xa như vậy, đành cười khổ, “Sớm biết như thế, anh đã không điều cậu đến chỗ này.”
“Nếu thật phải gặp mặt, sớm muộn rồi cũng sẽ gặp.”
Du Duy Thu nói rất thản nhiên.
Thế nhưng, thản nhiên là một chuyện, khi đối diện, lại là chuyện khác.
“Hai người nói những gì?” Tạ Ngôn vừa massage vừa hỏi.
Du Duy Thu trầm mặc trong chốc lát, không trả lời, hỏi ngược lại: “Anh Tạ, anh đã có mối tình đầu phải không? Anh mất bao lâu mới quên được người ấy?”
Du Duy Thu biết, trong lòng Tạ Ngôn vẫn ẩn sâu một người.
Anh là một người đàn ông vô cùng xuất sắc, nhưng bên cạnh, chưa bao giờ xuất hiện một người yêu cố định qua lại, bất kể là nam hay nữ, đều không có.
Anh vẫn một mực chờ người kia.
Không biết là mẫu người thế nào, mới có thể trói buộc được tim anh như vậy?
“Cũng không có gì.” Tạ Ngôn hạ giọng nói: “Anh thật lòng thích một người, luôn có cảm giác không thể thiếu người đó. Nhưng người đó không thích anh, đến giờ vẫn không để mắt đến anh.”
“Đấy là người nào chứ, đúng là không có mắt!” Du Duy Thu bất bình thay Tạ Ngôn.
Tạ Ngôn cười ha ha, đưa tay túm đầu Du Duy Thu, “Đồ ngốc, trong biển người mờ mịt, gặp được người mình thích, thì cũng như gặp được kì tích. Mà mình thích người đó, rồi người đó cũng thích mình, lại là một kì tích trong kì tích. Một kì tích đã xảy ra, anh cũng không hi vọng xa vời sẽ có kì tích thứ hai xuất hiện, chỉ cần bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy người đó, anh đã thấy thỏa mãn.” (Yu: với mình thì kì tích loại 1 xuất hiện hok dưới 100 lần nha, cái nhúm dv, ca xĩ hàn xẻng là trên dưới 30 em rầu, còn lại thì chia đều cho các nước. Mình đang trong giai đoạn ngóng kì tích thứ 2 )
Du Duy Thu không nén được cơn xúc động.
Cậu không ngờ Tạ Ngôn lại thâm tình đến vậy!
Điều kiện của anh ấy thật sự rất tốt, muốn mẫu người gì mà không được? Ai có ngờ, anh lại vì tình mà khổ sở thế này?
“Người kia …… Là người thế nào? Giờ làm gì?”
“Cậu ấy à, là một tên rất đặc biệt. Chỉ sống trong thế giới riêng của mình, không để tâm đến bất cứ ai, hưởng thụ sự cô độc và tịch mịch của mình, đối với người khác đều coi như không thấy.” Ánh sáng trong đôi mắt Tạ Ngôn bừng lên, “Bốn năm trước, cậu ấy xuất ngoại, hoàn toàn phù hợp với cá tính của cậu ấy, từ khi đi, không liên lạc điện thoại, không một chút tin tức, thậm chí, anh còn không biết cậu ấy còn sống hay là không nữa…………”