Có lẽ từ bé, tôi đã là một đứa con gái vẫn luôn yêu thích mạo hiểm. Trước đây tôi ngoan ngoãn khuôn phép, chẳng qua chỉ vì tôi chưa có cơ hội mạo hiểm mà thôi. Lúc tôi ngồi vào trong xe, bị ép sát vào Thuốc Độc, tim đập thình thình thình một cách không cách nào kiểm soát được mà vẫn sẵn sàng chuẩn bị làm chuyện ngu ngốc, ý nghĩ đầu tiên chớp qua trong não tôi lại là một câu đánh giá bản thân như thế.
Được rồi, không thể không thừa nhận, điều này quả thật hơi buồn cười
Thuốc Độc lại đội chiếc mũ của hắn lên, người lái xe ở phía trước cũng đội một chiếc mũ y hệt. Tôi nhìn không rõ mặt của hắn ta. Bọn họ đều rất trầm lặng, bầu không khí có vẻ rất quỷ dị. Xe lái ra thật xa mới nghe người ngồi phía trước nói chuyện, là một cô gái, chỉ có điều giọng có vẻ thô.
Cô ta lạnh lùng nói: “Sao mày chưa bị đánh chết?”
Thuốc Độc vỗ vỗ vai tôi: “Vị nữ hiệp này đã cứu tôi.” Tôi tránh đi, nhưng rất nhanh đã phát hiện đấy chỉ là một động tác mang tính tượng trưng, chiếc xe này quá chật chội, phía đàng sau có hai chúng tôi ngồi là coi như chả còn chỗ trống nào để nói được nữa.
Cô tài xế có một cái miệng còn cay độc hơn cả Thuốc Độc: “Thường thay bạn gái vốn chẳng sao, nhưng mà càng thay càng xấu thì mày dở quá rồi.”
“Ê, tích chút đức cho cái miệng đi!” Thuốc Độc bảo, “Bạn trai của bà hói đến thế mà tôi toàn nhịn đấy.”
Cô kia cười ha ha: “Hói tao mặc kệ, có tiền là được.”
“Chả có tiền cũng vô dụng, bà phải làm sao lừa lấy hết tiền của chả.” Thuốc Độc nói, “Còn không thì bà vênh váo cái gì.”
“Hiện giờ hắn còn được chút việc, đợi hắn kiếm thêm ít năm,” Ả đàn bà kia đáp mà không biết ngượng mồm, “Sau hai năm kiếm đủ tiền rồi, tao giết hắn, cao bay xa chạy, còn gì sướng bằng? Ha ha ha.”
“Em có gặp mụ nào không biết xấu hổ như mụ này chưa?” Thuốc Độc chợt nghiêng đầu hỏi tôi.
Tôi chả bụng dạ nào tham dự vào cái trò đánh yêu ghét mắng của bọn họ, hỏi hắn: “Các người vầy là tính đi đâu?”
“Đi giết người.” Vị phía trên cướp lời đáp lại, “Nếu mà sợ, mời em gái xuống xe trước.”
“Tôi muốn tượng phật vàng.” Tôi nói với Thuốc Độc, “Cậu mà đưa tôi, tôi sẽ đi theo cậu. Nếu không đưa, để tôi xuống xe ngay bây giờ.”
Thuốc Độc tựa như đang còn nhắm mắt nghỉ ngơi, chiếc mũ đậy hờ trên mặt, chỉ lộ ra phần mặt từ mũi trở xuống. Hắn ngửa đầu ra sau một cách rất thoải mái, thốt ra giọng nói nhẹ tựa như hơi thở: “Không đưa, cũng không cho xuống.”
Tay tôi dứt khoát cầm chỗ mở cửa của cửa xe. Chỉ có điều cửa xe đã bị khoá, lúc tôi thử dùng tay mở, cửa vẫn im lìm không động tĩnh. Tôi vươn tay rờ rờ cửa số kính dính đầy bùn, thầm nghĩ nếu nếu đập vỡ cửa kính thì có thích hợp hay không? Vừa nghĩ ra ý này tôi đã bắt đầu nhìn quanh tìm kiếm xem có vật gì đủ cứng để đập kính không. Thuốc Độc ngồi thẳng dậy, chiếc mũ của hắn tuột xuống từ trên đỉnh đầu, rớt dưới đất, hắn không lượm lên, nhưng chậm rãi cúi người, ép sát đến gần mặt tôi. Thứ cảm giác này khiến cho tôi không khỏi nghĩ đến hành động vô lễ của hắn đối với tôi lúc nãy., tôi lập tức vươn tay cho hắn một cái bạt tai. Nhưng mà, sức của tôi quá ít, bàn tay của tôi tiếp xúc với mặt của hắn, hầu như chả phát ra bất cứ âm thanh nào. Đánh xong, tôi hơi thở của tôi càng gấp rút, cắn chặt môi nhìn hắn, nhưng điều này vốn chả làm hắn sợ được. Biểu hiện của hắn giống y như hết thảy những tên lưu manh trên TV, chậm rãi quay đầu qua, sau đó cười một cách trơ tráo. Điều khiến tôi đắc ý là, cái cô lái xe cũng bật tiếng cười sảng khoái, vừa cười vừa nói đan xen với tôi: “Lần đầu tiên bạt tai hả? Động tác cần phải luyện nhiều hơn nữa.” Nói xong, cô ta ấn còi xe thật mạnh một cái, chiếc xe kỳ lạ ấy liền phát ra một tiếng rú quái dị.
Thuốc Độc cũng không tiếp tục phát huy những lời trêu chọc rất đả thương lòng tự tôn của người ta này, mà lại đem một con dao bấm sáng loáng tung lên một vòng trong không trung, rồi bị hắn chụp lại nắm chặt, nhét qua cho tôi: “Tôi thấy, em cần dụng cụ. Này, đây, cầm lấy nó!”
Ánh mắt tà ác của hắn đầy châm chọc khiêu khích nhìn tôi một cách lớn gan lớn mật. Tôi né tránh ánh mắt của hắn, quơ lấy con dao, khẽ bấm, lưỡi dao sắc nhọn lập tức bật ra. Tôi không chút do dự dùng tay bóp chặt cổ hắn, cơ thể không khỏi đổ nghiêng qua, tay kia cầm mũi dao chĩa ngay vào cổ hắn.
Hắn hoàn toàn không có bất cứ phản kháng nào, thế là bị tôi dí vào sát trong góc của hàng ghế sau, người co lại, nhìn tôi như cười như không.
Tựa như đang đóng một bộ phim điện ảnh, chúng tôi phối hợp không chút sơ hở.
“Đâm.” Dáng vẻ của hắn chẳng mang chút lo lắng gì, trái lại còn dùng ánh mắt đầy khuyến khích và mong đợi nhìn tôi nói, “Nhắm cho trúng! Đúng rồi, chính thế! Dùng sức!” Giọng điệu như đang chỉ huy tôi giết một con gà. Hắn thậm chí còn cố ý rướn cổ, đầu sắp đụng mui xe tới nơi, để lộ ra một đường động mạch thô màu xanh lam trên cổ cho tôi xem, chỉ còn đợi tôi lấy máu hắn.
Tôi không dùng sức. nhưng cũng không buông dao trong tay xuống. Tôi nghĩ đến một câu tục ngữ rất tục, “Heo chết không sợ nước sôi,” thì ra chính là thế này. Tôi không phải là một kẻ khát máu, cho nên đương nhiên tôi không tiếp thụ kiến nghị của hắn. Nhưng tôi bảo đảm, nếu hắn còn khiêu thích tôi nữa, cho dù tôi không đâm hắn, cũng sẽ dùng mũi dao dích chảy máu một vết trên cổ của hắn! Một lần nữa tôi lại bị lối suy nghĩ độc ác của mình làm hết hồn, bàn tay cầm dao có lẽ do cơ bắp quá căng thẳng mà run lên, Thuốc Độc nhanh nhạy phát hiện ra điểm này, hắn thò hai ngón tay kẹp lấy con dao trên tay tôi, sau đó nhẹ nhàng né đầu qua, dùng một giọng điệu vô cùng dịu dàng nói với người ngồi ở hàng ghế trên: “Bà chị à, tôi cuối cùng đã gặp một cô gái táo bạo hơn bà.”
Thành thật mà nói, tôi vẫn rất cảm kích hắn đã cho tôi một bậc thang để leo xuống này. (1)
(1) thành ngữ “cho ai đó một bậc thang để leo xuống” = cho người ta một đường để rút lui đỡ mất mặt.
Chiếc xe dừng lại một cách đột ngột. Cô gái lái xe cuối cùng mới quay đầu xuống, cô ta bật chiếc đèn con trong xe lên, dưới ánh sáng vàng ảm đạm, cô ta đội mũ nên chỉ trông thấy phần mặt từ mũi trở xuống. Nhưng không biết có phải vì cô ta là phụ nữ hay không, mà nét của chiếc cằm của cô ta trông mềm mại hơn của Thuốc Độc rất nhiều.
“Em đáng lẽ nên giết nó đi.” Tuy lưỡi trai của mũ sụp thấp, nhưng một đường hơi nhếch lên phía mép của cô ta nói cho tôi biết, cô ta đang mỉm cười. Lai lịch của nụ cười này không rõ ràng, ý nghĩa sâu xa, không nói rõ được là hữu nghị hay là châm chọc: “Còn không, đứa chết sẽ là em. Muốn làm nữ hiệp, trong bụng khôn khéo mà tay chân mềm yếu thì không xong đâu.”
Tôi không chối cãi. Tôi ngồi thẳng đơ trên ghế ngồi, bưng lấy khuôn mặt thiếu sức sống của tôi. Tôi chả muốn để ý gì đến ai, hãy để cho tôi yên một chặp, không thì, nếu như tôi thật sự ra tay giết người, xin đừng trách tôi.
Quãng chừng 15 phút sau, chiếc xe dừng bánh. Thuốc Độc xuống xe trước, mở cửa xe cho tôi từ bên ngoài, hắn vỗ vỗ tôi nói: “Mã Tiểu Trác, đi xuống.”
Tôi chưa từng nghĩ, ở Giang Nam cũng sẽ có một kiến trúc như thế này. Trước đây, ấn tượng của tôi đối với toà thành đã là nơi nương thân của tôi gần nửa năm nay rất hạn chế. Trừ cái lần đi chung với Nhan Dự Dự tới cái chợ đầy tiếng ồn ào tựa như một khu vực tạm cư của dân tị nạn, vài con đường lớn phải đi xuyên qua lúc về dưới huyện, và ngôi trường Thiên Trung mà cho tới nay tôi vẫn chưa từng đi sai mội ngõ ngách nào, thì tôi chẳng biết gì về thế giới bên ngoài cả.
Tôi xuống xe rồi mới phát hiện trời đã tối. Căn nhà của Thuốc Độc cách chỗ này không xa thế mà lại là một căn nhà kiểu cũ có sân trong nhà. Một chiếc bóng đèn điện màu vàng leo lét đơn độc rũ trước cửa chính, khi bị gió thổi sẽ đung đưa qua lại. Tôi theo Thuốc Độc đến trước cửa, ngước đầu trông thấy số nhà màu kim loại đen sì, Số 27 Hẻm 13. Đang lúc tôi khó khăn lắm mới phân biệt được những chữ ghi trên đó, hắn đã mở cửa ra rồi.
Quãng đường xóc nảy vừa nãy, không khí không trong lành trong xe vẫn còn nằm trong bụng của tôi. Giây phút hắn vừa mở cánh cửa nhà ra, tôi hơi bị choáng váng và buồn nôn. Mà cô gái lái xe kia, đã giành bước vào trong nhà trước. Tiếc rằng tôi vẫn chưa nhìn ra được bộ dạng của cô ta rốt cuộc là thế nào.
“Theo tôi.” Thuốc Độc xoay người gọi tôi.
Tôi đứng yên bất động: “Cậu đi lấy, tôi ở đây đợi cậu.”
“Cái nhà đó là người ta mở lò mổ chó đấy.” Hắn lấy mũ xuống chỉ một căn nhà có đèn sâu trong ngõ, lại chỉ chỉ xuống chân: “Mỗi tối đều có một chiếc xe ba bánh chạy ngang qua đây, trong xe toàn chó điên chó dại chó bệnh chó hoang.” Sau khi trông thấy tôi vẫn không tin những lời nói láo của hắn, hắn mau mắn bổ sung một câu, “Nhưng mà trông bộ dạng em vầy, chó mà không sợ em là may rồi.”
Nói xong, hắn tự bỏ vào trong nhà.
Tôi đứng đực mặt ra ngoài cửa 15 phút, chả thấy bất cứ con chó điên nào, cũng chả thấy Thuốc Độc bước ra lại. Tôi men theo một con đường hẹp duy nhất dẫn vào trong sân nhà mà tiến.
Trong sân vẳng lại tiếng hai người đang tranh cãi.
Thuốc Độc nói: “Đứa nào làm, tôi phải giết nó.”
Vẫn là giọng nói khàn khàn của cô gái kia: “Đủ rồi, suốt ngày cứ giết đứa này giết đứa nọ, để mình bị giết mất tiêu còn vẫn chưa biết ất giáp gì. Ngoan ngoãn một chút thì chết à?”
“Tìm tới nhà tôi mà ra tay, cơn tức này tôi nuốt không trôi!” Thuốc Độc nói, “Phen này chúng nó mà không nhả đồ ra lại, tôi quyết không tha cho chúng nó!”
Tôi dừng chân theo bản năng, bất chợt nghe tiếng chó sủa ở ngay bên mình.
Tôi hoàn toàn không sợ chó, chỉ là quá đột ngột, tôi vẫn bị sợ đến độ hét lên một tiếng.
Hai người trong nhà nghe thấy động tĩnh, chạy ra.
Tôi còn chưa hoàn hồn, chân không khỏi chạy về phía trước, muốn lao vào cửa nhà, thế là suýt nữa đâm sầm vào người đang chạy ra.
Phía dưới của cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ tươi vô cùng sặc sỡ, phía trên chỉ mặc một chiếc áo thun cổ khoét sâu, trước ngực sâu đến độ không thể sâu hơn được nữa, thoải mái lộ hết ra toàn bộ xương quai xanh và da thịt trắng nõn. Phía sau đầu kẹp một chiếc kẹp tóc cực lớn, mái tóc hơi quăn đã hơi xổ ra, che nửa chiếc cổ. Mắt của cô ta chỉ giao nhau với tôi một vài giây ngắn ngủi rồi dời đi, sau đó toàn bộ tầm mắt của tôi trở nên mơ hồ, những ký ức đã vùi nén dưới tận cùng lại bỗng trỗi dậy.
Chính ngay ánh mắt đầu tiên cô ấy nhìn tôi, tôi đã suýt buột miệng kêu tên của bà ấy.
Tôi hoảng loạn xoay người, trông thấy bầu trời xám xịt và căn nhà giống như trong ký ức một cách quỷ dị, không phải sao? Tuy đã là buổi tối, nhưng ánh đèn yếu ớt hắt ra từ trong nhà đủ để tôi nhìn được toàn bộ bố cục của căn nhà này: cũng hoang tàn y vậy, giàn nho bò leo khắp nơi, thậm chí bên cửa cũng có một gốc cây! Phải chăng là cây long não? Tôi mở to mắt, muốn nhìn cho rõ, chỉ khốn nỗi mưa lại lất phất rơi, rơi vào chân tóc tôi, khiến cho da đầu tôi tê dại từng cơn, tựa như ông trời cố tình không muốn để cho tôi tra cứu chân tướng của bí mật này. Trong cơn hoảng hốt, tôi thậm chí không phân biệt được có phải đấy là những mảnh ký ức non dại nhất đã từng khắc khoải trong mơ đến giờ đang hiện ra ở khoảnh khắc này, hay là chúng chính là những ký ức thực thụ. Mãi đến khi tên con trai tên là Thuốc Độc vươn một bàn tay, áp lên mí mắt của tôi, tầm nhìn của tôi chỉ có thể bị giam trong lòng bàn tay tối tăm của hắn.
“Mã Tiểu Trác, thật xin lỗi, thứ em muốn tôi tìm không ra nữa rồi.”
Tôi lạnh lùng lùi một bước nhỏ. Mưa đông khiến tôi hơi run lên. À, không phải là mưa đông, nhất định là vì cái gì khác nữa, càng làm cho tôi rét run hơn cả mưa.
Người phụ nữ trước mặt tôi, là cái vị vừa lái xe ban nãy ư? Sao lại có thể giống bà ấy đến vậy cơ chứ? Tuy cô ấy cao hơn mẹ, nước hoa của cô ấy, cũng nồng đậm hơn của mẹ rất nhiều. Nhưng cảm giác đối với bọn họ, thật là quá đỗi qúa đỗi giống nhau đi. Mùi hơi từ trên người của cô ấy thoảng tới, rốt cuộc là nước hoa hay là men rượu? Tôi đã không còn phân biệt được nữa. Tôi hơi choáng váng mê man, tai nóng như phải bỏng, má lại lạnh như băng.
Tôi nghĩ chắc bệnh cũ của tôi lại tái phát rồi. Ngay trong một ngày đông vô duyên vô cớ này. Một tên con trai gần như xa lạ mang tên Thuốc Độc, và một người phụ nữ tôi không biết tên tuổi trong sân nhà của hắn mà tôi chưa từng gặp qua, lại có thần sắc y hệt như Lâm Quả Quả năm xưa, khiến cho tôi có một dự cảm gặp nguy hiểm một cách rất điên rồ.
Căn nhà này rất đặc biệt, vừa bước qua cửa liền gặp ngay phòng khách, phần lớn của căn phòng là trống không, chỉ có một chiếc bàn tròn nhỏ nằm giữa phòng. Sát vách bốn bức tường có lẽ có những món lỉnh kỉnh khác, nhưng đều bị cuốn trong bóng tối không gặp ánh sáng, vốn không nhìn rõ được chúng là gì. Lúc này đây trên chiếc bàn con giữa phòng có một nồi lẩu, nước bên trong đã đang còn sôi lên sùng sục. Rau củ và thịt sống đông lạnh được xếp ngập xung quanh chiếc nồi con, khói bốc lên cao ngùn ngụt tựa như ngay trên trần nhà có một chiếc máy hút khói cực lớn.
Tôi lại ngửi thấy, đã cách gần mười năm, mùi ẩm mốc của gỗ mà chỉ có những căn nhà cũ kỹ mới có. Tôi lại bắt đầu hốt hoảng, xoay người chực bỏ chạy ra ngoài, nhưng bị Thuốc Độc tóm lại: “Mã Tiểu Trác, lại đây, tôi giới thiệu với em một chút, đây là chị tôi, bả tên là Hạ Hoa.”
Hạ Hoa coi như tôi không có đó, cô ấy xắn tay áo thật cao lên, ngồi xuống bên chiếc bàn tròn nhỏ, cầm một đĩa đậu hũ to, nhanh nhẹn trút hết những miếng đậu hũ vào trong nồi. Ánh mắt của tôi không kiềm được cũng dõi theo cô ấy, trông bộ dạng cô ấy có vẻ như đã đói chịu hết nổi rồi. Con chó ban nãy vừa làm tôi giật mình thì rất ngoan ngoãn nằm bên ghế của cô ấy. Xưa giờ tôi trưa từng gặp qua con chó nào to lớn như thế, cao bằng nửa người thường, toàn thân là bộ lông một màu đen tuyền, ngay cả bộ dạng nó khi đang nằm cũng rất doạ người.
“Tới ăn đi.” Cô ấy đã dùng đũa gắp một miếng đậu hũ vừa cho vào nồi mới rồi đưa lên miệng thổi, không biết đang nói với ai, “Đói chết mất, nếu không phải đi đón mày, bà đây đã sớm no nê rồi.”
“Cùng ăn nào.” Thuốc Độc lôi tôi một cái. Tôi vốn nên đẩy hắn ra, chạy thẳng. Giống như ngay từ lúc đầu tôi vốn không nên tin rằng hắn sẽ đem đồ trả lại cho tôi. Nhưng khổ cái là, tôi hoàn toàn không làm thế. Mà lại một lần nữa bất đắc dĩ theo hắn, ngồi xuống bên chiếc bàn tròn nhỏ kia.
Vầy, tôi có thể nhìn cô ấy càng kỹ hơn.
Ồ, đến cả bộ dạng ăn thức ăn của bọn họ cũng giống nhau như thế. Trước mặt cô ấy có đặt một chiếc chén chứa lưng lưng tương ớt, hết thảy những thức ăn vừa nhúng vào trong nồi lẩu đều được chấm đầy tương ớt, sau đó mới đưa lên miệng.
Khoé miệng của cô ấy dính chút tương, nhưng cô ấy không lau nó. Ngay đến bộ dạng đói khát của cô ấy cũng vô cùng chuyên chú như thế, trong mắt chỉ có thức ăn. Ồ, trời ạ, ngay đến cách cầm đũa của bọn họ cũng giống nhau đến vậy.
Dưới sự khiếp sợ của tôi, chỉ thấy cô ấy còn lấy không biết từ đâu ra một chai rượu, ngửa cổ nốc chất lỏng từ bên trong. Mùi thơm nồng của rượu trắng, cay mũi đến nỗi tôi muốn rơi lệ.
Tôi vốn xưa giờ chưa từng dùng cơm ở nhà của bất kỳ ai khác, càng đừng nói đến một căn nhà của một người lạ. Tôi vứt hết thảy những nguy hiểm đàng sau đầu, chỉ muốn tham lam nhích đến gần hồi ức, dù chỉ là một chút xíu thôi, một chút xíu xiu thôi.
Không phải tôi không biết cái ngu của mình, tôi chỉ là vẫn cứ không cách nào kiểm soát được như vậy.
“Lại là từ Thiên Trung?” Hạ Hoa rũ mắt liếc qua huy hiệu của tôi.
Tôi tất nhiên hiểu ý nghĩa của cái chữ “lại” kia.
“Em không phải là bạn gái của cậu ấy.” Tôi nhìn Hạ Hoa, nghiêm túc nói.
“Sao em không làm bạn gái của nó?” Hạ Hoa cười ha ha nói, “Là nó không đủ đẹp trai hay là nó quá xấu xa?” Cô ta cười rồi tiếp tục nốc rượu, sau đó đưa chai rượu cho Thuốc Độc đang ngồi bên.
“Cô ấy vẫn chưa vượt qua vòng khảo nghiệm của tôi.” Thuốc Độc nói một cách rất tự luyến.
Được rồi, tự luyến cũng không phải là tội, tôi chỉ coi như hắn nổi điên mà thôi.
Tôi vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế không nhúc nhích, đương nhiên cũng không thể ăn vào được món gì. Lúc này là khi hoàng hôn đang chuyển mình thành chập choạng tối. Lúc này là lúc Mã Trác xuất hồn khỏi xác. Tôi đã từng thấy Lâm Quả Quả uống loại rượu như thế này, cái đêm mà bà ấy say khướt, là A Nam và tôi đưa bà ấy về nhà. Bà ấy đã ngã xuống sàn phòng khách, lải nhải một mình: “Thế mà lại có rượu có thể làm tôi say, thật là chuyện lạ.”
Sau đó A Nam nói cho tôi biết, thật ra bà ấy không hề say, tâm trạng của bà ấy không tốt, nên giả say mà thôi. Bà ấy là một thiên tài, ngay đến giả say, cũng là thượng đẳng. Tiếc thay hồng nhan bạc mệnh.
Tôi liều mạng chà sát cái mũi đã đỏ lên của mình, bắt buộc bản thân phải chấn tĩnh. Thuốc Độc đưa ngang chai rượu đến trước mặt tôi, nói: “Em thì sao? Chơi một chút?”
“Tôi không uống rượu.” Tôi nói.
Hạ Hoa lắc lắc đầu nói: “Mày trông bộ dạng của ẻm chính là không thể uống.”
“Tượng phật vàng.” Tôi không quan tâm đến lời nói của bọn họ, mà tiếp tục thúc đẩy mục đích của mình, “Xin trả lại cho tôi.”
“Mẹ kiếp!” Tôi nghe hắn khẽ chửi một câu, sau đó hắn lại đưa rượu đến trước mặt tôi lần nữa, nói một cách khiêu khích: “Cạn nó, chúng ta hẵng nói chuyện khác.”
Tôi nhìn chai rượu, rượu bên trong vẫn còn già nửa chai, không biết lấy can đảm từ đâu ra, tôi nhận lấy chai rượu, đứng dậy, uống cạn trong một hơi. Sau đó tôi đặt chai rượu không xuống bàn, nhìn Hạ Hoa ngồi một bên nốc rượu mặt không mang biểu cảm, rồi nhìn Thuốc Độc bên kia vừa kinh ngạc vừa cười xấu xa, lại nhìn nồi lẩu đang sôi sùng sục, lớn giọng nói với bọn họ: “Tượng phật vàng ấy là của một nam sinh trong lớp chúng tôi. Đấy là món quà cuối cùng mẹ cậu ấy tặng cho cậu ấy. Bởi vì, mẹ cậu ấy đã chết rồi. Cho nên, xin giúp tôi, trả lại cho cậu ấy.”
Không khí chả có bất cứ âm thanh nào. Trong không gian đầy hơi nước ấm áp, tôi trông thấy con chó đen lớn dưới đất đã đứng dậy, cái cô gái —- có lẽ là phụ nữ — tên là Hạ Hoa kia, vươn tay âu yếm vuốt ve đỉnh đầu của nó, sau đó cô ấy dùng một giọng điệu không nhanh không chậm nói với Thuốc Độc: “Hạ Trạch, em trai, coi bộ cậu đã rước cho mình một cái phiền phức lớn.”
hết chương 20
________________________________________
Tiến độ dịch từ sách có lẽ là 1 tuần 3 chương. Hình như chương trong sách dài hơn chương trên mạng.
Đăng bởi: admin