Ánh tà dương đổ tràn vào bên trong, gió nhè nhẹ thổi, sợi mành mỏng mảnh phất phơ lay động.
Tiêu Dịch hai mắt đỏ hoe nhìn anh hai đi pha trà cho tên vô lại đó, trong lòng vô cùng ấm ức buồn bực, quả là hận Phương Quân Càn đến chết mất thôi.
Bạch y thiếu niên từ tốn mỉm cười: “Phương thiếu soái đại giá quang lâm, thực là khiến nhà tranh thêm sáng.”
Phương Quân Càn biếng nhác ngả người nghiêng nghiêng trên ghế mây, có lẽ vì đã cũ kỹ lâu năm, tay vịn của chiếc ghế cũng được mài đến nhẵn bóng.
Ánh nắng len qua khe mành tràn vào, Phương Quân Càn nheo nheo mắt, khoan khoái thả lỏng mọi suy nghĩ.
“Đây là nhà của Khuynh Vũ à?”
Hơi trà vương vấn giăng giăng.
Cùng với làn khói vòng quanh vấn vít, hương hoa đào dịu dàng thoang thoảng trong phòng.
Thấu vào tạng phủ.
Tâm khoái, lòng vui.
Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên nói: “Ngày thường tôi ở trong trường, thỉnh thoảng mới về trông nom em trai.”
“Nơi này là hậu viên của Phủ tổng thống, ngày đêm đều có vệ binh bảo an, an toàn không thành vấn đề. Huống chi hằng ngày đều có người hầu chăm sóc em ấy, tôi cũng yên tâm.”
Phương Quân Càn rất muốn nói với y, rằng những người hầu đó căn bản không hề đáng tin cậy, lúc em trai cậu chặn bổn soái cướp đường, chẳng hề thấy người hầu nào bên cạnh nó cả…
“Bổn soái đi thẳng đến đây có thấy ai ngăn cản đâu.”
Tiếu Khuynh Vũ liếc mắt nhếch cười, tựa nét bút vừa quệt một đường cong trong bức tranh sơn thủy.
Lời nói ân ẩn một chút giễu cợt: “Thiếu soái là khách quý của đại tổng thống, tất nhiên không ai dám cản rồi.”
Phương thiếu soái vẫn ung dung, bị Tiếu Khuynh Vũ trái châm phải chọc vậy mà không hề cáu giận: “Nếu không như vậy, làm sao tình cờ biết được nơi ở của Tiếu chủ tịch chứ – Hương trà thật thơm, đây là trà gì vậy?”
Biết hắn muốn lảng chuyện, nhưng cũng không tiện bóc mẽ, bèn tiếp ý hắn: “Đây là những cánh hoa đào hôm mồng ba tháng ba âm lịch vừa rồi tôi sang bên chùa Lạc Già nhặt về, rửa sạch, phơi khô, lại trộn thêm vào hạt bí, vỏ bạch dương, lấy nước suối trên núi đun lên pha trà. Ủ chừng mười phút là có thể uống được. Chỉ là trà sơn dã, không xứng thành ý.”
Tiêu Dịch liếc mắt khinh thường, đứng một bên nói móc: “Anh hai, trà hoa đào này cho hắn uống đúng là phí của trời mà.”
Bạn Phương cũng không để bụng, ngược lại nhàn nhã nhấp ngụm, lim dim thưởng thức món trà hoa đào, đắc ý nhe răng cười với nhóc con.
Ý tứ quá rõ ràng: Ta đúng là phí của trời đó, mi làm gì được ta?
Bạch y thiếu niên hơi cau mặt: “Tiểu Dịch, không được hỗn.”
Thấy em trai hai mắt ngân ngấn nước oan ức nhìn mình, Tiếu Khuynh Vũ lạnh nhạt: “Còn chưa chịu đi học bài sao?”
“Anh hai…” Giọng mũi nghèn nghẹt, bé con cắn cắn đôi môi đỏ xinh nhỏ nhắn, định vờ vịt làm nũng mong thoát nạn.
Tiếu Khuynh Vũ mặt không đổi sắc, thản nhiên nhấp một ngụm trà hoa đào ngan ngát hương thơm, không một tí ti nào để ý.
Thấy thế, từ vành mắt đỏ hồng của thằng bé, nước mắt không kềm được nữa trào ra…
Cuối cùng… ‘Oa’ một tiếng khóc toáng!
Thút tha thút thít, ấm a ấm ách lủi thủi đi vào thư phòng.
Đương nhiên, trước khi đi vẫn không quên quăng cho tên đầu sỏ Phương Quân Càn một đôi dao sắc lẹm.
Nhìn Tiểu Dịch nước mắt tèm lem, rồi lại nhìn Tiếu Khuynh Vũ mặt mày không chút cảm xúc…
Phương Quân Càn nhất thời day dứt không thôi: Ba, con giờ mới biết ba tốt với con biết là bao nhiêu…
“Tôi dạy dỗ không nghiêm, đã khiến Thiếu soái chê cười rồi.”
Ánh mắt thản nhiên của Tiếu Khuynh Vũ trở nên sắc sảo thâm trầm, lẳng lặng nhìn người thanh niên có vẻ biếng nhác mà tà mị trước mặt.
Lưng y thật thẳng.
Bình thản cố chấp.
Kiêu ngạo ngất trời.
Tiếu Khuynh Vũ cứ như vậy, không nói, cũng chẳng tỏ ra vẻ không hoan nghênh, chỉ lặng lặng đánh ánh mắt lạnh lùng về phía hắn, không nói một lời.
Da mặt bạn Phương dày thì dày thật, nhưng chung quy cũng thấy ngột ngạt. Nhất thời chẳng biết làm sao.
Đành cười giễu: “Xem ra Khuynh Vũ không mấy hoan nghênh bổn soái thì phải…”
Để tránh ánh mắt lạnh băng của Tiếu Khuynh Vũ, Phương Quân Càn chớp chớp mắt, vờ vĩnh ho khan mấy cái: “Bổn soái còn tưởng, Khuynh Vũ có rất nhiều điều muốn nói với tôi đó chứ.”
“Ví dụ như…” Sáp đến gần y, Phương tiếu soái cười gian manh, “Tín vật định tình của bổn soái tại sao lại ở trong tay Khuynh Vũ.”
Tiếu Khuynh Vũ sững người: thì ra, hắn đã biết rồi.
Rèm mi buông nhẹ: “Đó là… lúc Thiếu soái còn nhỏ, có mắt không tròng, đã nhận lầm người.” (Cũng ráng chửi cho được một câu mới chịu, có tiến bộ ^^)
Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, song khi nghe chính miệng Tiếu Khuynh Vũ xác nhận, đả kích đối với Phương Quân Càn mà nói không phải một, chẳng phải hai, mà là sấm nổ ngay trên đầu!
Tia hy vọng cuối cùng đã tan thành mây khói…
Tiếu Khuynh Vũ cố nín cười nhìn cái anh Phương Quân Càn thường ngày hét ra lửa, giờ lại ngắc ngứ không thốt nổi nên lời.
Một Phương Quân Càn mồm năm miệng mười, lúc này cái miệng liên tục há ra khép lại đớp đớp không khí, cả một câu mà nói cũng không xong.
Nửa ngày ê trệ khóc không ra nước mắt, cháu Phương rốt cuộc nhổ ra một câu: “Tiếu Khuynh Vũ, cậu phải đền mối tình đầu cho tôi!!!”
Tiếu chủ tịch áp dụng chính sách giả điếc…
Cơ mà…
“Đền mối tình đầu cho tôi, đền đi đền đi đền đi đền đi…”
Tới lúc kẻ nào đó niệm tới lần thứ một ngàn một trăm lẻ một, Tiếu Khuynh Vũ rốt cuộc chịu hết xiết!
“Phương Quân Càn cậu có thôi đi không! Tôi lúc nhỏ giống con gái chỗ nào hả!”
Phương Quân Càn không sợ chết rên lên: “Ai bảo không giống!”
Im lặng chết chóc.
Tiếu Khuynh Vũ nhíu mi.
Thở ra thật chậm: “Phương-Quân-Càn,” Thanh âm của Tiếu Khuynh Vũ so với gió bấc tháng mười hai còn muốn rét hơn ba phần, “Muốn-chết-cứ-việc-nói-thẳng.”
Y tuyệt đối không hề ngại một phát giết hắn, hủy thi diệt tích…
Trực giác, thông thường là dự cảm phát sinh ngay trước chuyện chẳng lành.
Phương Quân Càn đối với trực giác của mình luôn tuyệt đối tin tưởng.
Nếu hắn không kịp thời ngậm miệng – Chỉ e không thoát khỏi kiếp nạn.
Về sau, Phương thiếu soái mới dần dần thám thính tính tình của Tiếu tham mưu trưởng.
Tiếu Khuynh Vũ có ba điều đại kỵ: Thứ nhất, làm hại cậu em bảo bối của y. Thứ hai, dùng thủ đoan đê tiện uy hiếp lợi dụng y. Thứ ba, … Phương Quân Càn nhai lại chuyện mất mặt hồi bé.
Mắt thấy Tiếu chủ tịch đã muốn đuổi khách, đột nhiên Phương thiếu soái vụt lóe linh quang, nhanh trí ứng đối: “Khuynh Vũ, chuyện này cũng không trách tôi được, cậu nhìn lại cậu kìa, từ nhỏ đã để tóc dài, lớn lên cũng không chịu cắt đi… Bây giờ là thời đại nào rồi, làm gì còn nam sinh để tóc dài nữa chứ. Bổn soái ngộ nhận cậu là con gái cũng hợp lý thôi.”
Mái tóc của Tiếu Khuynh Vũ vừa dày vừa đen mun như mực, chạm vào mát lạnh cả tay, khi buông xõa ra y hệt một dòng thác đen nhánh mượt mà đổ dài chấm đất.
Khi lớn lên, tất nhiên Tiếu Khuynh Vũ không bị người khác lầm tưởng là con gái. Cho dù dung mạo so với con gái còn đẹp hơn, nhưng khóe môi mỏng mím chặt lại toát ra tự tôn ngạo mạn, kiệt ngao bất tuần. Lại thêm đôi mắt lạnh lẽo băng hàn, càng tăng thêm thông tuệ cơ trí. Từ trong ra ngoài hiển hiện thứ khí chất thanh quý, cùng với sát khí quanh thân, càng có vẻ cao ngạo lạnh lùng.
Rõ ràng là như thế.
Nhưng khi Tiếu Khuynh Vũ còn bé thì khác, mái tóc dài lòa xòa ôm lấy khuôn mặt trái xoan ấy chỉ khiến người ta thương yêu, mặt mày như tô như vẽ, xinh đẹp tựa một bức họa cảnh yên vũ Giang Nam, quanh người bảng lảng sương khói, nửa hư nửa thực. Chẳng trách cậu nhóc Phương Quân Càn khi đó hiểu lầm.
“Khuynh Vũ này, cậu vì sao phải để tóc dài vậy? Lừa tình tôi sao?”
Mi mắt thiếu niên áo trắng hạ xuống, đôi đồng tử đen láy bị rèm mi dài nhẹ nhàng phủ lên, khuất vào bóng tối.
“Trụ trì nói số tôi long đong lận đận, cả đời gian khổ chông gai, muốn tôi để tóc tích phúc, cũng là tiêu tai trường mệnh.”
Bốn bề không khí trở nên lặng lẽ.
“Thật ra cũng chẳng có gì,” Tiếu Khuynh Vũ một thân áo trắng không vướng bụi, khuôn mặt nghiêng nghiêng tao nhã, toát ra sự bình thản tĩnh tại không nói nên lời, “Quen rồi.”
Phương Quân Càn phẫn nộ bất bình: “Đúng là quá nhẫn tâm mà, cậu lúc đó còn bé như thế, họ đã tống cậu vào trong chùa sao? Ai cũng nói cái gì máu mủ thâm tình, sao có thể làm vậy được!”
Vô Song thản nhiên đáp: “Nói ra lại buồn cười…”
Y ngồi bên cửa sổ, cả người đẫm trong ánh nắng từ ngoài rèm trúc hắt vào, trong suốt tựa hồ một hư ảnh.
Tuy nói là buồn cười, song giọng nói của người con trai ấy chẳng hề có chút gì vui vẻ.
“Chỉ là, tôi sinh ra được vài ngày, Tiêu gia tìm một thuật sĩ xem sinh thần bát tự cho tôi, kết quả – Họa gia chi cô sát, cứu thế chi đại hiền.” (1)
Nói đến đây, Tiếu Khuynh Vũ nhịn không được cười nhạt.
“Cả một đời của tôi đều bị hủy bởi năm chữ ấy.”
Họa gia chi cô sát…
Phương Quân Càn mơ hồ đoán được nguyên do.
Ngẩng mắt lên, liền bắt gặp nửa bên mặt nghiêng nghiêng trong trẻo như bạch ngọc, khóe môi vẫn còn sót lại chút mỉa mai chua chát chưa kịp tan đi.
Giống như là, muốn biểu hiện một chút âu sầu của chính mình, song hốc mắt lại khô khốc vô lệ.
Bi thương cùng cực trong cõi đời này, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Lại nghe Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên nói tiếp: “‘Cứu thế chi đại hiền’ cũng vô dụng. Tiêu gia mấy đời phú quý, quan hệ sâu xa, thâm căn cố đế. Tiền bạc tài phú mấy đời tích lũy nhiều không kể xiết, chỉ có nước mất, Tiêu gia tuyệt đối không vong. Vậy bọn họ cần ‘Cứu thế đại hiền’ để làm cái gì?”
Nhếch môi thu lại một nụ cười lạnh lẽo thê lương: “Bọn họ chỉ sợ cái ‘Họa gia chi cô sát’ ấy mà thôi.”
Phương Quân Càn bừng tỉnh!
Thì ra là như vậy.
Thảo nào y chỉ có thể lấy ‘Tiếu’ làm họ. E là vì Tiêu gia lo lắng một ngày nào đó y còn mang họ ‘Tiêu’, sẽ mang đến họa vong gia diệt tộc cho mình.
Tử nhỏ đã tống y vào thâm sơn cổ tự, hầu mong để y bầu bạn cùng áo nâu Phật hiệu, gột bỏ liên hệ cùng cõi thế.
Thiếu niên ấy càng xuất sắc, Tiêu gia càng khủng hoảng bất an.
Có khi nào, một lời ngày ấy, sẽ trở thành định mệnh.
Khi đôi cánh của thiếu niên ấy ngày càng mạnh mẽ giương cao, họ sẽ ngày càng lo sợ sự báo thù thảm khốc đổ ập xuống đầu.
Tiêu gia thực sự sợ hãi – Sợ hãi người con trai cô thanh đến cô độc, lãnh đạm gần như lãnh khốc này.
Cho dù trên người chỉ một thân áo vải, cho dù không có bất cứ thứ gì, cho dù bị họ ép uổng từ bé, hết thảy đều không gột bỏ được tài hoa thiên bẩm, cùng ngạo khí lạnh lùng sắc ngọt!
Bất tri bất giác, Phương Quân Càn bỗng nhiên nhớ lại hồi bé, lần đầu tiên gặp được Khuynh Vũ, tiểu tiên nữ áo trắng đã xòe tay ra nói với hắn: “Năm năm nữa là tôi được về nhà rồi…”
Không thể quên được ánh sáng xán lạn như hai hòn lửa đang cháy rực lên trong đôi mắt trẻ thơ u buồn ấy.
Tuyệt mỹ đến hư ảo.
Tiếu Khuynh Vũ ngày ấy, mỗi ngày mỗi ngày đều đếm ngược đến ngày trở về nhà, tịch mịch, cô đơn, nhưng không tuyệt vọng.
Tiếu Khuynh Vũ ngày ấy, có phải trong mắt luôn ngập tràn ước mơ khao khát đó không?
Miên man suy nghĩ, trong lòng chợt dâng lên một nỗi đau đớn tiếc thương không cầm lại được.
Thu lại giọng điệu bỡn cợt ngày thường, thanh âm của Phương Quân Càn khiến người cảm nhận được sự chân thành xuất phát từ nội tâm: “Bổn soái thấy, Khuynh Vũ rời khỏi Tiêu gia, đó chính là mất mát rất lớn của Tiêu gia.”
“Họ cuối cùng sẽ có một ngày phải hối hận!”
Tiếu Khuynh Vũ cười nhẹ, không nói gì.
Chỉ nâng tay nhấp trà, một hơi uống cạn.
Nâng chén, kính hư danh.
Một chén mơ màng trong mộng, một chén tan biến phong hoa.