Doãn Vệ Hoài ăn rất sạch sẽ, quả thật trong lúc vô cùng thỏa mãn sẽ giữ lại một chút hơi sức cho cô. Ngày hôm sau, Tiểu Cửu ít khi nào thức dậy lúc mặt trời đã lên cao. Cửa sân phơi mở ra, ánh sáng rực rỡ chui vào từ khe hở của rèm cửa sổ, cảm giác cô cùng chân thật. Thế nhưng lại chẳng thấy bóng dáng anh ta ở đâu.
Tiểu Cửu hùng hùng hổ hổ chạy vào phòng làm việc của Thái tử, chỉ chưa có ôm đùi Thái tử khóc nói “muốn trách thì trách em” thôi.
Thái tử giúp cô khép lại cổ áo, che kín vết hôn mờ mờ bên trong, vẻ mặt hứng thú liếc nhìn Doãn Vệ Hoài. “Chưa dùng đủ sức nha, còn có thể rời giường đấy.”
Bỗng chốc hai gò má của Tiểu Cửu đỏ bừng, mà Doãn Vệ Hoài thì mỉm cười cúi đầu uống nước. “Bây giờ có thể cho cô ấy nghỉ phép một tuần cũng không muộn chứ?”
Thái tử nhịn không được, cười nhẹ ra tiếng, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên gương mặt Doãn Vệ Hoài, nụ cười càng thêm ấm áp lòng người.
Nếu như thời gian có thể dừng lại tại thời điểm này, làm cho mọi điều tốt đẹp đọng lại thành hình, có thể tùy ý đụng chạm, thế thì tốt biết bao nhiêu. Sau này Doãn Vệ Hoài không chỉ một lần nhớ về những thứ này, đồng thời cũng vô cùng hối tiếc, nếu như anh có thể sớm đối diện tình cảm của mình, dũng cảm một chút, thì bọn họ sẽ có nhiều thứ trân quý hơn để có thể giúp anh chống chọi, một mình đi qua cuộc sống dài đằng đẵng mà không cảm thấy mệt mỏi cô độc.
Cuối cùng Tân Tiệp đã qua đời, nhất định bà mang theo oán hận, loại oán hận khi dốc toàn bộ tình cảm mà không hề được đáp lại.diٿễn๖ۣۜđàٿnlê๖ۣۜquýđٿôn Quả nhiên như Thái tử dự đoán, ngày đưa tang Tân Tiệp, Trữ Dư Tịch đã trở lại. Không biết hai năm nay đã trải qua những chuyện gì, mà cô lại lột xác trở nên cường đại như thế, ngay cả Thái tử cũng hết cách với cô.
Thái tử hạ quyết tâm đoạt lại lòng cô. Đưa cho Doãn Vệ Hoài hai vé máy bay đi nước ngoài nghỉ phép. “Tôi không có gọi thì cậu cũng đừng có về, dẫn Tiểu Cửu đi hưởng tuần trăng mật trước đi, du lịch vòng quanh thế giới hay gì đó, tất cả chi phí đều tính cho tôi.” Cứ như thế đuổi anh và Tiểu Cửu đi.
Vì vậy vào một ngày nào đó, Tiểu Cửu dậy sớm luyện võ vào buổi sáng như thường ngày, khi trở về thì phát hiện Doãn Vệ Hoài không có tây trang giày da, áo sơ mi hưu nhàn mặc trên người anh cực kỳ mê người.
Cố ý chọn cho cô váy dài mà ngày thường hiếm có dịp để mặc, hài lòng nhìn tiểu tinh linh trong gương, gật đầu mỉm cười.
Không mang theo một món hành lý nào, lúc lên máy bay vẻ mặt Tiểu Cửu đều mờ mịt.
“Sao không hỏi anh dẫn em đi nơi nào?”
Tiểu Cửu nhún vai nói. “Dù sao vẫn không phải là tuần trăng mật.”
Mấy giờ sau, khi chân trần đứng trên bờ cát trắng mềm mịn, bầu trời trong xanh xinh đẹp như cõi mộng hiện ra trước mắt cô, Tiểu Cửu kinh ngạc nâng môi, trợn tròn mắt, tay đè lại làn váy bị gió biển thổi tung. “Thật sự rất giống đi hưởng tuần trăng mật nha Doãn Vệ Hoài!”
Anh cười, không biết lấy một sợi dây chuyền mặt chữ “Cửu” từ đâu ra, nạm đầy kim cương, xỏ vào một chiếc nhẫn. Đeo lên giúp cô, sau đó ôm cô vào lòng. “Em đây là muốn gả cho anh sao?”
“Tự mãn.” Ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng lấp lánh. Dây chuyền này tượng trưng cho cái gì, chắc chắn cô hiểu. Cô xoay người lại, ôm cổ anh, nhón chân lên hôn anh.
Trời chiều ngã về tây, hình ảnh một nam một nữ đứng trên bờ cát ôm hôn say đắm, vĩnh viễn là hình ảnh đẹp nhất trong mắt mọi người.
Không biết người đàn ông này có thể mang lại điều gì cho cô. Chờ đợi tình yêu, rung động, ngọt ngào, lời thề…… Tất cả tất cả, cô có thể đoán được, cả những thứ cô không thể ngờ tới.
Sống hơn hai mươi năm, hiện tại mới phát giác, từ nhiều năm trước đây, vào thời khắc gặp được anh, sinh mệnh của cô mới bắt đầu xuất hiện sắc thái và ánh mặt trời.
Đó mới là lúc bắt đầu cuộc sống đầy màu sắc.
Chỉ nguyện uyên ương không nguyện tiên. Cô rất tầm thường khi nghĩ đến câu này. Anh thật sự dẫn cô đi du lịch vòng quanh thế giới, đi đến những nơi nào đó mà cô chưa bao giờ nghĩ tới. Provence (Pháp), Prague (ViVulqd: thủ đô Cộng hòa Sec), biển Aegean (vùng vịnh Địa Trung Hải, nằm giữa Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ ๖ۣۜdiễnđ⊹àn๖ۣۜlê⊹quý๖ۣۜđô⊹n), Venice (Italia)...
Còn có rất nhiều phong cảnh tuyệt đẹp ở một hòn đảo nhỏ. Cô vui đến quên cả trời đất, dường như cũng quên mất mình là ai, hưng phấn như một đứa bé. Phụ nữ khi yêu sớm muộn cũng sẽ lộ ra dáng vẻ chân thật nhất, cô cũng không ngoại lệ. Ai nói cô lạnh lùng? Đây chẳng qua là chưa gặp phải người có thể để cô nhiệt tình nóng bỏng.
Tất nhiên buổi tối cả phòng đều kiều diễm, nhu tình mật ý. Doãn Vệ Hoài làm tất cả để cho cô có cảm giác mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất.
“Anh sẽ làm em càng ngày càng tham lam đấy, phải làm sao đây……” Nằm trên người anh, hào hứng nghiên cứu tập tranh miêu tả các phong tục đặc biệt thần bí của hòn đảo nhỏ ở Nam Thái Bình Dương đang cầm trong tay. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ônTrong nụ cười của Doãn Vệ Hoài không hề có chút che giấu sự cưng chiều, bàn tay khẽ vuốt da thịt bóng loáng và đường cong tuyệt vời của cô, dục vọng trong đôi mắt càng lúc càng đậm.
“Anh cũng có một loại…… tham lam.” Tách hai chân cô ra, không nói lời nà, đâm vào. Lúc bắt đầu cô còn có thể giả vờ không thèm để ý tiếp tục lật tập tranh. Ngón tay Doãn Vệ Hoài xấu xa trượt xuống, cùng với lửa nóng của anh hành hạ cô, khéo léo dùng sức, rất nhanh đã trêu chọc cho cô thở gấp liên tục.
Ôm cô lật người lại, nắm lấy hai đùi cô, co hai đầu gối cô lại, đâm vào thật mạnh. Động tác hơi bất ngờ, cô nhịn không được bật ra tiếng rên rỉ, Doãn Vệ Hoài nằm trên người cô, cười xấu xa, hôn lên gương mặt xinh đẹp của cô. “Lớn tiếng một chút, để cho anh trai nghe.”
Cô cố ý không hợp tác, trên miệng thì anh chẳng nói gì, nhưng phía dưới lại điên cuồng mạnh mẽ bức ép cô, cuối cùng khi một lần đi vào thật sâu cũng đã bức cô phát ra âm thanh động tình. Anh cười thật tươi, Tiểu Cửu cắn vai anh. “Anh cũng mạnh mẽ vội vã với người phụ nữ đó? Anh trai Vệ Hoài……”
“Chút chuyện nhỏ như vậy em định nhớ cả đời sao? Anh cứ nghĩ em chỉ có bên dưới là nhỏ thôi, không ngờ lòng dạ cũng không lớn……” Lần đó Doãn Vệ Hoài ở trên xe bị cô bắt gặp, tội lỗi vì vậy mà trở nên nghiêm trọng.
Tiểu Cửu hơi đỏ mặt .”Đồ lưu manh!”
“Đó là trước khi yêu em.” Anh rút ra sau đó lại mạnh mẽ vọt vào, lặp lại vài lần, cô không chịu nổi kích thích như thế, bên trong xoắn rất chặt, giọng nói đứt quãng. “Sau khi…… Yêu em……”
“Sau đó? Cũng chỉ muốn lưu manh với em.” Nhẫn nại quá cực khổ hơi thở của anh có chút gấp gáp. “Có nhường hay không?”
Trong lòng Tiểu Cửu chua xót, ôm lấy anh, nảy sinh ác ý nói. “Anh còn dám không thành thật em cho anh đẹp mặt!”
“Đừng có giống như lần đó suýt chút nữa phế đi người anh em của anh là được.” Loại đau đớn đó là khắc cốt ghi tâm nha, anh nhớ rất rõ ràng.
Anh tăng nhanh tần số hành hạ cô, công hãm cô, chỉ trong nháy mắt làm cho cô quên đi tất cả. Đi theo anh tạo nên những cơn sóng kích tình cuồn cuộn, sa vào trầm luân.
Cô không biết, những ngày ở bên cạnh cô, dù nhẫn nhịn hay liều lĩnh, tất cả đều là lần đầu tiên và duy nhất trong cuộc đời Doãn Vệ Hoài.
Chỉ có điều bọn họ làm sao cũng không thể nào ngờ tới kết cục.
……
……
Thi Dạ Triều chịu thả cô, tất nhiên cô đã biết cái giá khi trở về. Cô bị thương nặng, nhưng so với Trữ Dư Tịch đang thoi thóp, thì vết thương của cô được xem là gì. Thái tử cũng đã chĩa thẳng họng súng vào đầu cô, Doãn Vệ Hoài nắm chặt nắm đấm, đưa lưng về phía cô, nhìn cũng không nhìn một cái.
Đến cuối cùng vẫn là Hoàng Phủ Triệt khuyên giải Thái tử.
Thời gian Tiểu Cửu bị đưa trở về nước, vô số lần ở trong căn phòng tối đen, lẳng lặng nhớ lại. Đến cuối cùng là đã sai ở đâu, là cô không nên phản bội Doãn Vệ Hoài và Thái tử, hay là không nên yêu, hoặc là đi ngược về thời gian mấy năm trước đây, cô không nên đến bên cạnh anh, cho cả hai cơ hội yêu nhau.
Quả nhiên cái gì tới nhanh, thì lúc ra đi cũng bất thình lình như thế, dứt khoát như thế, tựa như thủy triều rút đi sẽ cuốn trôi tất cả, chỉ còn lại một nỗi buồn bã ươn ướt.
“Tiểu Cửu, đừng làm chuyện điên rồ, nếu không, ai cũng không cứu được em……”
Cô vừa nhắm mắt, thì những lời này của Doãn Vệ Hoài lại vọng về bên tai. Còn có sau khi anh bị trúng thuốc, một đôi mắt đầy tức giận và thất vọng, giống như dao găm cắt vào lòng cô, đau đớn kịch liệt, vô cùng đau.
Cô biết mình phạm phải sai lầm không thể tha thứ, sau khi bị nhốt mấy tháng, lần đầu tiên Doãn Vệ Hoài xuất hiện trước mặt cô, cô đã biết Thái tử cho cô một cái chết đau khổ nhất mà cũng tàn nhẫn nhất.
Ổ khóa trên chân bị tháo ra, vẻ mặt Doãn Vệ Hoài lạnh nhạt đưa một tay về phía cô. Cô có chút không dám tin, người đàn ông này vẫn còn bằng lòng dắt tay cô.
“Vết thương đã lành chưa?” Anh đi phía trước nắm lấy tay cô, lúc nói chuyện không thể nghe ra được tâm tình.
“Tốt rồi.” Câu trả lời của cô có chút sợ sệt, có chút cẩn thận.
“Ừ, vậy thì tốt.”
Anh dẫn cô ra ngoài, lại không một ai ngăn cản. Trở lại căn hộ của bọn họ, anh tắm rửa cho cô, cô gầy đến mức làm người ta xót thương, cũng không biết có thể làm anh đau hay không.
Dẫn cô đến quán ăn tình nhân nổi tiếng nhất trong thành phố, gọi rất nhiều món cô thích ăn.
“Em thích màu gì?” Đột nhiên anh lại hỏi.
Cô suy nghĩ trong chốc lát. “Màu đen đi.”
“Sinh nhật là ngày nào?”
“…… Em không biết.”
“Họ gì?”
“Không có họ.”
Doãn Vệ Hoài đặt dao nĩa xuống. “Sinh nhật của em là ngày mười ba tháng chín, em họ Doãn.”
Anh nhớ rõ, ngày anh bị trọng thương tỉnh lại, chính là ngày mười ba tháng chín.
Cô không ngẩng đầu, tiếp tục chiến đấu với thức ăn, khóe miệng lại cong lên.
Từ nay cô cũng có sinh nhật, có họ rồi. Là anh đã cho, cô nhất định phải ghi nhớ thật kỹ.
Còn có chuyện, cô cần phải nhớ hơn.
Xe dừng ở cửa Cục dân chính, trong giọng nói của cô có chút nghẹn ngào và run rẩy không thể kiềm chế. “Đến đây làm gì?”
Anh vẫn nắm tay cô, dứt khoát mà kiên định cho cô hai chữ. “Kết hôn.”
Cô dừng lại, anh xoay người nhìn thẳng vào cô, chân mày cũng không hề nhíu lại. “Không muốn gả cho anh sao?”
“……”
“……”
“Muốn.”
Hôm nay người xếp hàng đăng ký cũng không nhiều, bọn họ nhanh chóng nhận được hai tờ giấy màu đỏ nho nhỏ.
Đêm đó, Doãn Vệ Hoài dùng hết sức lực muốn cô, không để ý cô mang theo tiếng khóc nức nở mà rên rỉ, hung hăng đoạt lấy. Cô cầu xin tha thứ anh đều mắt điếc tai ngơ, biến đổi đa dạng hành hạ cô. Mỗi lần cô kêu tên anh, anh sẽ hung ác hôn lên môi cô.
Muốn nhắm mắt lại để cẩn thận cảm nhận tất cả của cô, nhưng tầm mắt không thể rời khỏi gương mặt cô dù chỉ nửa giây.
Anh hôn cô, không buông tha tấc nào, ôm thật chặt trong ngực, khao khát muốn vùi cô vào trong cơ thể, chỉ có như thế mới vĩnh viễn không chia cách.
“Yêu anh không?” Vấn đề này, anh hỏi cả đêm.
Cô không trả lời, cắn môi dốc sức rơi nước mắt. Chỉ sợ đáp án ra khỏi miệng sẽ không bỏ được nữa, càng sợ anh không bỏ được.
Anh đưa cô đến đảo nhỏ ở Nam Thái Bình Dương. Cô đã từng nói, nếu có thể, muốn ở chỗ này thường hơn, ngày ngày nhìn thấy thiên đường xinh đẹp của nhân gian thì có chết cũng đáng.
Anh mua một căn biệt thự ở đây cho cô, Lâm Hải. Hàng rào màu trắng, còn có loài hoa của cô.
Cô nói: Doãn Vệ Hoài, anh thật tốt, đã cho em quá nhiều.
Doãn Vệ Hoài mỉm cười: anh còn chưa đủ tốt, thứ anh muốn cho em nhất, là cả đời. Ngoại trừ em, ai anh cũng không cho.
Đầu cô tựa lên vai anh.
Anh nói phải giữ lời, nếu không em cho anh đẹp mặt.
Thời gian là thứ vô tình nhất, mặc kệ mọi người có không muốn đến thế nào, thì nó vẫn cố tình không chịu mềm lòng thả chậm bước chân.
Nếu như thời gian có thể vì thế mà dừng lại, làm cho tất cả đọng lại thành hình, có thể tùy ý đụng chạm, thì thật là tốt biết bao.
Vĩnh viễn nhớ mãi ngày đó. Thật ra thì ngày đó không có gì khác biệt.
Khi cô tỉnh lại, Doãn Vệ Hoài đang chống đầu nằm bên người cô, không hề chớp mắt đưa mắt nhìn cô.
Cô cho là anh giống như trước đây dậy sớm hơn cô, thế nhưng anh lại nói, anh không có ngủ.
Cô khựng lại một chút, mỉm cười ôm cổ anh, dán thân thể lên, dẫn đến một phen triền miên không dứt. Anh đang di chuyển cuồng dã mãnh liệt trong cơ thể cô, xỏ xuyên qua, đâm vào, tựa như gió cuốn mây tan mà đoạt lấy. Cô ở cao trào gắt gao cắn ngực anh. di"iễn~đaàn~leê~quyý~đoô"nCô biết ở dưới lớp da đó, có một trái tim chỉ vì cô mà đập. Cô phải để lại dấu ấn của mình, mới có thể chiếm đoạt nơi đó của anh.
Cô mặc chiếc váy dài màu đỏ mà anh thích nhất, anh nói khi tung bay sẽ rất đẹp, làm mọi người mờ mắt.
Sinh hoạt mỗi ngày của bọn họ đều giống nhau, ăn cơm, xem tivi, phơi nắng. Loài hoa của cô đã ra nụ, mỗi một bụi cây đều có những nụ hoa chớm nở.
Cô nói, khi bọn chúng nở rộ lấy túi giữ tươi bao lấy đóa hoa, như vậy mặc dù lá úa cây mục, nó vẫn như cũ không hề tàn lụi. Cô lấy máy ảnh tự chụp mình vào thời khắc hạnh phúc nhất. Trong hình, nụ cười của cô và nụ hoa đều xinh đẹp động lòng người.
Lúc hoàng hôn, cô vẫn quỳ gối bên trong vườn hoa nhỏ, chăm chú hí hoái những lá úa trong bụi cây.
Anh vẫn đứng sau lưng cô.
Thính giác của cô vẫn luôn nhạy bén, thậm chí không bỏ lỡ tiếng vang rất nhỏ khi anh kéo khóa an toàn của súng.
Cô không quay đầu lại, động tác trên tay vẫn tỉ mỉ. “Ngày kia là ngày bọn họ đính hôn đúng không?”
“Đúng vậy.”
Trời chiều đỏ như máu, nhưng đáy mắt Doãn Vệ Hoài còn đỏ hơn cả trời chiều, làm cho lòng người hoảng sợ.
Cánh tay tựa như nặng ngàn cân, làm sao cũng không nhấc lên được.
“Anh đã từng hứa với em, cả đời anh, chỉ dành cho em, ngoại trừ em ra, ai cũng sẽ không cho, em có nên tin anh không?” Một giọt nước mắt rơi trên phiến lá xanh nhạt, theo đầu nhọn của lá rơi xuống bùn đất.
“Không tin anh, còn có thể tin ai?” Anh cắn răng, mỗi một từ đều nói cực kỳ khó khăn.
Cô buông xẻng nhỏ trong tay, ngồi xổm tại chỗ, híp mắt nhìn về mặt trời đang dần chuyển đỏ, bên môi hiện rõ nụ cười nhàn nhạt nhưng đầy thỏa mãn.
Đến cuối cùng, cô vẫn không nhìn anh.
“Doãn Vệ Hoài, dám quên em, anh nhất định sẽ chết.”
Một tiếng súng ngắn ngủi vang lên, phá vỡ bầu trời.
Trong tầm mắt của anh, chỉ toàn màu đỏ, tựa như cái váy dài mà cô mặc đang tung bay nở ra những đóa hoa đỏ tươi.
Xinh đẹp, khắc cốt ghi tâm, cả đời khó quên.
Khi anh thay quần áo thì mới phát hiện trong túi có dây chuyền chữ “Cửu” kia, thảo nào anh tìm khắp nơi cũng không thấy nó. Thì ra nó ở chỗ này, có lẽ là cô đã len lén bỏ vào.
……
Dấu vết trên ngực, sợ rằng sẽ không thể phai hết. Đó là minh chứng cho tình cảm cô dành cho anh. Chiếc nhẫn trên dây chuyền, anh lấy ra, vừa vặn đeo vào ngón vô danh. Cả đời anh là của cô, sẽ không vì người nào mà đeo nhẫn kết hôn.
Cửu Nhi, anh đã giữ lời hứa, em sẽ lấy gì để thưởng anh đây?
……
Tên của người phụ nữ kia dường như đã trở thành cấm kỵ của anh. Không một ai dám nhắc tới.
Sau này, ngày mười ba tháng chín hàng năm, anh sẽ một mình nhìn cái bánh ngọt và cây nến, ngồi im cả đêm.
Tấm hình cuối cùng kia, anh phóng lớn treo ở phòng ngủ. Căn hộ của cô, vẫn trống không. Nhưng mỗi ngày anh đều quét dọn. Tất cả đều là sắp xếp cô thích nhất.
Mặc dù không thiết thực, thế nhưng anh luôn ảo tưởng có một ngày nào đó khi anh mở cửa, nghênh đón anh là Tiểu Cửu mặc váy dài màu đỏ, trang điểm ấm áp, xấu xa kỳ quái gọi anh là anh trai Vệ Hoài.
Vì vậy, cuối cùng có một ngày, anh mở cửa, ngơ ngẩn thật lâu ở đó, lâu đến mức nước mắt rơi xuống cũng không hay biết.
Trong chiếc bình rỗng trên bàn, cắm một túi giữ hoa tươi, bao lấy loài hoa mà… cô đã trồng……