Chiều nay thái tử ngủ cũng không ngon giấc. Mơ mơ màng màng không ngủ được.
Nằm trên giường của Trữ Dư Tịch, gối , chăn, ga giường, cả căn phòng đều là mùi vị của nàng. Hương thơm nhàn nhạt, như có như không, trêu chọc hắn, vất vả lắm dục vọng mới hạ xuống.
Trời tờ mờ sáng, hắn đứng dậy tìm nước uống. Vài hớp nước lạnh lẽo xâm nhập ngũ tạng, ức chế không ít. Hắn trừng mắt liếc nhìn bóng dáng nhỏ bé nằm co rúc trên ghế sa lon, trở lại phòng ngủ.
Hai phút sau, hắn lại đi ra, cẩn thận ôm lấy nàng, đặt lên giường, mình nằm vật xuống một bên, để cho nàng gối đầu lên cánh tay mình, cảm giác trong ngực hết sức phong phú.
Nghe tiếng hít thở đều đều của nàng, xao động lại từ từ thở lại bình thường, cơn mệt mỏi xông đến, hắn rốt cuộc cũng có thể an tâm ngủ.
Thật ra nhiều năm qua, dù những phụ nữ mà thái tử và nhị thiếu chơi đùa đếm không hết, nhưng có thể chân chính ngủ chung một giường, cùng nhau đón chào ánh bình minh, ít lại càng ít. Thái tử cũng như vậy, Hạ Tử Dụ dù theo hắn nhiều năm nhưng cũng chưa từng thấy qua vẻ mặt đầu tiên của hắn khi tỉnh giấc buổi sớm.
Thân phận của hắn quá chói mắt, quá đặc biệt. Kẻ muốn mạng của hắn lại không ít. Trừ một số là ám sát, đa phần là mỹ nhân kế. Thái tử yêu thích mỹ nhân , đây là chuyện mọi người ai cũng biết. Hơn nữa một số người trong hắc đạo, vô luận là muốn nịnh bợ hắn, hay muốn hại hắn, cũng sẽ chọn những mỹ nữ thượng đẳng , tài nghệ cao siêu đưa lên giường hắn. Nếu xem trọng, thái tử cũng sẽ hớn hở tiếp nhận.
Hắn đương nhiên biết sau lưng những mỹ nhân đó là những nguy hiểm cỡ nào. Cho nên hắn từ trước đến giờ chỉ làm, không ngủ cùng. Khi cần thiết, Doãn Vệ Hoài và Tiểu Cửu sẽ âm thầm bảo vệ thái tử khi hắn vui đùa. Bao người vọng tưởng nghĩ thời điểm người đàn ông vui sướng nhất chính là lúc tính mạng hắn khó bảo toàn. Nhưng quay đầu lại hoá ra kẻ chết lại là mình.
Có lúc hắn thậm chí không ra tay, hắn chưa từng hoài nghi năng lực và lòng trung thành của Doãn Vệ Hoài. Bên người thái tử còn có một cận vệ khác, Tiểu Cửu, nhưng cô không theo hắn từ nhỏ. Tiểu Cửu là do một người có chút địa vị muốn tỏ lòng thành kính của mình cho thái tử, cố ý huấn luyện một cô gái theo ý thích của thái tử.
Không chỉ phải bản lĩnh, mà các phương diện khác đều phải tốt. Nói cách khác, vừa có thể mang theo bảo vệ bên người lại vừa có thể làm ấm giường … Với thân phận của thái tử, hắn không thể tuỳ ý tin tưởng người khác, người kia lại không thể đắc tội, nên mới nhận Tiểu Cửu.
Thái tử chưa từng ôm một người phụ nữ nào, khi tỉnh dậy cả người lại vui vẻ thế này …
Hắn mở mắt, đập vào mắt chính là hình ảnh Trữ Dư Tịch ngây thơ non nớt ngủ trước mặt mình. Cánh tay hắn đã có chút tê dại, nhưng nàng tựa đầu trên nó, hắn cẩn thận rút ra, cố không làm nàng tỉnh giấc. Vén chăn lên, lại thừ người.
Tay của nàng, vẫn ôm bên hông hắn. Tự nhiên, thân mật, nhưng hắn lại không phát hiện ra.
Loại cảm giác này, cũng không quá tốt, còn có chút nguy hiểm.
Là phòng bị của hắn đã dần bị hạ xuống?
Còn có nguyên nhân gì khác.
…..
Hắn híp híp mắt, động tác không còn dịu dàng nữa, gần như hất cánh tay nàng ra, tiến vào phòng tắm. Trữ Dư Tịch nhíu chân mày, đôi lông mi dài , rậm vụt sáng, mở ra. Lại phát hiện mình đang ngủ ở trên giường, vậy hắn đâu mất rồi?
Chiếc gối bên cạnh bị lõm xuống, cho nàng biết đáp án. Nàng giống như gắn mô tơ vào mông, bốc lên cả người.
…. Không thể nào!
Nàng không phải ngủ trên ghế sa lon sao? Làm sao lại chạy đến nằm trên giường?
Phòng tắm truyền ra tiếng ngước chảy ào ào, một cảm giác lạ lẫm ập đến trong lòng nàng.
Kéo màn cửa sổ ra, hai con chim nhỏ đậu trên lan can phát ra những tiếng kêu “ chíp chip”
Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng. Nàng tự nhiên tỉnh lại, nàng thích đàn ông tắm ….
Loại cảm giác này, không tồi.
Nàng thay xong quần áo, dọn lại giường, ra ngoài sớm một chút.
…..
Hết lòng làm hai phần ăn sáng, vậy mà cuối cùng chỉ có mình nàng ăn.
Hắn cho người mang quần áo đến đây, thay quần tây áo sơ mi, lại là một thái tử tuấn mỹ yêu nghiệt.
Trữ Dư Tịch có chút luống cuống, đứng ở một bên. Tiểu Cửu thuần thục đeo caravat cho thái tử, thái tử khẽ nâng cổ lên. Nhìn động tác phối hợp rất ăn ý của hai người, nàng có cảm giác mình đã hoàn toàn bị người ta xem là vô hình.
Thái tử mặc áo khoác vest, sửa sang lại ống tay áo, giương mắt nhìn nàng một chút.
“Anh thái tử, anh không ăn sáng sao?” Mặc dù thái tử vẫn mang bộ dáng tà tứ kia, nhưng Trữ Dư Tịch nhận ra thái độ của hắn khác với tối qua.
“Không, anh đi trước.” Hắn trước khi đi, chợt nhớ đến cái gì đó. “ Có thời gian người của anh sẽ mang chìa khoá nhà trọ của anh đến cho em.”
“A?!” Hắn, đưa cho nàng chìa khoá?
Thái tử siết chặt gương mặt của nàng, vẻ mặt xấu xa. “ Anh cũng phải thu học phí phải không nào?”
…Học phí? Thu thế nào? Dùng thân thể để trả?
Nhưng nếu thái tử có ý với nàng, nàng cũng khồng cần phải chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng buộc phải ra hạ sách này.
Vấn đề này khiến nàng nghĩ không thông từ sáng đến xế chiều. Biết được toàn bộ câu chuyện, Hoàng Phủ Dĩ Nhu kinh ngạc không thôi, chậc chậc ngợi khen dũng khí của nàng. Đồng thời không khỏi lo lắng thay cho nàng.
Rất rõ ràng, Trữ Dư Tịch và thái tử không cùng một đẳng cấp. Thái tử nếu có lòng đã ăn sạch nàng, cơ hội để nàng phản kháng từ chối cũng không có, huống chi có lẽ nàng căn bản cũng không muốn phản kháng. Điểm này cô hiểu, nếu Quan Thánh Hi muốn cô, cô sẽ mặc cho anh ta muốn chiên xào hầm luộc thế nào cũng được.