Tần Mạch đã về nhà thì đương nhiên phải ăn cơm tối.
Trên chiếc bàn tròn bày sáu, bảy món gia đình hay ăn, mang tới cho người ta cảm giác không hề xa xỉ, đơn giản mà ấm áp như khi nhìn thấy cả căn nhà này.
Nhưng ngồi ở một góc một trăm hai mươi độ với cả ngọn núi băng lớn như thế tôi chẳng thể nào tự nhiên được. Đây là lần đầu tiên tôi bình tĩnh và tiếp xúc một cách hòa bình với Tần Mạch trong tình trạng tỉnh táo lâu như thế này, tôi có cảm giác áp lực rất lớn. May mà bà Tần là người hiền lành dịu dàng, suốt bữa cơm hay kể mấy chuyện hài hước, tôi đế thêm vài câu, bữa cơm này cũng thoải mái.
Trừ việc thi thoảng bà Tần lại tốt bụng nhắc…
“Thịt bò hôm nay nấu ngon lắm, A Mạch, con gắp cho Tịch Tịch ăn thử đi”.
Tôi lập tức hoảng sợ: “Không cần, không cần đâu ạ, để kệ cháu, để cháu tự gắp là được rồi ạ…”.
“Cạch”. Cả đũa thịt bò bay vù vào trong bát, bắn cả nước lên mặt tôi, kèm theo đó là giọng nói hơi trầm của đàn ông: “Bảo em ăn thì cứ ăn thử đi”.
Tôi hậm hực nghiến nát cả hàm răng, cầm bát dằn cục tức lại mãi, cuối cùng cũng dằn được, rút khăn giấy ra lau mặt, tôi cười hì hì nhìn sang Tần Mạch: “Chẳng phải em sợ anh ăn không tiêu được sao?”.
Có lẽ không ngờ được rằng tôi phản ứng như thế, hắn hơi nhướn mày lên.
Bà Tần nói: “Đúng rồi, dạ dày của A Mạch không tốt lắm, ít ăn mấy món có dầu mỡ đi nhé”.
“Đúng vậy!”. Tôi tiếp lời bà Tần, “Ăn rau nhiều lên chút”. Rồi tôi gắp rau cải bỏ vào bát hắn. Tần Mạch lập tức cau mày lại vẻ căm ghét, tôi ngồi bên này sướng ngầm trong lòng, đừng cho rằng tôi không trông thấy anh chưa hề động tới món rau cải trên bàn này. Tôi cười ngọt lịm, “À, món cải thảo xào cũng ngon này, A Mạch nếm thử nhé!”.
Tôi vốn tưởng hắn sẽ nghĩ ra cách gì để đối phó với tôi, ai dè hắn nhìn cả bát đầy rau một lát, lạnh nhạt quét mắt sang nhìn tôi, rồi bắt đầu ăn thật.
Khóe miệng tôi giật giật, trong nháy mắt có cảm giác trông thấy sói ăn cỏ. Tôi quay đầu lại nhìn bà Tần, trông bà cũng có chút kinh ngạc.
Bàn ăn im lặng được một lát, bà Tần chợt phì cười: “Vẫn là lời con dâu nói có tác dụng, cái tật không thích ăn rau này của con được sửa rồi”.
Tôi nghe hai chữ “con dâu” mà toát cả mồ hôi lạnh, lập tức vùi đầu ăn thịt. Không dám nhìn hắn lần nào nữa.
Tần Mạch về muộn, ăn cơm xong đã bảy giờ bốn mươi phút, tôi đang thầm cân nhắc trên đường về có nên rẽ qua siêu thị mua mấy gói mỳ ăn liền làm bữa sáng mai không thì bà Tần chợt lên tiếng: “Ai da, cháu xem ngày đông trời tối nhanh chưa kìa, chẳng thấy thứ gì bên ngoài nữa”.
Tôi lơ đễnh đáp một câu “vâng ạ”, thì câu tiếp theo của bà đã bay tới: “Đêm nay cháu cứ ở lại nhà bác nhé”.
Tôi giật nảy mình, vội nói: “Không được, không được ạ, cháu… mai cháu còn có việc ạ. Việc gấp lắm, đi từ đây tới đó chắc chắn là không kịp”.
“Mai bảo A Mạch đưa cháu đi là được rồi”. Bà Tần chợt thở dài một tiếng, “Bình thường bà già cô đơn này đều ở nhà một mình, chồng con cứ bay đi khắp nơi suốt, hằng ngày chẳng có ai để nói chuyện, hôm nay Tịch Tịch không thể ở lại chơi với bác sao?”.
Tôi nhìn sang Tần Mạch như cầu cứu, gương mặt của hắn dưới ánh đèn dìu dịu trở nên hiền lành hơn bình thường rất nhiều, nếu tôi không nhìn nhầm, lúc này trên đôi môi hắn hẳn là đang có một đường cong rất nhạt.
Cái tên này… cái tên này lại cười nhạo tôi…
Tôi tức điên lên, định đập bàn bật dậy, thì môi hắn khẽ mở, lặng lẽ nhổ ra một chữ “bốn”.
Tôi gần như hiểu được ý của hắn ngay trong khoảnh khắc đó.
Gấp bốn tiền thưởng, ngủ với mẹ tôi.
Gấp bốn tiền thưởng… giấc mơ của tôi thành sự thật rồi.
Chín giờ tối, biệt thự nhà họ Tần. Tần Mạch vào phòng làm việc xử lý công việc, tôi và bà Tần ngồi trên sofa xem tivi.
Cảm giác này thật sự giống như chúng tôi đã là người một nhà, chung sống với nhau lâu lắm rồi.
Bà xem tới chỗ nào thú vị bèn kéo tôi lại kể, bày tỏ cảm xúc. Nhưng có nói tới cái gì thì chủ đề cuối cùng giữa mẹ chồng và “con dâu” vẫn sẽ rơi vào người con trai.
“Thằng nhóc A Mạch này giống bố nó, hễ làm việc thì cứ như liều mạng ấy, bình thường cháu sống với nó, chăm được nó cái gì thì cứ cố mà chăm nhé, thanh niên trẻ thế mà đã mắc bệnh dạ dày, sau này…”. Bà Tần thở dài, “Từ nhỏ nó đã có cái tính sĩ diện thế rồi, mấy năm trước bác bị tai nạn, bố nó lại bệnh, việc công ty đều do mình nó gánh vác, tính tình càng ngày càng trầm lặng”.
Tôi cười khổ, cái đó không gọi là trầm lặng, hắn rõ ràng là đồ tẩm ngẩm tầm ngầm – biết hành hạ người ta!
“Cháu ở chung với nó, lúc mới bắt đầu thì chưa có gì, lâu ngày sẽ càng hiểu nó nhiều thôi, nó quan tâm cháu thế nào thì cũng đều giấu trong lòng hết”. Bà Tần không nói nhiều, nhưng lại khiến cách nhìn của tôi về Tần Mạch có chút thay đổi.
Mười giờ bà Tần đã định ngủ, tôi đưa bà về phòng ngủ rồi đi gõ cửa phòng làm việc.
Tần Mạch mở cửa, tay vẫn đang cầm di động, dặn dò vài câu ngắn gọn súc tích với bên kia rồi ngắt máy. Tôi hỏi: “Chăn trong phòng dành cho khách nhà anh mỏng quá, liệu có đưa thêm cho tôi cái nữa được không?”.
Hắn vừa gõ lên bàn phím, vừa thản nhiên trả lời: “Tối nay cô ngủ cùng phòng với tôi”.
Tôi lùi lại một bước: “Anh muốn làm gì?”.
Lúc này hắn mới ngẩng lên nghiêm túc nhìn tôi: “Cô Hà, cô quên hôm nay mình lấy thân phận gì để tới nhà tôi rồi sao?”.
Tôi im lặng, trong đầu chỉ toàn là mấy tờ tiền cụ Mao đỏ chót bay phấp phới. “Được rồi”. Tôi nói, “Anh ngủ ở ghế”.
“Phòng không có ghế”. Hắn tiếp tục gõ phím.
“Thế anh ngủ trên đất đi”.
“Ha”. Bên kia lạnh lùng bật cười, “Hà Tịch, muốn quyến rũ tôi thì cô phải mất sức nhiều đấy. Hôm nay tôi không say”.
Gân xanh trên trán tôi nhảy nhót, lửa giận trong lòng bùng bùng, nhưng môi vẫn nhếch lên cười khẽ, giọng điệu pha nửa phần khiêu khích: “Được thôi, ngủ chung thì ngủ chung, tôi còn thấy may vì mình chưa bỏ ‘sức’ ra để khỏi lọt vào mắt xanh của sếp Tần đây”.
Tôi đóng cửa cái sầm, đi thẳng vào phòng Tần Mạch, tắm rửa sạch sẽ thơm tho, rút một chiếc áo sơ mi trong tủ của Tần Mạch ra làm áo ngủ, mặc vào rồi leo lên giường, đắp chăn đi ngủ. Nghĩ thầm, có gái ngủ trên giường mà anh lại không thể làm ăn được gì sất, dù sao thì đến lúc ấy anh mới là kẻ khó chịu, chả liên quan gì tới đây hết! Đây muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, còn thèm một câu khen ngợi của Tần Mạch nhà anh chắc.
Nhưng dù có nghĩ như thế, tôi nằm cứng quèo trên giường mãi mà không tài nào ngủ được. Hình như Tần Mạch cũng không thường xuyên về nhà, lần đầu tiên tôi gặp hắn, trông hắn như đã ở khách sạn lâu lắm rồi. Chiếc chăn này chắc hẳn vừa mới thay, nhưng tôi vẫn ngửi thấy mùi hương của hắn trên đó, tựa như được hắn ôm vào lòng.
Chỉ nháy mắt, mặt tôi đỏ rực lên, tôi tự vỗ nhè nhẹ lên má. Cửa vang lên một tiếng “kẹt”, cả người cứng đờ, tôi vội vàng nhắm mắt lại.
Tiếng nước rào rào sau đó bắt đầu làm nhiễu loạn tâm tư tôi. Tôi nghĩ, người đàn ông kia đang ở trong nhà tắm, dáng người cực đẹp, cơ bắp rắn chắc phác họa nên những đường nét tuyệt vời, trên làn da còn vương những hạt nước trong suốt…
Mũi tôi nóng lên, tôi đưa tay quệt một cái… Xong rồi, tối nay ăn thịt bò nhiều quá đây mà. Tôi hoảng hốt ngồi dậy, nhưng máu mũi đã không thể kìm được mà rơi lên ga giường và vỏ chăn, tôi run rẩy, cái này… mai tôi phải giải thích cho bà Tần như thế nào đây?
Nhưng máu mũi chảy ào ào không để tôi suy nghĩ nhiều, tôi chật vật bịt mũi lại, cuống cuồng chạy xuống dưới nhà, chui vào phòng vệ sinh ở phía sau phòng khách. Lóng ngóng mãi mới cầm được máu mũi, đến khi tôi về phòng ngủ thì Tần Mạch đã nửa nằm nửa ngồi đọc sách trên giường. Thấy tôi vào, hắn thả sách xuống, chỉ vào mấy vết máu tôi để lại, trông bộ dạng như đang hỏi tội: “Hà Tịch, cô đến tháng ngay trên giường tôi đấy à?”.
“Đến cái đầu anh! Máu mũi! Máu mũi đấy!”. Tôi lớn tiếng chửi bới, “Ai bảo anh gắp cho tôi miếng thịt bò to thế hả!”.
Nhưng sau khi tôi thở hồng hộc chỉ trích xong, mới phát hiện ánh mắt hắn đang dán chặt lên người tôi, mãi mà chẳng thốt được tiếng nào, tôi nghi hoặc trừng mắt với hắn một cái, lúc này mới hoảng hốt nhớ ra, tôi chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng của hắn, bèn cuống cuồng che lại, vội vàng nhảy vào trong ổ chăn.
Bọc kín cơ thể, tôi mới thò đầu ra trừng mắt lườm hắn.
Ánh mắt hắn đã quay về với quyển sách, lẩm nhẩm như đang tự nói: “Cô tốn sức thật đấy”.
Tôi sờ lên mũi mình, lạnh nhạt hừ một tiếng: “Đúng là hôm nay mất sức”.
Hắn đặt sách sang bên cạnh, tắt đèn, kéo chăn ra rồi chui vào. Tôi giật mình sợ hãi kêu lên oai oái: “Anh làm gì thế! Làm gì thế!”.
“Ồn chết đi được”. Giọng hắn cuối cùng cũng mang theo chút tức giận, “Ngủ đi”.
“Sao anh kéo chăn của tôi! Xê ra, xê ra!”.
Hắn khẽ thở dài như đang nhẫn nại: “Chỉ có một cái chăn thôi”.
Tôi im lặng: “Thế anh cách xa tôi ra chút đi… xa thêm nữa.. xa nữa…”.
“Không đắp chăn được”.
“…Được rồi”.
Mãi đến nửa đêm mà tôi vẫn tỉnh như sáo, tôi nghĩ rằng số tiền thưởng gấp bốn đã không còn đủ để bù đắp cho số nơ-ron thần kinh đã chết của tôi, lúc nãy tôi phải đòi gấp ba mươi lần mới đúng.
Sáng sớm hôm sau, khi tôi mơ màng màng thức dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một cặp lông mi vừa dày lại vừa dài. Dụi dụi mắt, cuối cùng một gương mặt đàn ông cũng xuất hiện trước mặt tôi một cách rõ ràng.
Thầm than một tiếng, tôi biết mà, tôi biết mà, trai gái mà ngủ chung một giường thì làm sao còn tách bạch phân minh vào buổi sáng hôm sau được. Không cử động quá nhiều, tôi đẩy bàn tay ấm nóng đang đặt trên eo tôi của hắn ra.
“Ừm”. Hắn khẽ hừ lên một tiếng, động tác của tôi thoáng khựng lại, ngước mắt lên nhìn hắn, hắn vẫn đang ngủ rất say, nhưng chân mày thì cau lại bất mãn, tôi đang có cảm giác cái mặt trẻ con hờn dỗi này của Tần Mạch buồn cười quá, thì bàn tay hắn chợt dùng thêm sức, nắm chặt lấy bờ eo tôi, một tiếng rên rỉ mờ ám buột ra không tự chủ được. Tôi định che miệng lại thì đã muộn rồi.
Chẳng mấy chốc, giường khẽ rung lên, tôi biết hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, bèn chờ hắn bỏ tôi ra để đi đánh răng rửa mặt. Ai dè hắn không những không buông ra, mà bàn tay nóng ấm kia còn vuốt ve dọc lưng tôi. Hơi thở nóng bỏng ẩm ướt phả lên trên mặt tôi, càng lúc càng gần, chợt có thứ không biết tên đang từ từ chọc vào bụng tôi…
Tôi cảm giác được rõ ràng rằng, lúc này mà không “tỉnh” thì sắp muộn mất.
Mở choàng mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy như đá quý của hắn, tôi nói rành rọt: “Anh Tần, anh muốn làm gì?”.
Dường như hắn có chút kinh ngạc khi đối diện với sự bình tĩnh của tôi, nhưng đã nhanh chóng ổn định lại: “Mới sáng sớm ra nhìn thấy trên giường mình có phụ nữ, cô nói xem?”.
“Anh không say”.
Hắn im lặng một lát, hình như giọng nói có ý cười đang bị nén xuống: “Nhưng cô đã bỏ ra không ít công sức mà”.
Đôi mắt hắn hơi cong lên, tay lướt qua gương mặt tôi, dịu dàng như đối xử với người yêu của mình, rồi giơ tay ra trước mặt tôi: “Cô xem”.