Phòng ngủ một mảnh tối đen, đột nhiên vang lên thanh âm thảm thiết rờn rợn, khiến người ta không rét mà run, quầng sáng đèn pin yếu ớt, chiếu từ dưới cằm lên, soi tỏ khuôn mặt hung ác sáng tối đan xen. . . . . .
Du Duy Thu cúi đầu nằm sấp trên giường, mình trần, trên người chỉ có một cái chăn mỏng manh phủ lên, cậu khẽ mở mắt, nhìn thấy một màn quỷ dị này, có chút dở khóc dở cười, “Lôi Khiếu, cậu mấy tuổi rồi, giờ còn chơi trò trẻ con này?”
Vì lúc chạng vạng vận động quá mạnh, vết thương ở vai cậu lại tái phát, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể lấy tư thế cúi đầu nằm sấp này để giảm bớt đau đớn.
Bác sĩ rõ ràng nhiều lần căn dặn, về sau không được đánh bóng rổ nữa, cũng không thể làm loại vận động kịch liệt tương tự, nhưng một khi tâm tình suy sụp, Du Duy Thu phát hiện, đánh bóng rổ như trước là cách phát tiết tốt nhất, có thể giúp cậu quên đi tất cả những chuyện không vui, hoá ra mình là người tự ngược như vậy a.
Tâm tình cậu gần đây xác thực có phần sa sút, là loại cảm giác vô lực biết rõ không nên, lại không cách nào ngăn cản mình từng chút một lún sâu vào….
Cảm giác không thể tự điều khiển như thế, vẫn là lần đầu tiên trong đời, khiến cho người luôn luôn trầm tĩnh tao nhã như cậu cũng rối loạn.
Du Duy Thu từ nhỏ đã là một đứa trẻ hiểu chuyện trưởng thành sớm, phi thường tự gò bó, thành tích học tập xuất sắc, tâm tư kín đáo, đối nhân xử thế ôn hòa, chưa bao giờ làm cho cha mẹ lo lắng, cậu đối với bản thân yêu cầu cũng rất nghiêm ngặt, làm việc cẩn thận, cực ít lộ ra chỗ sơ hở.
Nhưng từ sau khi quen biết người kia, cậu phát hiện ra sơ hở của chính mình, lại từng chút một nổi lên mặt nước. . . . . . Sự tồn tại của hắn, tựa như một ngòi nổ dẫn lửa, đem những thứ cậu luôn xem nhẹ, từng chút một, từ vực sâu bùng nổ. . . . . .
Phi thường nguy hiểm!
Những điều này đều là cấm kỵ, ‘mồi lửa’ không nên dính vào, cậu biết mình hẳn là phải tránh hắn thật xa, chính là. . . . . . Đối mặt với khuôn mặt tươi cười rực sáng như thế, cậu lại không cách nào làm như không thấy.
“Hắc hắc. . . . . .”
Lôi Khiếu cười gượng hai tiếng, tắt đèn pin, phòng ngủ lại trở về tối tăm.
“Cậu tới làm gì? Có phải lại muốn giáo huấn tôi cách Sa Bội Oanh xa một chút hay không? Tôi bây giờ không có khí lực đánh nhau với cậu, chờ tỉnh dậy rồi nói”. Du Duy Thu tức giận nhắm mắt lại.
“Nói cái gì, không vì Sa Bội Oanh thì không thể tới tìm cậu? Chúng ta không phải là bạn học sao?”
Phát hiện giường lún xuống, Lôi Khiếu ngồi bên giường mình, tay cách lớp chăn mỏng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, “Nghe nói lưng cậu lại không ổn? Biết mình có thương tích thì hảo hảo nghỉ ngơi đi, sao lại làm khó thân thể của chính mình?”
“Sao cậu biết?”
“Tôi tự có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ”. Lôi Khiếu cười nói, dừng một hồi, lại nói: “Bổn đại gia đại phát thiện tâm, mát xa xoa bóp cho cậu nhá”.
Dứt lời, hắn liền quăng dép lê, muốn leo lên giường cậu.
“Chồn chúc tết gà”. Duy Thu trừng hắn một phát, đem lời hắn đã nói trả lại nguyên xi cho hắn, “Cậu không cần vuốt mông ngựa tôi, tôi cũng không phải bà tám, sẽ không nhảm nhí như vậy, chạy tới chỗ Sa Bội Oanh mách lẻo cậu”.
Tâm sự bị nói trúng, Lôi Khiếu xấu hổ sờ sờ đầu, nhất thời nghẹn lời. Bất quá cũng may da mặt hắn đủ dày, vẫn leo lên giường, cưỡi trên lưng cậu. . . . . .
“Cậu đi xuống cho tôi!”
Du Duy Thu tính tình dù tốt cách mấy, cũng có phần tức giận, vùng vẫy muốn giãy khỏi sức nặng trên người, lại đụng tới vết thương cũ ở lưng, hít sâu một hơi lãnh khí.
“Lại đụng tới vết thương rồi sao? Đã bảo cậu đừng có lộn xộn”.
Lôi Khiếu vội vàng thả lỏng lực lượng, điều chỉnh tư thế ngồi, trực tiếp dùng lòng bàn tay ấm áp tiếp xúc với da thịt trên lưng cậu, nhẹ nhàng mát xa giúp cậu.
“Cậu càng như vậy, càng phản tác dụng, nói không chừng mai tôi sẽ tung chuyện cậu ăn vụng ra”. Du Duy Thu bộ dáng không hề cảm kích.
“Cậu sẽ không đâu”. Lôi Khiếu nói rất chắc chắc, dưới tay không chút ngơi nghỉ.
Kỳ quái, da thịt cậu ta sao lại lạnh như vậy, trơn như vậy?
Rõ ràng là mùa hè, các nam sinh khác đều cả người mồ hôi thối, dính muốn chết, nhưng thân thể cậu lại giống như một khối ôn ngọc, sờ lên thanh lương vô hãn, khiến người ta yêu thích không buông tay, cho dù làn da của nữ sinh, cũng không tốt bằng cậu.
“Rồi rồi, là tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu được chưa, đừng giận tôi. Cậu cũng biết con người tôi tính tình bạo, miệng lại thối, có khi đầu óc không tỉnh táo, liền không biết sẽ nói ra cái gì, cậu thật sự không cần để trong lòng mà”.
Để không ồn đến người khác, Lôi Khiếu hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai cậu xin tha thứ.
Nhiệt khí từng đợt truyền vào trong tai, xương sống Du Duy Thu giật bắn lên, cả người run rẩy, hạ thể bất tri bất giác căng thẳng.
Hảo chật vật!
Mỗi lần hắn xoa bóp một cái, thân thể cậu rất nhanh liền có phản ứng, Du Duy Thu biết mình cũng không phải người tính dục tràn đầy, như vậy. . . . . .
Đi truy hỏi đáp án thì khiến người bất an, cậu tựa hồ có thể nghe được, ngòi nổ dẫn lửa nguy hiểm trong đầu “!!” Thanh âm rung động. . . . . .
“Lôi đại thiếu gia, lời xin lỗi của ngài, tiểu dân thật sự không dám nhận. Tôi đã tốt hơn nhiều, không cần mát xa nữa. Đã khuya rồi, thỉnh Lôi đại thiếu gia dời bước, sớm quay về phòng ngủ đi, ngày mai còn phải đi học”. Du Duy Thu hít thật sâu, làm cho chính mình tỉnh táo lại.
“Nói tới nói lui, cậu chính là không chịu tha thứ cho tôi”. Lôi Khiếu không vui nói: “Uổng công tôi còn lo lắng vết thương trên lưng cậu như vậy…”
“Vấn đề không phải là tha thứ hay không tha thứ”. Du Duy Thu hít sâu một hơi, quay đầu, “Lôi Khiếu, cậu không biết là, với quan hệ ‘tình địch’ giữa chúng ta, nói những lời này, rất kỳ quái sao?”
Lôi Khiếu sờ sờ ót, nghĩ nghĩ, thành thật gật đầu, “Ân, là có chút kỳ quái”.
Du Duy Thu không khỏi cười lớn, cố gắng nghiêm mặt, “Vậy cậu còn không cút cho tôi!”
“Không được!” Lôi Khiếu ôm lấy cậu, giống như đứa nhỏ bốc đồng ôm lấy món đồ chơi yêu thích, cả người quấn lấy cậu không buông. . . . . .
“Này. . . . . .”
Cảm giác mình giống bị một con chó lớn nhào tới đè ngã, Du Duy Thu không thể động đậy, hơi thở mãnh liệt mà thanh xuân của đối phương, bao phủ toàn thân cậu. . . . . .
Thần tình hắc tuyến, Du Duy Thu không khỏi cười khổ, “Lôi Khiếu, cậu muốn động dục thì đi tìm Sa Bội Oanh với Úy Tư Tư, đừng tới tìm tôi!”
“Tôi không cần! Cả hai cô tôi đều chán”.
Lôi Khiếu cũng không biết mình làm sao vậy, chính là rất muốn ôm ôm cậu, cảm thụ một chút hơi thở ôn tĩnh tươi mát trên người cậu.
Nói chung, giường nam sinh đều bẩn thỉu, nhưng Du Duy Thu ngoại lệ.
Giường của cậu, vĩnh viễn bảo trì sạch sẽ ngăn nắp, còn có mùi nắng, thơm thơm, làm cho hắn có chút tâm viên ý mãn. Ngủ trên giường cậu, hắn cũng không muốn trở về ngủ ở cái ‘Ổ chó’ bẩn nhà mình.