Hai người ngồi dưới tàng cây, sau giờ ngọ ánh nắng thật nhạt, đã là cuối hạ, ý thu dần dần nồng nàn, đúng là thời tiết rất đẹp, nhắm mắt lại thì lập tức có thể cảm giác được trong gió có một hương vị độc đáo thuộc về mùa thu, tiếng gió hiu hiu khiến người ta buồn ngủ, Hách Thiên Thần cứ như vậy mà nhắm mắt lại, không biết là đang ngủ hay vẫn còn tỉnh.
Mấy ngày nay hắn đều ngủ, nhưng khi tỉnh lại thì không nói nhiều lắm, tựa hồ hắn cũng không để ý đến rất nhiều việc, nếu không phải Hách Cửu Tiêu tin tưởng hắn nhất định sẽ thực hiện ước hẹn với Sở Thanh Hàn thì cơ hồ khiến người ta hoài nghi hắn muốn quy ẩn giang hồ, cứ như vậy mà tiếp tục lưu lại Hách Cốc, sưởi nắng sau giờ ngọ, uống trà đọc sách.
Ánh mặt trời len qua cành lá chiếu xuống mái tóc đen huyền của Hách Thiên Thần làm toát lên một vầng hào quang, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu cùng những tia nắng mặt trời dừng trên vầng sáng kia, giống như chỉ cần nhìn như vậy thì có thể loại trừ tất cả ốm đau từ trên người của hắn.
Đã nhiều ngày qua, từng có vài lần Hách Thiên Thần sẽ đột nhiên thay đổi thành một người khác, dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hách Cửu Tiêu, tựa hồ Hách Cửu Tiêu là một người xa lạ, hoặc là kẻ thù. Nhìn trong chốc lát thì hắn sẽ mở miệng nói ra một chút gì đó, rồi đột nhiên tỉnh ngộ thu liễm ánh mắt, cùng Hách Cửu Tiêu im lặng nhìn nhau.
Hai người cũng sẽ không mở miệng, ngay trong lúc trầm mặc, xem như chưa có chuyện gì phát sinh. Nhưng Hách Cửu Tiêu biết rất rõ tình trạng của Hách Thiên Thần vẫn chưa hề chuyển biến tốt hơn, mà là càng ngày càng kém.
Hách Thiên Thần thủy chung không mở mắt ra, khi Hách Cửu Tiêu nghĩ rằng hắn đang ngủ say thì lại nghe hắn mở miệng, “Cái cây kia…” Trước mắt bọn họ có một thân cây, là cây đại thụ mà Hách Thiên Thần đã nhìn vào giờ ngọ.
“Ta nhớ rất rõ chúng ta đã leo lên cái cây kia.” Đôi mắt thâm u bị lấp kín bởi một lớp sương mù giống như một chiếc giếng cổ, hơi nổi lên gợn sóng, Hách Thiên Thần mở mắt nhìn gốc cây kia, “Khi đó suýt tí nữa thì ta đã ngã xuống từ trên cây…”
“Là ta đỡ được ngươi.” Hách Cửu Tiêu nhớ rõ chuyện đó, hắn nói tiếp lời của Hách Thiên Thần, trên mặt có một chút ý cười, “Khi ấy là lần đầu tiên ngươi leo cây, ngươi mới ba tuổi.” Đó là trước khi dị lực của Hách Thiên Thần bị phát hiện.
“Khi đó tay của ngươi chảy máu, ngươi bị thương.” Nhớ lại thời thơ ấu, Hách Thiên Thần nghiêng đầu nhìn Hách Cửu Tiêu, “Ngươi không nói là vì sao lại bị thương, cũng không hề kêu than một câu đau đớn, đem ta đặt xuống đất rồi lập tức rời đi.”
“Nói chuyện này để làm gì? Lần này ta sẽ không rời đi.” Hách Cửu Tiêu nhíu mi lại, nắm lên cổ tay của Hách Thiên Thần để bắt mạch, Hách Thiên Thần vươn tay phối hợp, “Nếu ta không qua được ải này, ta muốn ngươi rời đi.”
Cổ tay trở nên đau nhức, Hách Cửu Tiêu siết chặt tay của hắn, thần sắc đột nhiên biến đổi khiến người ta vô cùng sợ hãi, dùng đôi mắt lạnh đến mức tận cùng để nhìn hắn, Hách Thiên Thần vì đau đớn mà hơi nhíu mi, hắn nhìn ra nơi xa, “Nếu thật sự tránh không khỏi kiếp nạn này, ta không còn là ta, ta có thể trở thành bất luận kẻ nào, không nhận ra ngươi, cũng không biết chính mình là ai, Hách Thiên Thần như vậy không đáng để ngươi lưu lại.”
Hắn thản nhiên nói, tựa như chuyện này không quan hệ đến hắn, nói xong thì nhếch lên khóe miệng, nụ cười thật nhạt, ấm áp mà lại bình tĩnh, “Dược của ngươi rất hiệu quả, ít nhất có thể làm cho ta an giấc một chút, nhưng ngươi và ta đều biết dị lực của ta khác với ngươi, có thể ổn định nhất thời nhưng không thể bảo đảm dài lâu, nếu Mục Thịnh đến không kịp, cho dù ta không bận tâm đến lời mời của Sở Thanh Hàn, đến kỳ hạn một tháng thì ta có thể đã…”
“Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi!” Hách Cửu Tiêu không cho hắn tiếp tục nói thêm, hung hăng nhìn hắn, “Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi, vô luận dùng phương pháp gì. Khi dị lực của ta không khống chế được là lúc ngươi ở lại bên ta, nay ngươi muốn ta bội tín? Ta làm không được.” Hắn giữ lấy khuôn mặt của Hách Thiên Thần, sau đó gằn từng tiếng, “Ta đã nói sẽ không để ngươi xảy ra chuyện.”
Những lời này Hách Cửu Tiêu đã từng nói rất nhiều lần, cũng chưa bao giờ nuốt lời, hắn luôn ở bên cạnh Hách Thiên Thần, bất cứ thời điểm nào chỉ cần hắn nghĩ đến Hách Thiên Thần thì có thể nhìn thấy bóng dáng của Hách Thiên Thần, nhưng lúc này lại khác với dĩ vãng.
Hách Thiên Thần bất đắc dĩ mỉm cười, nếu như có thể thì hắn cũng không muốn làm như vậy, nhưng thời gian trôi qua sẽ bắt hắn phải đối mặt với khả năng này, kéo tay của Hách Cửu Tiêu xuống, hắn đứng lên từ trên người của Hách Cửu Tiêu.
“Đây là khả năng tệ nhất, nếu thật sự là như thế thì ngươi thay ta giải tán Thiên Cơ Các, đến lúc đó người của Nại Lạc ắt hẳn đã được tìm về, Nam Vô và Nại Lạc đều giao cho ngươi, trải qua chuyện lần này, giống như hai tổ chức phân tán rồi lại tụ hợp một lần nữa, đến lúc đó sẽ không bận tâm đến chuyện trước kia, bọn họ hoàn toàn giao cho ngươi.”
Xoay người nhìn về phía chân trời, Hách Thiên Thần bình tĩnh an bài chuyện sau này, hắn rõ ràng đang đứng dưới ánh mặt trời nhưng lại làm cho người ta có một loại ảo giác giống như toàn thân của hắn đều được những tia nắng bao phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể tán đi theo gió, Hách Cửu Tiêu xông lên vài bước, Hách Thiên Thần loạng choạng không thể đứng thẳng, hắn lui về phía sau gốc đại thụ, bị Hách Cửu Tiêu ép lên thân cây.
“Ta cần bọn họ làm cái gì? Ta muốn chính là ngươi!” Cắn răng gầm nhẹ, Hách Cửu Tiêu tựa như đang nổi cơn điên, hai mắt đỏ ngầu, ngữ điệu còn lạnh hơn băng, “Cho dù tất cả bọn họ đều chết thì ta cũng không bận tâm. Nếu ngươi dám xảy ra chuyện gì thì ta sẽ giết bọn họ, Nại Lạc, Nam Vô, Thiên Cơ Các, Hách Cốc, tất cả mọi người!”
Như một ngọn lửa muốn hỏa thiêu người trước mắt. Hách Thiên Thần thậm chí không thể nhìn vào đôi mắt của Hách Cửu Tiêu, ánh mắt nghiêm nghị yêu dị bị tà hỏa thiêu đốt. Hắn đã sớm lĩnh hội sự điên cuồng của Hách Cửu Tiêu, nhưng vẫn cảm thấy bất ngờ khi nghe hắn nói ra những lời này, “Cửu Tiêu, đừng nói như vậy, ngươi không thể làm như thế.”
“Ta không thể?” Hách Cửu Tiêu cười lạnh, “Nếu ngươi quên ta, nếu ngươi không phải là ngươi thì ta muốn Nam Vô và Nại Lạc làm cái gì? Thiên Cơ Các tồn tại hậu thế còn có ý nghĩa gì? Nếu bọn họ cũng không tồn tại thì Hách Cốc cũng không cần!”
Hách Cốc tượng trưng cho Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần nghe xong thì liền cảnh giác, nắm lấy vạt ngoại bào của hắn, “Ngươi nói lời này là có ý gì?”
“Chẳng lẽ ngươi không biết ý của ta? Thiên Thần, ngươi rất hiểu ta.” Hách Cửu Tiêu không trả lời, hắn kề sát vào người Hách Thiên Thần, hơi thở lướt lên trên mặt Hách Thiên Thần, bên trong ý cười có vài phần âm u quỷ bí và điên cuồng, Hách Thiên Thần cảm thấy rùng mình, sắc mặt nhất thời trầm xuống, “Ngươi đang nói ngu xuẩn cái gì?”
“Ta đang nói cho ngươi biết quyết định của ta.” Hách Cửu Tiêu dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, mang theo hơi thở hương thảo dược lại tựa hồ có hòa lẫn với mùi vị huyết tinh đang gần trong gang tấc, Hách Thiên Thần không thể nhúc nhích, sắc mặt tối sầm, không biết vì tức giận hay là xúc động, bất an hay là bi thương.Hách Cửu Tiêu lại một lần nữa dùng chính bản thân mình để uy hiếp hắn, lúc này thậm chí còn bao gồm tất cả mọi người, dùng hết thảy mọi thứ để uy hiếp hắn không xảy ra chuyện gì.
“Chuyện này không phải ta có thể khống chế.” Hách Thiên Thần đè nén cuồn cuộn đang nổi lên trong lòng, đưa tay chỉ vào đầu của mình, mặt lộ ra nụ cười khổ, “Tác dụng của Vụ Sắc đao đối với ta bất đồng. Nó hấp thu dị lực của ngươi, lực lượng của ngươi là đến từ kinh mạch, nhưng lực lượng của ta lại ở nơi này, nó làm cho tư tưởng của ta trở nên khác thường, Vụ Sắc đao làm suy yếu thân thể khiến cho năng lực tinh thần tăng gấp bội, giống như một cái lưới…”
Hắn muốn giải thích cho Hách Cửu Tiêu hiểu rõ, “Ta đã từng có thể khống chế, sử dụng nó hoặc là thu hồi, nay nó cường đại đến mức ta không thể khống chế, miễn cưỡng thu hồi cũng vô dụng, nó hao phí tất cả tinh thần của ta, tiếp qua một quãng thời gian ta thật sự không thể cam đoan không bị nó làm cho suy sụp. Khi đó hết thảy những thứ trong chiếc lưới này sẽ cắt mở tư tưởng của ta, ta sẽ điên loạn, hoặc trở thành ác ma mà bất luận kẻ nào cũng không muốn tưởng tượng, ngươi hiểu chưa? Tới lúc đó cho dù ta còn sống thì cũng tương đương đã chết.”
“Đừng chấp nhất với một người chết, đừng làm cho mọi người chôn cùng với ta, không đáng.” Hách Thiên Thần thở dài, hắn luôn nhìn thấu mọi chuyện rất rõ ràng, có lẽ đây cũng không phải chuyện tốt, tỷ như tại thời điểm này hắn sẽ không thể lừa chính mình và Hách Cửu Tiêu, nói rằng hắn tin tưởng bản thân có thể vượt qua.
Trên thực tế hắn không hề nắm chắc.
“Người không hiểu chính là ngươi. Khi ta khống chế không được, tàn sát điên loạn đến mức ngay cả ngươi cũng nhận không ra, thiếu chút nữa ngươi đã làm cho ta giết chết ngươi để thức tỉnh ta, đây là chuyện mà ngươi đã làm! Ngươi không bỏ mặc ta, chẳng lẽ muốn ta buông tha cho ngươi hay sao?” Ánh nắng xuyên thấu qua bóng cây loang lổ, dừng trên mặt Hách Cửu Tiêu, bóng cây lay động làm cho ánh mắt của hắn không ngừng lấp lánh.
“Nhập ma cũng được, điên loạn cũng được, ngươi phải nhớ kỹ ta, ta sẽ làm cho ngươi nhớ kỹ!”
Xoạt, tiếng vải rách vang lên, thanh y bị xé mở, lồng ngực xích lõa của Hách Thiên Thần hiện ra dưới ánh mặt trời trong bóng cây, hắn tựa vào thân cây, giống như không ngờ Hách Cửu Tiêu sẽ đột nhiên làm như vậy, thậm chí chưa kịp ngăn cản, bờ môi của Hách Cửu Tiêu đang dừng trước ngực hắn, một bên màu hồng nhạt bị cắn xuống, bắt đầu nổi lên, làm cho nó đứng thẳng trong miệng, sau đó bị môi với răng cắn xé.
“Cửu Tiêu!” Hách Thiên Thần khiếp sợ, sau khi đau đớn trôi qua chính là đầu lưỡi nóng rực lướt trước lồng ngực, tiếng côn trùng cùng với chim chóc vang lên bên tai, tiếng gió thổi hiu hiu, đây là ở bên ngoài dược trai, bất luận kẻ nào cũng có thể đi qua.
Nhưng Hách Cửu Tiêu lại tựa hồ quên đi hết thảy, bắt đầu kéo xuống hạ y của Hách Thiên Thần, luồn tay vào trong, dùng ngón tay kích thích hắn. Hách Thiên Thần muốn đẩy Hách Cửu Tiêu ra, khàn khàn hét lớn, “Ngươi đang làm cái gì? Buông tay!”
Sự kháng cự của hắn không làm cho động tác của Hách Cửu Tiêu chậm lại, Hách Cửu Tiêu càng gia tăng cử chỉ vuốt ve, dùng môi lưỡi để kích thích hắn, dần dần trượt xuống giữa hai chân của hắn, dùng bờ môi ấm áp bao vây, trong miệng phát lên tiếng động ướt át kỳ dị.
Lúc này là ban ngày sáng lạn, cách đó không xa còn có thảo dược được chất đống để thu hoạch, Hách Thiên Thần lại bị cảm giác ở dưới thân trói buộc, siết tay nhẫn nhịn, hắn khàn giọng gầm nhẹ, “Ngươi đứng lên! Chẳng lẽ ta còn chưa chết mà ngươi đã điên rồi hay sao? Cửu Tiêu! Buông ra!”
“Ta sẽ làm cho ngươi nhớ kỹ ta, về sau mỗi một ngày ta đều làm như vậy, để cho ngươi hoàn toàn triệt để nhớ kỹ ta, vĩnh viễn không thể quên ta là ai.”
Khi Hách Cửu Tiêu nói chuyện thì hơi thở nóng rực từ trong miệng được phả ra, thắt lưng của Hách Thiên Thần trở nên run rẩy, từ bên dưới truyền lên ngữ thanh mang theo ý cười khác thường, “Ngươi phải nhớ kỹ là ai cho ngươi cảm giác này, là ai khiến ngươi mất đi bình tĩnh, làm cho ngươi lộ ra vẻ mặt hiện tại…”
Hách Thiên Thần khẽ ngửa đầu, cắn chặt hàm dưới, giống như sợ lộ ra tiếng thở dốc từ trong miệng. Lồng ngực xích lõa phập phồng mang theo dấu răng và ấn ký màu đỏ thẫm, hắn khẽ liếc mắt nhìn xuống, nhìn thấy ánh mắt của Hách Cửu Tiêu đang nhìn hắn, chỉ trong một khắc, ầm ầm một tiếng, tựa như hết thảy mọi thứ trong đầu đều bị nổ tung.
Đó là thống khổ, bóng đêm trong mắt Hách Cửu Tiêu không có giới hạn, như là vực sâu không đáy, bi thương cùng dục vọng giao hòa, giống như nhũ băng sắc bén nhất, hỏa diễm nóng rực nhất, cùng nhau tiến thẳng vào lòng Hách Thiên Thần, làm cho hắn hoàn toàn không có khả năng tự hỏi, chỉ trong nháy mắt hắn tựa hồ đã quên chính mình là ai, chỉ có thể nhìn đôi mắt của người ở dưới thân đang nhìn hắn, thân thể đã bị bản năng khống chế hết thảy.
“Ưm a–” Năm ngón tay bấu chặt vào thân cây ở sau lưng, đôi chân của Hách Thiên Thần cứng đờ đứng thẳng để không làm cho chính mình ngã xuống, trong đầu choáng váng, một tay vô thức giữ lấy người dưới thân, bàn tay chạm vào mái tóc dài, hắn siết chặt vào trong tay, hắn chỉ biết để mặc cho ý chí của thân thể cử động thắt lưng, làm cho chính mình càng xâm nhập sâu hơn vào ngọn nguồn lửa nóng kia.
Hơi thở cháy bỏng tại hạ thân liên tục di chuyển, trước mắt của hắn là sắc trời sáng lạn, nhưng trong mắt chỉ nhìn thấy nỗi bi thương sâu nặng của Hách Cửu Tiêu, trong mắt của Hách Cửu Tiêu chỉ có điên cuồng u ám, liệt hỏa mang theo mầm độc đang tổn thương hắn, làm cho tim của hắn cũng bắt đầu đập dồn dập kịch liệt, “Cửu Tiêu…”
Ấn chặt mông của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu đáp lại tiếng rên rỉ của Hách Thiên Thần bằng một phương thức khác, dùng ngón tay khuếch trương, động tác trong miệng không hề dừng lại, hắn tựa hồ đã thật sự lâm vào điên cuồng, hoàn toàn mặc kệ bọn họ đang ở nơi nào, hắn chỉ biết hắn không thể buông tha người trước mặt, tuyệt đối không thể buông tay.
Tiếng thở dốc dồn dập phiêu tán theo gió, lá cây xào xạc lắc lư, bóng người thoáng hiện dưới ánh mặt trời tươi sáng, rất xa có người đang đứng, không biết đứng được bao lâu, cũng không biết bắt đầu từ khi nào thì dừng lại bước chân đang muốn tiến đến, hắn đương nhiên nhìn thấy hai người dưới bóng cây đang làm chuyện gì, nhìn thấy tình cảnh như vậy nhưng hắn không hề có tâm tư trêu chọc.
Hoa Nam Ẩn đứng ở một nơi rất xa, vẻ mặt đầy ưu tư. Hắn đến Hách Cốc vì thật sự rất lo lắng cho hai người kia. Nay đến đây thì hắn chỉ cảm thấy càng thêm lo lắng.
Nếu cứ như vậy thì nguy hiểm không chỉ riêng một mình Hách Thiên Thần mà còn có cả Hách Cửu Tiêu.