Thấy sư phụ quan tâm làm cho Trần Duyên cảm thấy ấm áp.
-Sư phụ không ngờ rằng ta hồi phục sớm như vậy, nhưng lần này chắc phải ngoan ngoãn ở trong động phủ thôi.
Trần Duyên thầm nghĩ. Hắn nghĩ như vậy cũng không phải không có lí, bốn tên kia tuy sống sót trở về nhưng đều bị thương rất nặng thậm chí là mất một cánh tay. Mặc dù chuyện này không liên quan tới hắn nhưng Thập Trưởng Lão vốn nổi tiếng là nóng tính và bao che, bây giờ xuất hiện khẳng định sẽ biến thành nơi để lão ta trút giận.
Thấy hắn cầm truyền tin phù Hạ Thảo trong lòng lo lắng, nàng sợ rằng hắn sẽ lại rời xa nàng. Một tháng trước nhìn Trần Duyên thương thế khắp người trở về nàng khóc sướt mướt tới nổi gần như ngất đi. Nàng rất sợ hắn đi rồi sẽ không quay về nữa.
-Chủ nhân, chàng lại phải rời đi nữa sao?
Nhìn thấy ánh mắt không nở của nàng Trần Duyên mỉm cười nhẹ nhàng xoa mặt nàng nói:
-Tại sao phải đi? Ở đây ta có tiểu nữ nô dâm đãng như nàng còn chưa hưởng hết lạc thú thì ta sẽ không rời bỏ nàng.
Đang ôm mĩ nhân trong lòng chợt nhớ ra điều gì hắn liền vỗ nhẹ vào kiều đồn của nàng.
-Tiểu nữ nô của ta mau mặc y phục vào hôm nay ta sẽ biến nơi này trở thành thiên đường của linh dược.
Nghe thấy phải rời khỏi lòng của Trần Duyên làm nàng không muốn nhưng lại không thể cải lời hắn liền buồn bả đứng dậy.
-Hãy để tiểu nô hầu hạ chủ nhân mặc y phục.
Vừa giúp Trần Duyên mặc y phục cơ thể trần truồng của nàng liên tục va chạm vào hắn. Sau đó nàng không ngần ngại liền ở trước mặt hắn mặc y phục vào, những lần uốn éo cơ thể của Hạ Thảo làm hắn hưng phấn không thôi nhưng Trần Duyên đã thao nàng nữa ngày rồi nếu như làm nữa hắn sợ nàng ăn không tiêu.
-Nhưng cũng phải làm chút gì đó.
Nghĩ rồi hắn xấu xa cười rồi từ từ tiến đến, từ đằng sau ôm trầm lấy nàng mà vuốt ve.
Hạ Thảo mừng thầm thì ra cơ thể nàng còn làm hắn mê mẫn như vậy.
-Tiểu nô của ta hôm nay đã kiệt sức rồi không cần phải cố để ta thỏa mãn đâu. Nàng cũng phải chăm sóc bản thân cẩn thận để ta còn chơi nàng lâu dài nữa chứ.
Nghe hắn nói nàng liền đỏ mặt, ở chung với Trần Duyên thời gian qua nàng biết hắn tuy lời nói dâm đãng nhưng tất cả đều muốn tốt cho nàng. Ngay cả chân khí khi song tu Trần Duyên đều chuyển năm thành sang cho nàng nếu không thì tu vi của Hạ Thảo cũng không tiến triển nhanh như vậy.
Nàng vâng dạ rời khỏi mật thất tu luyện để Trần Duyên lập trận pháp. Nàng vừa đi hắn phóng mở não hải gọi ra Chu lão.
Biết tính Trần Duyên lão cũng không trêu chọc hắn như lần trước mà chỉ hừ lạnh nói:
-Tiểu tử người cần gì ở lão già như ta.
Thấy Chu lão có vẻ chưa quên chuyện lần trước Trần Duyên mỉm cười nịnh nọt.
-Ai nói Chu lão già, ngài đường đường là tu sĩ Nguyên Anh kì viên mãn có vạn năm tuổi thọ. Như Chu lão đây cũng chỉ là tráng niên thôi.
Hắn nói không hề sai, nhìn vẻ trung niên của Chu lão cũng đủ hiểu lúc còn sống thọ nguyên của lão còn rất dài.
-Hừ không cần tiểu tử ngươi nịnh hót, có gì mau nói.
Tuy giọng nói còn vẻ lạnh lùng nhưng đã đỡ hơn ban đầu rất nhiều.
Trần Duyên cố nhịn cười tính cách trẻ con của Chu lão.
-Trước đây không phải Chu lão nói chỉ ta cách sử dụng triệt để Phù Sa Thạch sao, bây giờ nguyên liệu đã thu thập đủ đành nhờ lão nhân gia ngài ra tay rồi.
-Ta chỉ hướng dẫn thôi, việc còn lại phải chính tay tiểu tử ngươi làm.
Lão nhìn hắn nói.
Thấy hắn ngỡ ngàng Chu lão liền quát:
-Còn chờ gì nữa mau mang tất cả ra đây.
Y theo lời, hắn lấy tất cả mang ra.
-Đúng rồi thứ đó đặt ở đây, đưa qua bên phải một chút. Ngươi bị ngốc à ta bảo là bên trái. Thứ đó để phía trên, cao nữa bộ chưa ăn cơm sao, đập mạnh lên. Ngay cả nữ nhân còn mạnh hơn ngươi.
Hơn nữa ngày dưới sự chỉ bảo “tận tình” của Chu lão mọi việc đã hoàn thành phân nữa, bước tiếp theo là thứ hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Đứng dưới đống phân Động Địa Tượng cao qua đầu Trần Duyên ngao ngán lấy ra xẻng xúc vừa định ra tay thì Chu lão ngăn lại.
-Ngươi đang làm gì vậy hả? Ai cho phép ngươi dùng xẻng.
-Không dùng xẻng thì làm bằng cách nào, ta đâu có thần thức.
Trần Duyên nghi vấn hỏi.
Tới đây bỗng nhiên Chu lão mỉm cười khiến hắn cảm giác có gì không ổn.
-Tay của ngươi đâu, nhớ là phải dùng tay trần thì cảm giác mới chính xác được.
Nghe tới đây Trần Duyên liền ngã ngữa, hắn hét lớn:
-Ta không ngờ Chu lão lại là người như vậy, lấy chuyện công trả thù riêng chuyện này ta nhất quyết không làm.
-Hừ một tu sĩ Nguyên Anh kì như ta lại sử dụng thủ đoạn đê hèn đó để chèn ép ngươi sao. Chỉ có bàn tay trần mới có động tác chính xác được, nếu ngươi không làm thì tùy coi như công sức hốt phân của ngươi đúng là phí công rồi.
Thấy Chu lão không hề thương lượng hắn đành chịu thua, từ bỏ sao? Nói dễ hơn làm. Dù bất kì cơ hội nào gia tăng thực lực hắn phải nắm lấy.
Sau hai canh giờ ngập ngụa trong thứ kia không biết hắn đã nôn mữa bao nhiêu lần cuối cùng mọi chuyện đã gần như hoàn tấc.
Cầm Phù Sa Thạch trong tay tiên lại gần mắt xích của trận pháp Trần Duyên mừng muốn khóc. Cuối cùng qua bao gian khổ thì hắn cũng đã hoàn thành, nơi đây đã bước đầu trên con đường trở thành Hắc Lâm rừng rậm rồi.
Phù Sa Thạch vừa được đặt xuống liền chìm xuống đất. Một hơi thở sau thổ nhưỡng bỗng nhiên tràn đầy linh khí, còn những cây linh dược xung quanh cũng trở nên tràn đầy sinh lực.
Nhìn mọi thứ xung quanh Trần Duyên gật đầu hài lòng, mộc linh khí giờ đây đã trở nên tinh thuần hơn trước. Không chỉ trong mật thất tu luyện mà tràn ngập ra cả động phủ khiến ba nữ nhân ở bên ngoài cùng bất ngờ.
Từ giờ chuyện thiếu hụt linh khí tu luyện đã không còn nữa, hắn có thể toàn tâm toàn ý cho việc tu luyện nâng cao cảnh giới.
Tam nữ bước vào cảm nhận thấy mộc linh khí khắp nơi liền mừng rỡ ra mặt nhất là nhị nữ Linh Diệu, Linh Diệp. Một tháng gần đây do Trần Duyên bị thương nặng ngày nào cũng cùng Hạ Thảo song tu trong mật thất. Mặc dù hắn không cấm các nàng tiến vào nhưng mẹ con nàng đâu thể tĩnh tâm tu luyện khi gần đó có kẻ đang làm đại sự chứ.
Bây giờ trong động phủ đã tràn ngập mộc linh khí thì ở trong mật thất của mình thì nhị nữ cũng có thể tu luyện.
Thấy tam nữ đi vào Trần Duyên bước tới ôm Hạ Thảo vào lòng vẻ cưng chiều rồi quay qua nhị nữ hỏi:
-Thời gian gần đây làm cho nhị vị tỷ tỷ chịu thiệt thòi rồi.
Hai nàng hằng ngày đều đã quen nhìn hắn âu yếm Hạ Thảo nên cũng không lạ gì, thậm chí thỉnh thoảng mọi người dùng cơm Hạ Thảo luôn ngồi trong lòng hắn dâng lên thực vật. Lúc thì đút cho hắn ăn thậm chí còn dùng miệng của nàng đưa rượu vào miệng hắn, mỗi lần như vậy hắn đều ôm nàng hôn thật sâu.
Trần Duyên thân mật với Hạ Thảo dường như không quan tâm tới sự chứng kiến của nhị nữ. Đối với hắn hai nàng đã là sóc trong lọ chỉ cần thời gian thì hai nàng sẽ chấp nhận hắn.
Trần Duyên đâu biết rằng nhị nữ cũng rất muốn ở cùng hắn, nhưng Linh Diệu sợ là hắn nghĩ nàng không còn trinh tiết, sợ nữ nhi sẽ khinh thường bởi vì nàng thấy được tình ý của Linh Diệp đối với Trần Duyên.
Còn Linh Diệp thì lại sợ mẫu thân bị tổn thương, dù sao phụ thân nàng đã tạ thế được ba năm. Ba năm trống vắng giờ đây mới tìm được nam nhân phù hợp biết chiều chuộng thương yêu mẫu thân nên nàng không muốn mẫu thân buồn phiền.
Từ khi tới đây nhị nữ cũng thấy được Trần Duyên cưng chiều nữ nhân của hắn tới mức nào. Hạ Thảo không chỉ có tài nguyên tu luyện phong phú mà tốc độ tu luyện cũng tiến bộ thần tốc. Nhìn vẻ mặt thỏa mãn hạnh phúc của nàng khiến cho nhị nữ phải ghen tỵ.
-Hai vị tỷ tỷ.
Trần Duyên nói lần nữa khiến nhị nữ từ trong suy nghĩ tỉnh táo trở lại. Linh Diệu bối rối nói:
-Mong đệ thứ lỗi, mộc linh khí trong đây quá dày đặc làm cho bản thân kinh hỉ nên không lắng nghe.
Thấy nàng đỏ mặt Trần Duyên cũng không để ý nói lại:
-Gần đây đã làm cho nhị vị tỷ tỷ phải thiệt thòi rồi.
Nàng vội vàng nói:
-Đâu có đâu có, đệ không chỉ cho hai mẹ con tỷ tá túc mà còn cho chúng ta tài nguyên tu luyện nữa chỉ sợ cả đời này chúng ta không thể nào trả hết nợ cho đệ.
-Nếu vậy hai vị tỷ tỷ có thể dùng cả đời trả nợ cho đệ, bản thân đệ còn vui mừng khôn xiết.
Nghe lời nói mập mờ của hắn Linh Diệu đỏ mặt chạy về mật thất trong ánh mắt của nàng còn ẩn chứa vẻ ước mong. Thấy mẫu thân rời đi Linh Diệp mặc dù không muốn, nhìn Trần Duyên ánh mắt không dứt rồi cũng đuổi theo.