Phàn Thanh đi đến dưới lầu công ty, xa xa liền thấy Trần Tuân đang đứng ở cửa xoay, có người khi đi qua bên cạnh duỗi tay đập bả vai cậu, tựa hồ ý bảo Trần Tuân nhường đường, lúc đó cậu mới lấy lại tinh thần, ngượng ngùng lùi sang một bên.
Phàn Thanh không tự chủ được bước hai bước về phía Trần Tuân.
Sau đó hắn nhìn thấy Trần Tuân cầm điện thoại, vẻ mặt cười đến xuân tâm nhộn nhạo, vừa thấy liền biết đầu kia điện thoại nhất định là đối tượng tươi cười của cậu.
Phàn Thanh dừng bước.
Chẳng lẽ cái tên tiểu minh tinh ngu ngốc kia thật sự liên hệ Trần Tuân.
Phàn Thanh cảm thấy có thứ gì đó tắc nghẽn trong cổ họng, tựa như lúc thi đấu Quyền Anh bị người ta đánh trúng, nhất thời có cảm giác hít thở không thông.
Tay đang nhét ở túi quần của hắn siết chặt, mắt nhìn thẳng điều chỉnh phương hướng, sải bước rời đi.
Trần Tuân còn ôm điện thoại ảo tưởng bắt lấy CEO, cưới được Alpha, đi lên Top nhân sinh, cũng không biết Phàn Thanh vừa đi qua phía sau cậu.
Doãn Thừa biết Trần Tuân đang rảnh, trực tiếp gọi điện thoại đến, nói rằng loại chiến lược này muốn chỉ đạo đương nhiên cần phải cầm tay hướng dẫn, bọn họ cần phải gặp mặt, cho nên cùng đi xem phim đi.
Trần Tuân cầm điện thoại cảm thấy mệt tâm quá rồi.
“Nam thần anh vẫn nên sống trong trí nhớ của tôi thôi.” Trần Tuân muốn cúp điện thoại.
“Này này……” Doãn Thừa vội vàng ngăn lại, cảm thấy Trần Tuân không cúp máy, nói một cách bất lực, “Tôi thật sự không cảm thấy tôi giống như nam thần của cậu, cậu có thể nghe tôi nói xong không hả? Đưa cậu đi xem phim là mang cậu đi thực chiến, hơn nữa là khóa học bắt buộc, tôi nói cho cậu trọng điểm, cậu hiểu không?”
Trần Tuân bỗng vui vẻ trở lại: “Vậy được, tôi có cần chuẩn bị gì không?”
“Cần, mời đối phương đi xem phim là ám chỉ rõ ràng nhất, nếu đối phương đáp ứng, điều đó chứng tỏ rằng hắn hiểu rằng đây có thể là khởi đầu của một mối quan hệ. Mối quan hệ này có thể là mối quan hệ mơ hồ, quan hệ pháo hữu hoặc quan hệ người yêu. Dù sao cũng không phải là quan hệ thuần khiết, mà muốn làm thế nào để phán đoán thái độ quan hệ của đối phương đối với cậu ra sao, đó là điều cần phải quan sát trong tương lai. Cho nên, nếu đối phương không đồng ý, điều đó có nghĩa là hắn không sẵn sàng có mối quan hệ không thuần khiết với cậu. Nếu là loại này, cậu càng phải không ngừng cố gắng.”
Trần Tuân nghĩ nghĩ: “Anh cũng đang không ngừng cố gắng à?”
“…… Tiểu Beta, cậu phải tôn trọng hành vi của các nhà tư vấn tình cảm chứ.”
“A, anh tiếp tục đi.”
“Như vậy, cậu và người cậu thích, trước mắt ở giai đoạn nào? Nhất kiến chung tình sau đó quen biết à?”
“Quen biết.”
“Ồ, hai người quen nhau bao lâu rồi?”
“Để tôi tính đã, vừa vặn một tuần.”
“Ách, chỉ một tuần thôi hả, ok, hắn là đồng nghiệp của cậu à?”
“Cấp trên.”
“Ở trong công việc có tiếp xúc nhiều không?”
“Không nhiều lắm.”
“Vậy……”
“Chờ một chút, tôi cảm thấy hình như tôi đã bỏ lỡ mộ vấn đề rồi, ờm, mặc dù không có nhiều tiếp xúc trong công việc lắm, nhưng chúng tôi đã…… Chính là cái kia, đã……”
“…… Đã lăn giường?”
“Ừm……”
“Nhìn không ra nha tiểu Beta.”
Trần Tuân trên mặt có chút ngượng ngùng, đi qua đi lại tại chỗ mấy bước: “Cũng là ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn? Bao nhiêu lần?”
“…… Ba lần.”
“Ách, ba lần ngoài ý muốn ớ hở?”
Trần Tuân ngồi xổm xuống vùi đầu vào đầu gối, dùng đầu gối kẹp đầu mình như kẹp hạt óc chó vậy. Một lát sau cậu nhanh chóng đứng dậy, não bị sung huyết choáng choáng váng váng.
“Anh đừng nói nữa.”
Trần Tuân nghĩ tới Phàn Thanh đem mình đè ở trên bàn, ôm ở trong ôn tuyền, đỉnh ở trên cây cột, nghĩ đến mặt đỏ tai hồng, cả người bốc khói. Sau đó Trần Tuân phát giác ra một vấn đề, cậu cùng Phàn Thanh nhận thức ngắn ngủn một tuần, làm ba lần, mỗi lần đều không phải trên giường!
Trời ạ thật dâm loạn……
Đầu óc Trần Tuân sắp cháy hỏng rồi, nửa ngày không nói lời nào. Doãn Thừa ở đầu kia điện thoại đợi một lát, không thấy Trần Tuân lên tiếng, liền nghĩ tới cậu đang ở trạng thái gì.
“Khụ khụ,” Không biết vì sao Doãn Thừa có điểm xấu hổ, “Vậy nếu là loại quan hệ này mà nói, sẽ dễ xử lý hơn nhiều.”
“Không dễ……” Trần Tuân rầu rĩ, “Tôi biết anh ấy không thích tôi.”
Nói ra câu này, Trần Tuân cảm thấy nhân tiện gõ chính mình một cái, gõ đến thanh tỉnh vô cùng.
“Đúng vậy, anh ấy không thích tôi, quan hệ pháo hữu anh vừa mới nói, chúng tôi hẳn chính là loại quan hệ này đi.”
Có lẽ thanh âm của Trần Tuân quá thấp, Doãn Thừa không khỏi cũng phóng nhẹ thanh âm: “Cậu chưa từng nghe qua câu lâu ngày sinh tình à?”
…… Chỉ là anh ta phóng thấp giọng nói, những lời này nghe vào đặc biệt đáng khinh.
Trần Tuân nháy mắt đã hiểu, rất xấu hổ, không nói chuyện.
“Phim 7 giờ bắt đầu, tôi dạy cho cậu làm thế nào hẹn hắn.”
Trần Tuân mang theo một chiếc máy tính đến rạp chiếu phim. Nhưng khi đến nơi, cậu không tìm thấy Doãn Thừa, đi lui đi tới trong chốc lát, mới nhìn thấy Doãn Thừa mang kính râm cúi đầu từ một chiếc xe ven đường đi ra. Anh ta đi đến bên người cậu, thúc giục cậu mau vào rạp.
Ồ vâng, đại minh tinh đương nhiên không thể tùy tiện đứng chờ ở cửa rạp chiếu phim, rất dễ dàng bị nhận ra.
Trần Tuân ngẩng đầu nhìn Doãn Thừa, vẫn là không tránh khỏi cảm giác ánh sáng chói lòa từ nam thần. Đây đã là một thói quen hoặc áp lực trên điện thoại di động sẽ ít hơn một chút.
Vì thế Trần Tuân đối mặt thần tượng, theo thói quen tự sai bảo bản thân, có chút cứng đờ nhìn Doãn Thừa nói: “Chào anh.”
Doãn Thừa phụt cười: “Cậu không dám làm tổn thương tôi khi gặp mặt phải không? Được rồi, đừng gò bó, hãy nhớ rằng cậu đang ở đây để luyện tập.”
Trần Tuân nghiêm túc gật đầu.
Doãn Thừa chọn một rạp tương đối ít người. Chỗ ngồi ở phía sau, hai người vừa vào rạp vừa nghe Doãn Thừa thì thầm: “Mặc dù không nhất thiết đến rạp chiếu phim phải xem phim, nhưng cậu cũng phải giữ im lặng. Thứ nhất là đạo đức công cộng, thứ hai là……” Doãn Thừa quay lại, đem kính râm kéo xuống chóp mũi, cười ranh mãnh với Trần Tuân, “Bầu không khí không lên tiếng mới liêu nhân nhất.”
Doãn Thừa đè lại tay của cậu: “Nhớ kỹ, trong khi hẹn hò, một lần cũng không được nhìn di động, toàn bộ lực chú ý của cậu đều phải đặt ở trên người đối phương, ngay cả khi cậu muốn làm bộ dục cự còn nghênh, dư quang cũng phải luôn luôn chú ý đối phương.”
Trần Tuân thật sâu thụ giáo há to miệng.
Sau khi hai người ngồi xuống, Doãn Thừa đem bắp rang đặt ở trong khe lõm giữa hai người. Trước khi bộ phim bắt đầu, nhẹ giọng nói: “Việc ngón tay tiếp xúc khi lấy bắp rang tuy rằng là chiêu cũ, nhưng dùng tốt cũng rất có hiệu quả, chủ yếu là xem thời cơ. Nếu bộ phim quá hấp dẫn, đối phương quá mê mẩn, cho dù cậu bắt lấy tay hắn, có thể hắn cũng không chú ý. Cái loại nhẹ nhàng đụng chạm lại đồng thời né tránh này làm tim đập nhanh nhưng không quá có tác dụng. Vì vậy nên lựa chọn những lúc phim tương đối êm dịu, thần kinh của đối phương không căng thẳng và sự chú ý không tập trung cao độ trên màn hình. Hãy sử dụng ánh sáng để chọn đúng thời cơ, lúc lấy bắp rang chạm vào ngón tay đối phương, lần đầu tiên đụng trúng liền né tránh, lần thứ hai trước khi đối phương né tránh, hãy dùng ngón tay của cậu nắm lấy ngón tay đối phương. Chú ý, lúc này phải tạm dừng một chút. Phải chú ý đến việc tạm dừng ở đây. Bởi vì có kinh nghiệm lần đầu tiên, nếu đối phương có cảm giác, có thể sẽ không miễn cưỡng mà dừng lại. Cậu chỉ cần nắm lấy tay hắn trước khi hắn thu tay là được rồi.”
Doãn Thừa vừa nói xong, quảng cáo gần như đã hết, bắt đầu tiến vào đoạn dạo đầu phim. Trần Tuân một bên câu ngón tay diễn luyện trong đầu, một bên vô cùng bội phục Doãn Thừa. Khi tiêu đề xuất hiện, cậu đột nhiên nhớ ra một vấn đề.
“Đúng rồi, nên lựa chọn thể loại phim gì?”
Doãn Thừa cười cười, khóe miệng thập phần tà khí: “Thể loại chưa bao giờ là vấn đề, chọn bộ phim đối phương thích có thể cho đối phương trải nghiệm một buổi hẹn hò tốt đẹp, cảm thấy cậu là người vừa biết săn sóc lại thật tinh mắt. Chọn bộ phim đối phương không thích, vậy làm đối phương quên nội dung của bộ phim chỉ nhớ rõ cùng cậu hai giờ triền miên ở trong không gian tối tăm trải nghiệm việc chạm tay.”
Trần Tuân chỉ có thể tiếp tục gật đầu lia lịa.
Bộ phim bắt đầu.
Bởi vì hai người ngồi ở phía sau, người đến xem cũng không nhiều lắm, Doãn Thừa thỉnh thoảng thấp giọng cùng Trần Tuân nói những việc cần chú ý, quả thực dốc túi truyền thụ, đầu hai người càng ngày càng gần……
Cả hai đều không phát hiện, bọn họ cũng không phải là những người duy nhất ngồi ở phía sau, nghiêng ở phía sau bọn họ vẫn luôn có một người.
Lúc đầu hai người gần như chạm vào nhau, người kia đứng lên, đi đến phía sau bọn họ, đưa tay vói vào giữa hai người, từ túi bắp rang bơ, nắm lấy hai viên bắp rang, bỏ vào miệng.
Trần Tuân và Doãn Thừa đồng thời im bặt, theo cái tay kia nhìn lại, liền thấy một người đang nhìn chằm chằm vào màn hình, mặt vô biểu tình nhai bắp rang bơ, Phàn Thanh.