Điềm Điềm còn muốn hỏi nữa, nhưng bàn tay to khoan hậu, dùng sức níu lấynàng, thô bạo kéo nàng lên bờ. Động tác của hắn không có chút tình cảm,lực đạo mạnh mẽ, quả thực giống như là đang kéo một cái túi vải rách.
“A, a! Đau quá!” Da thịt mềm mại bị ma sát trên mặt cát, đau đến mức nàngnhe răng trợn mắt, liên tục kêu thảm thiết. “Chàng làm đau ta! Mau thả…Ai a, đau quá… Đừng kéo nữa…” Tiếng kêu đau đớn thảm thiết, một đường từ bãi cát vang đến trên bờ.
Nham thạch* trên đất liền, từ mấy trăm năm trước, đã được các thương nhân lữ khách đục đẽo, xây nên các thương phố và lữ điếm**, ngay cả đất đá vốnthô ráp cứng rắn, trăm năm qua cũng đã bị bao nhiêu thương nhân lữ khách bước qua, giẫm đạp đến mức trở nên bóng loáng bằng phẳng. Bất quá, đấtđá dù là bằng phẳng, hay là cứng cáp gồ ghề, nhưng lúc bị Lệ Nhận lôixềnh xệch vào một gian lữ điếm bình dân, Điềm Điềm vẫn kêu đau khôngngừng. Đáng ghét! Bị lôi kéo té lên té xuống như vậy, đến ngày mai, nàng nhất định cả người sẽ đầy vết bầm tím!
Chương 11 | 5 tháng trước |