Kỳ Hữu chung quy vẫn không thể ngủ lại chỗ ta, chàng vẫn phải về Dưỡng Tâm điện, chàng đi rồi, trong tim ta cảm giác mất mát sao mỗi lúc một tăng. Ta tựa mình bên hành lang, vẫn ngây ngốc nhìn vào nơi chàng đã đi qua, ánh ban mai chói lòa từng chút mai mọt đi bóng dáng đó, thật lâu ta vẫn chưa thu hồi tầm mắt. Tối nay là ai bồi bên gối chàng, là Tĩnh phu nhân vừa hưởng long trạch hay là Đỗ Hoàng hậu luôn bồi bên chàng tả hữu?
Tâm Uyển vẫn thủy chung bồi bạn bên ta, giúp ta khoác lên một kiện áo lông cừu để tránh cảm lạnh. Đưa tay kéo lớp áo khoác sít sao hơn một chút, tuy cảm thấy không gian mỗi lúc một giá rét, gió lạnh vù vù thổi tới, ta lại chẳng muốn vào trong nghỉ ngơi tí nào.
Hôn nha tận, tiểu lập hận nhân thùy ?
Cấp tuyết sạ phiên hương các nhứ, khinh phong xuy đáo đảm bình mai, tâm tự dĩ thành hôi.
(Con quạ yếu ớt, chết đi rồi mối hận trao ai?
Bão tuyết cuồn cuộn thổi qua phiên hương các, gió nhẹ lướt qua mang theo nổi niềm của nhánh hoa, trái tim này xem như đã biến thành tro bụi.)
Ưu thương cứ tuôn chảy không ngừng, không ngừng bồi hồi trong lòng, đè nặng suy nghĩ của ta, trằn trọc ăn sâu vào tâm ta. Đế vương là trượng phu của tất cả nữ tử trong thiên hạ, âm thầm nhắc nhở chính mình đừng quá để ý, dù sao chàng không phải là người ta có thể giữ riêng cho mình.
“Tiểu chủ, vào nhà đi. Hoàng Thượng đã đi xa rồi.” Tâm Uyển kéo kéo tay áo của ta, nhắc nhở ta hoàn hồn.
Ta như có như không cất một tiếng thở dài, đang định trở về phòng lại thấy Tô Tiệp dư dắt tay Dương Tiệp dư chạy vội về phía ta,“Tuyết tỷ tỷ, Tuyết tỷ tỷ.” Tô Tiệp dư sợ ta cứ như vậy bước vào cửa, giương giọng gọi ta.
Lại để ý, nàng lúc trước vẫn gọi ta là Tuyết Tiệp dư nay lại sửa miệng thành Tuyết tỷ tỷ, trong lòng thoáng hiện lên kinh ngạc, nhưng cũng lập tức hiểu rõ, mới vừa rồi Hoàng Thượng đích thân tới chỗ ta, tin tức này sợ đã lan truyền khắp hậu cung.
“Muội muội có việc sao?” Ta cũng thuận theo ý gọi nàng là muội muội, Tô Tiệp dư tính cách mạnh mẽ nhưng thủy chung vẫn là một người bốc đồng như vậy.
Trong lúc nhìn nụ cười vui vẻ bên môi nàng, nàng đã cùng Dương Tiệp dư đứng ở trước mặt ta, trông nàng hưng phấn là vậy, Dương Tiệp dư lại trông bình tĩnh hơn rất nhiều, tựa hồ đương lúc ngủ mơ bị Tô Tiệp dư lôi dậy, ánh mắt vẫn còn mông lung hỗn độn.
“Nghe nói vừa rồi ngự giá đi vào sương phòng tỷ tỷ, thật là khiến chúng ta ghen tỵ chết mất.” Nàng đột nhiên buông tay Dương Tiệp dư, chuyển sang nắm tay ta.
Ta có chút mất tự nhiên muốn rút tay về, nhưng vừa mới dùng sức lại lập tức thu hồi, nắm ngược lại tay nàng, mỉm cười đưa mắt liếc nhìn Dương Tiệp dư đang im lặng bên cạnh, “Đều nhờ Hoàng Thượng yêu mến, ta thân mình có chút không khoẻ, ngài liền đích thân tới thăm, thật là khiến ta thụ sủng nhược kinh.”
Tô Tiệp dư vừa nghe liền có chút rụt rè bất an, lo lắng xoa trán ta dò xét, “Thân thể tỷ tỷ có gì không khỏe à?”
Ta cố gắng cười đáp lại sự quan tâm đột ngột này, “Sợ là bị chút phong hàn.”
“Được rồi, Tư Vân.” Dương Tiệp dư cuối cùng cũng mở miệng gọi nhủ danh của Tô Tiệp dư, quan hệ của hai nàng tựa hồ tốt lắm, “Tuyết Tiệp dư bệnh chưa khỏi, lúc này ngươi còn giữ nàng nói chuyện phiếm, không sợ nàng bệnh càng thêm bệnh sao.”
Tô Tiệp dư vừa nghe, sắc mặt hơi chợt tắt, sau liền đỡ ta vào phòng nghỉ ngơi, “Đều là lỗi của ta, nếu không nhờ Dung Khê tỷ tỷ nhắc nhở ta, ta vẫn không nhận ra.”
Ta nương theo tay nàng, bước về phía bàn gỗ, nhưng vẫn là không ngồi xuống, “Chỉ là bệnh nhẹ, không có gì nghiêm trọng.”
Mãi đến khi nàng giúp ta lôi chiếc ghế ra, áp ta ngồi xuống, Dương Tiệp dư theo sau cũng an vị, bản thân nàng mới ngồi xuống. Nàng ân cần giúp ta rót chén nước, nhưng tay mới chạm vào thành chén liền nhíu mi, ngược lại nhìn Tâm Uyển nói, “Nước trà đã lạnh như vậy cũng không đổi cái nóng, ngươi bảo Tuyết tỷ tỷ làm sao nuốt nổi đây.”
“Nô tỳ không phải, nô tỳ lập tức đi đổi.” Nàng nhanh nhẹn muốn đem chiếc ấm hoa văn phượng hoàng lấp lánh trên bàn đi đổi, ta lại lập tức tiếp nhận chiếc chén làm bằng gốm sứ trên tay Tô Tiệp dư, mỉm cười, “Không có việc gì, cổ họng của ta vốn đang khô nóng, đang muốn uống thứ gì thanh lương một chút.”
Một ngụm uống cạn chén nước, khiến Tâm Uyển không khỏi kinh ngạc sợ sệt, mà dương Tiệp dư lại đưa tay tiếp nhận cái chén từ ta, “Tuyết Tiệp dư gương mặt đã tới nhợt như vậy nên đi nghỉ thì hơn, ta và Tư Vân không quấy rầy nữa.”
Nói xong liền vô thanh vô tức túm Tô Tiệp dư lôi ra ngoài, vị Dương Tiệp dư này quả thật không đơn giản, thậm chí có thể nhìn mặt đoán ý. Ta tuy vô cùng mất kiên nhẫn trước sự lải nhải của Tô Tiệp dư, nhưng thủy chung vẫn giấu kỹ trong lòng không thể hiện ra ngoài, nhưng lại bị nàng nhìn thấy, vì vậy mới lôi kéo Tô Tiệp dư vội vã rời đi.
Các nàng đi rồi, trong phòng im lặng hồi lâu, Tâm Uyển mới nói, “Tiểu chủ, đêm đã khuya, người cũng tạm nghỉ ngơi đi.”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu, đột nhiên nổi hứng muốn viết chữ, phiêu nhiên tiến đến trước bàn, mài nghiên mực, tùy tiện đưa tay lấy một cây bút lông thỏ đầu nhỏ, tùy ý đề vời câu thơ.
Tâm Uyển nhìn những chữ ta viết, che miệng giễu cợt, “Thì ra tiểu chủ hy vọng cùng Hoàng Thượng bạch thủ giai lão.”
Nghe lời đó của nàng, ta mới phát giác mình vừa viết chính là:
Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.
(Sinh ly tử biết, lòng này thề quyết
Bàn tay này mãi nắm không buông, nắm tay nahu cho đến giao lão)
Ta ngạc nhiên ngẩn người, bàn tay đề bút hóa đá giữa không trung, ánh mắt nhìn mười hai chữ kia đến ngẩn người, mãi đến khi bút một giọt mực lặng lẽ rơi từ đầu lông đọng trên trên giấy, lan thành một phiếm lớn ta mới giật mình tỉnh. Bút lông theo lực đạo của ta buông lỏng, rớt xuống bàn phát ra một tiếng vang nhỏ, ta đột nhiên đem giấy vo thành một cục, vứt trên mặt đất.
“Tiểu chủ?” Tâm Uyển kỳ quái nhìn hành động khác thường của ta, lo lắng gọi một tiếng.
“Ta mệt rồi.” Khôi phục thái độ bình thường, mệt mỏi than một tiếng, ta cho nàng lui ra.
Ta nghiêng đầu nhìn tờ giấy đã bị vo tròn vứt trên mặt đất, trong lòng một phen bi thương ảm đạm. Chợt tiến về phía bàn đề thêm hai câu thơ:
Quỳnh quỳnh bạch thỏ, đông tẩu tây cố
Y bất như tân, nhân bất như cố.
(Con thỏ trắng cô đơn, đi đông mà lòng vẫn nhớ tây
Áo quần được mới thì hay, nhưng bạn vẫn cũ thì hơn.)
Trưa hôm sau ta mới từ từ tỉnh giấc, hé mắt nhìn ra cánh cửa, dù cách một lớp giấy hồ vẫn có thể thấy ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, hôm nay sắc trời tựa hồ tốt lắm, nhưng Tâm Uyển sao không tới gọi ta rời giường. Ta lại lười biếng không muốn rời xa cái chăn ấm áp, tuy mở to hai mắt nhưng vẫn im lặng nằm, đưa mắt nhìn qua bức rèm, yên tĩnh bất động. Trên bàn lò huân hương lượn lờ khói bay, tràn ngập bốn phía, chợt cảm thấy giống như tiên cảnh, thực làm người ta mê võng.
Cũng không biết đã nằm bao lâu, ẩn ẩn nghe thấy vài tiếng cười khẽ từ ngoài cửa truyền vào, lọt vào tai ta, là ảo giác sao? Ta kỳ quái nghiêng tai, ngưng thần lắng nghe, một tràng cười không báo trước lại vang vào tai ta. Tò mò đứng khỏi giường, muốn bước ra tìm hiểu rõ thực hư. Dù sao tại thâm cung đại viện, thật khó nghe thấy tiếng cười dễ nghe như vậy.
Mới đẩy cửa ra, liếc mắt một cái, tiểu uyển trăm hoa sớm tan mất, chỉ còn chút hương hoa phản phất giữa tiết trời ấm áp, rõ ràng sự ấm áp này cũng không phải tốt cho lắm, vì với ta, nó chẳng đem lại tư vị gì. Tiểu viện vốn dĩ rất rộng, nay lại bị vây kín bởi các nữ tử, thướt tha lã lướt sinh tư, nhăn mày mỉm cười hay cất tiếng oanh ngữ đều động lòng người, tất cả đều là những trang quốc sắc.
“Tuyết tỷ tỷ, ngươi tỉnh rồi.” Người đầu tiên phát hiện ra ta chính là Tô Tiệp dư – người vốn dĩ đang nói rất hăng say, một tiếng gọi cao vút liền khiến chú ý của mọi người hướng hẳn về phía ta, ta vốn còn chưa thích ứng với khung cảnh xunh quanh, cũng chưa kịp đánh giá những người trước mặt, nàng đã nhanh chóng đứng dậy đi đến bên cạnh ta, kéo ta vào phiến náo nhiệt này.
“Chúng ta đang tán gấu về các nhạc khúc, bình luận thi phẩm, Tuyết tỷ tỷ ngươi có hứng thú bình cùng không?” Dương Tiệp dư phá lệ nhiệt tình tiếp đón ta, sợ khiến ta cảm thấy vắng vẻ.
Trước mặt ta có hơn mười vị cô nương, ai cũng có nét thanh lệ tuyệt mỹ riêng, trong lòng không khỏi vài phần cảm khái. Thấy các nàng vây quanh mà ngồi, trên bàn bừa bộn rất nhiều thi tập, danh họa cùng nhạc khí các loại. Xem ra các nàng đang trải qua một ngày nhàm chán muốn tìm tiêu khiển, thảo nào thấy ta ai cũng có ý mừng rỡ.
Kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống, im lặng nghe các nàng tiếp tục lên tiếng tâm tình, bất giác các nàng lại chuyển chủ đề sang vạn trọng hoa cỏ, có người chỉ yêu thủy tiên – loài hoa sinh dưỡng trong nước, có người thậm chí yêu cả thủy phù dung cùng hải đường, lại có người yêu bạch như sương đến chết đi sống lại ….
“Ta thích mẫu đơn, loài hoa tượng trưng phú quý. Không ngông nghênh như hoa mai, siêu dật như thủy tiên, cao thượng như hoa cúc, mẫu đơn là loài hoa hiện thực nhất.” Lời này xuất từ miệng của một vị cô nương cao ngạo, vừa nhìn qua, làn da của nàng tựa hồ tương tự cùng nước, vô cùng mịn màng, ánh mắt như có linh quang chớp động, nhan sắc của nàng cũng không hẳn là khuynh thành mỹ, tuy nhiên khí chất của nàng lại thoát tục đứng ngạo nghễ quần phương, cực kì xuất chúng.
Ta tinh tế đánh giá nàng thật lâu, mẫu đơn đại biểu cho dục vọng theo đuổi quyền lực, tiền tài, mà nàng lúc này lại bày tỏ dục vọng của mình một cách bình thản trước mặt mọi người, nàng không sợ tại hậu cung bốn bề thọ địch sao?
Có lẽ là bị sự không e dè thẳng thắn, thành khẩn của nàng sở động, ta bất giác bật thốt lên hỏi, “ Vị cô nương kia, ngươi tất đã đọc qua Mẫu đơn đình.”
Thật không ngờ ta sẽ mở miệng, nàng thoáng chần chờ ngưng mắt liếc nhìn ta một cái, sau còn thật sự gật đầu nói, “Người trong thiên hạ giai xưng Mẫu đơn đình là dâm cấm chi thư, tuy nhiên ta không nghĩ vậy, mẫu đơn thực chuẩn xác công bố tình cảm thực chất của Liễu Mộng Mai cùng Đỗ Lệ Nương, đến đoạn ‘Lệ Nương tương tư mộng mà sinh bệnh, bệnh nhanh chóng trở nặng, liền họa tranh chân dung truyền cho hậu thế sau đó liền chết. Chết được ba năm, lại có thể gặp được người trong mộng chân thật đứng trước mặt mình’ càng chứng kiến một đoạn rung động lòng người, lệ rơi đầy trang sử, khắc cốt minh tâm.”
Ta đập bàn đứng dựng lên, đại tán một tiếng, “Nói rất hay!” Ta không để ý đến sự rụt rè mà nữ tử nên có, tiến lên từng bước, hơi kích động nói.
“Ngươi cũng đọc qua?” Nàng không vì ta đột nhiên ta ngữ khí mà sợ hãi, ngược lại mâu quang càng thêm lấp lánh, mừng rỡ mà nhìn ta.
Ta cũng không đáp lời, tùy tay cầm lấy cây quạt tròn hình Tây Thi bị các bị tiệp dư khinh khi đẩy vào một góc, tùy tay nhẹ phẩy, thuận lực dựng lên, phây phẩy như đang đón lấy một trận gió nhẹ. Ta lên tiếng xướng một câu:
“Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến
Tự giá bàn đô phó đoạn tỉnh đồi viên
Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên
Thử tâm lạc sự thuỳ gia viện”
(Trước sao hồng tía đua chen,
Giờ sao giếng lấp tường nghiêng thế này
Cảnh xuân sắc thắm còn đây
Lòng xuân lại đã đâu hay nhà nào)
Môi nàng gợi lên một chút ý cười mê người, chiết phiến trong tay khinh tản mở ra, một mùi gỗ tử đàn lan nhẹ giữa không trung. Nàng đứng dậy xoay một vòng, vũ chưa khởi người đã quay đầu lại mỉm cười duyên dáng, hát tiếp khúc của ta:
“Triêu phi mộ nguyện, vân hà thuý hiên
Vũ ty phong phiến, yên ba hoạ thuyền
Cẩm bình nhân thắc khán đích giá thiều quang tiện.”
(Sương giăng sớm, chiều mây cao
Mưa che tranh cũ, khói xao ảnh thuyền
Tuổi xuân thiếp khóa trong hiên
Ngẩn ngơ ba tháng xuân nghiêng qua trời.)
Nhìn ngón tay thon dài của nàng uyển chuyển lay động, mắt chuyển một cái, môi khẽ than nhẹ, toàn thân xoay tròn theo điệu vũ, tất cả đều khiến khí chất đặc hữu trên người nàng phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, vừa đúng không sai một chi tiết. Tất cả mọi người đắm chìm giữa bầu trời âm nhạc của nàng không thể dứt ra, thậm chí còn có vài vị Tiệp dư vì nàng tình xướng sâu sắc mà lặng yên rơi lệ.
Hốc mắt ta cũng bất giác trở nên ướt át, ta thật không nghĩ rằng cả mình cũng rơi lệ, đối lập hẳn với ta chính là người ngồi bên cạnh, Dương Tiệp dư sớm lệ chảy như mưa, nước mắt không ngừng. Lòng ta sinh kỳ quái, đang muốn mở miệng hỏi nàng vì sao, lại thấy nàng đột nhiên nhắm mắt ngã xuống đất, tiểu uyển vì nàng đột nhiên té xỉu mà bát nháo một mảng thanh trần, lan khắp bốn phía.
Mọi người cùng nhau thét chói tai.
Phượng cao lầu, sương mù ẩn hồng, khuất tất vài cụm mây tía mỹ lệ phía chân trời, gió xuân nhẹ thổi. Giờ phút này, ta đang theo một vị công công tiến vào Thái Hậu điện, còn nhớ rõ mới vừa rồi Dương Tiệp dư thốt nhiên ngất đi, khiến vài vị Tiệp dư sợ hãi, nhất là tô Tiệp dư. Trong mắt nàng ta thấy rõ ràng sự lo lắng, thậm chí con rơi mất mấy giọt lệ, khẩn trương sai người đi thỉnh ngự y. Mà ta lại bị công công ở Thái Hậu điện gọi tới đây, nói là Thái Hậu triệu kiến.
Dọc theo đường đi ta theo sát ngay sau công công, tự hỏi lần này Thái Hậu triệu kiến rốt cuộc là vì chuyện gì, trong lòng ẩn ẩn chút bất an. Ta rốt cuộc vẫn là nợ bà một phần tình, chẳng lẽ bà cần ta giúp việc gì sao? Nhưng ta thì có năng lực giúp bà việc gì kia chứ?
“Công công, người có biết Thái Hậu nương nương triệu ta có chuyện gì không?” Ta chính sắc dò hỏi.
“Tiểu chủ đi liền biết.” Thái độ lảng tránh của công công khiến ta có chút nghi ngờ, lại không thể nói ra, sau đó cũng đến lúc tiến vào cánh cửa gỗ lim nặng nề của Thái Hậu điện, xuyên qua chính điện túc mục, từng bước một tiến vào sâu trong thiên điện, càng đi càng sâu, khói nhẹ mỏng manh từ từ dâng lên, phất phơ bay lượn cùng với cẩm trướng may bằng tờ vàng mỏng manh, tràn ngập cả điện.
Bước ra tầng tầng lớp lớp sa trướng mỏng manh, tiến nhập vào thiên điện chính đường, thứ đầu tiên đập vào mắt ta chính là Hàn thái hậu đang nhắm mắt tĩnh tọa trên ghế toan mộc, bà chậm trãi nâng tầm mắt nhìn ta, đôi mắt xinh đẹp sáng lên ý cười. “Tuyết Tiệp dư, đến đây.”
“Tham kiến Thái Hậu nương nương.” Ta cúi chào, một mực giữ đủ lễ tiết, sau đó tiến vài bước đến gần vị nữ tử đang ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, thi lễ, “Tham kiến Đặng phu nhân.”
Đặng phu nhân ôn nhiên cười, mâu quang ấm áp, tươi cười khả ái câu nhân, Thái Hậu lại bảo ta ngồi xuống, “Nghe nói Tuyết Tiệp dư đã xuất nhập tẩm cung của Hoàng Thượng hai lần, thậm chí ban đêm hoàng thượng còn vì lo lắng cho ngươi mà đích thân giá đáo Hiệt Phương viện, xem ra trong lòng hoàng thượng, địa vị của ngươi thật rất lớn.” Khẩu khí của Thái Hậu giấu giếm vài phần nghiêm nghị ý.
Vừa nghe lời này, ta một chút cũng không dám do dự, tiếp lời nói, “Tất cả đều dựa vào ân điển của Thái Hậu nương nương.”
Nàng vừa lòng cười, đầu ngón tay khẽ vuốt chiếc nhẫn phỉ thúy bát bảo lục trên ngón trỏ, “Như vậy bước tiếp theo nên là tấn phong ngươi…… Vị trí Tam phu nhân hiện chỉ thiếu một người, Hoàng Thượng chắc là có ý muốn đem ngươi sắc phong phu nhân.”
“Sợ là…… Không đơn giản như vậy.” Đặng phu nhân xen mồm lên tiếng, giọng nói hơi nhỏ, có vài phần lo lắng, “Hoàng hậu cùng Tĩnh phu nhân lần này lại cùng đứng chung một chiến tuyến, trước sau phái thân tín hướng Hoàng Thượng bàn ra.”
“Yên tâm, chỉ cần có ai gia ở đây, tuyệt sẽ không để cho hoàng hậu ả ở hậu cung này ỷ quyền độc đại.” Thái Hậu nhàn nhạt cười khẽ nói, nghiêng người nhìn sang bên Đặng phu nhân, “Hôm nay ai gia là cố ý cho các ngươi dẫn kiến, để tương lai giữa hậu cung này dễ bề tiếp ứng lẫn nhau.”
Nhìn thấy Đặng phu nhân thản nhiên cười, bước nhẹ nhàng, từ từ hướng ta mà đến, những chiếc trâm ngọc trên tóc theo nhịp đi và chuyển động va vào nhau tạo thành âm thanh leng keng cùng ánh chiếu chói mắt, “Không ngại bản cung gọi ngươi là Tuyết muội muội chứ?”
Ta mỉm cười, nghênh hướng nàng nói “Tỷ tỷ, về sau ở trong cung xin hãy chiếu cố nhiều cho muội muội.”
Trong lòng cũng âm thầm đoán được Đặng phu nhân này chỉ sợ cũng do mộ tay Thái Hậu bồi dưỡng mà nên, Thái Hậu rốt cuộc có chủ ý gì, nàng vì sao vừa muốn nuôi trồng thế lực của mình tại hậu cung? Chẳng lẽ tôn vinh ngày nay vẫn không đủ khiến bà thỏa mãn sao?
Ở Thái Hậu điện dùng xong bữa tối ta mới rời đi, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao vừa lóe trên bầu trời đen thẳm như mực, thản nhiên thở dài, cùng một đám cung nhân đứng trước một nơi trống trải thế này, ta lại quay đầu mà nhìn Ba chữ “Thái Hậu điện” treo trên cao. Trong lòng mạnh mẽ xuất hiện vô hạn cảm khái, ta biết lần này bản thân đã không còn cách nào thoát khỏi, phải lâm vào cuộc đấu tranh đẫm máu giữa chốn hậu cung, ta thật sự có thể kiên trì đi tiếp sao?
Khi ta đang lăng lăng mắt nhìn những khối kim quang lấp lánh kề nhau như biển, âm thanh của Hàn Minh chợt nhiễu loạn ta, “Ngươi không nên xuất hiện lúc này.”
Thu hồi tầm mắt, ta hờ hững nhìn hắn, “Vì sao đem chuyện ngọc bội báo cho Hoàng Thượng biết?”
“Thân là thần tử, dĩ nhiên phải trung với Hoàng Thượng.”
Mấy chữ này nghe cũng thật là đúng đi, ta không thể cãi lại, chẳng lẽ ta có thể yêu cầu hắn nể tình của chúng ta bấy lâu mà đối Hoàng Thượng có điều giấu diếm sao? Cũng vì ở tình thế này, cho nên ta không thể vì hắn bán đứng mà trách hắn, dù sao Kỳ Hữu là quân chủ, cho dù hắn có tâm giấu diếm, đối diện trước sự chất vấn gay gắt của hoàng thượng cũng không thể không cúi đầu. Đây là quyền lợi của Hoàng Thượng, cũng khó trách vô số người mơ ước cái ngai vàng kia, ngay cả Kỳ Tinh cũng vì nó mà hy sinh tính mạng.
“Ta hiểu được.” Vuốt cằm cười nhạt, thanh âm có chút huyễn miểu, “Tô Cảnh Hoành đại tướng quân, nguyên nhân hắn có thiết diện vô tư là vì hắn có tâm trung với triều đình, vì lẽ đó mà hắn thân là nhạc phụ của phế thái tử mà vẫn bỉnh an đứng giữa triều đình, Hoàng Thượng vẫn yên tâm đem đại quyền trao tặng hắn. Ta hy vọng ngươi cũng có thể như hắn, nguyện chung thân trung thành cho Hoàng Thượng, tránh khỏi cái tham của tâm, mọi dã tâm dục vọng đều bắt nguồn từ chữ “tham”, chỉ có cách đó ngươi mới có thể đứng vững không ngã.”
Lại về Hiệt Phương viện, trong lòng một mảnh hỗn độn vô thố, hai bàn tay nắm chặt nhau khiến chúng trở nên trắng bệt. Cái lạnh của mùa đông lại khiến lòng người cảm thấy thêm thê tịch, Hiệt Phương viện lại một mảnh tiêu điều. Mới vừa cùng Hàn Minh đối thoại một phen quả thật khiến ta có chút tâm lực lao lực quá độ, hắn nói ta thay đổi, cả người đều toát lên cừu hận đậm đặc, so với con người hồn nhiên, không muốn tranh chấp. Có lẽ vậy, ta đã trưởng thành trong sự phản bội của lần lượt từng người ta tin tưởng, không người nào là toàn vẹn, ngay cả thần tiên cũng có thất tình lục dục, lại nói ta không phải thần tiên, cho nên ta cũng không ngoại lệ.
Bước qua cửa phòng Dương Tiệp dư, thấy bên trong đèn đuốc lóe sáng, hình ảnh nàng ấy đột nhoe6n ngất xỉu buổi trưa lại xuất hiện trong đầu, cảm thấy lo lắng cho bệnh tình của nàng, ta quay đầu, bước lại phía cửa phòng nàng.
Kẽo kẹt — đẩy ra cánh cửa gỗ, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là hình ảnh Dương Tiệp dư nửa ngồi bên giường, ánh mắt dại ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, dưới ánh nến mờ tỏ càng thêm ảm đạm. Một mùi thuốc nồng đậm phả vào mũi, thì ra Tô Tiệp dư đang ngồi đó, tay trái bưng chén thuốc nóng hổi, tay phải cầm cái thìa, tận tình khuyên giải, an ủi nàng uống dược. Mà người trên giường vẫn bất động như tượng, tựa như một chữ cũng không nghe thấy, tầm mắt của nàng dường như chỉ hướng về chiếc bàn đã nhuốm đẫm sáp nến đỏ trước mặt.
“Tuyết tỷ tỷ.” Tô Tiệp dư vừa thấy ta đến, liền đứng dậy đón chào, “Vài canh giờ trước, ngự y giúp Dung Khê tỷ tỷ bắt mạch, nói là do u buồn mà thành tâm bệnh. Kê một đơn thuốc cho người nấu đem tới, nhưng tỷ ấy lại cứ thế này, mãi cũng không uống được chén thuốc.”
Ta hướng bên giường đi đến, “Ngự y đã nói đây là tâm bệnh thì một chén dược làm sao có thể chữa trị tận gốc.” Nhẹ nhàng giúp nàng chỉnh lại chiếc mền ngủ ngũ phúc uyên ương bằng gấm trên mình, “Một khúc mẫu đơn đình lại khiến ngươi bất ngờ ngã quỵ như vậy, tất hẳn là có tâm sự rối rắm trong lòng, nếu có thể nói ra mới có thể mở được khúc mắc.”
Đôi đồng tử đờ đẫn vì những lời của mà chuyển động, vô thanh vô tức mà lưu luyến dừng lại trên thân ảnh của ta và Tô Tiệp dư một lúc, tựa hồ còn do dự. Lại nghe thấy tiếng bước chân cùng với âm thanh đẩy cửa, chúng ta tam đồng loạt đổ ánh mắt về phía người vừa bước vào, cũng chính là người đã xướng khúc Mẫu đơn đình giữa đình uyển lúc trưa.
Nàng vừa bước vào đã bị sáu con mắt nhìn đến phải đứng sững, mất tự nhiên đứng tại chỗ, “Ta không có ý quấy rầy.”
“Không có gì, Doãn tiệp dư như thế nào lại tới đây.” Tô Tiệp dư có chút kinh ngạc vì sự có mặt của nàng.
“Dương Tiệp dư là vì một khúc mẫu đơn đình của ta mà ngất, ta đây thấy thẹn trong lòng, cố ý ghé qua thăm hỏi.” Nàng cười yếu ớt nhìn chúng ta, khí chất thoát tục trên cơ thể thi thoảng thoát ra, “Được chứ?”
“Không có việc gì.” Thanh âm hơi khàn khàn nghe có vẻ đặc biệt khó chịu, xem ra nàng thật sự là bệnh không nhẹ, “Kỳ thật hôm nay ta chỉ là có chút xúc cảm quá độ thôi.”
“Chỉ nghe một khúc đó lại có thể ngất đi, nội tâm tất đã có người yêu thương, Dương Tiệp dư đau lòng chắc chắn là vì chuyện tình cảm, chỉ có tình cảm dành cho một người sâu đậm mới thương tâm đứt ruột như thế.” Doãn tiệp dư chầm chậm nói, vừa nói vừa đưa mắt hướng về phía chúng ta, ngữ khí khẳng định chắc nịch.
Dương Tiệp dư đột nhiên cười khổ một tiếng, sắc diện cam chịu. Dù bệnh nhưng nàng vẫn cố hết sức nói chuyện, hơi thở mong manh, chậm rãi nói, “Thuở nhỏ ta cùng con trai của lão quản gia quan hệ rất tốt, có thể nói chúng ta là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư ái mộ lẫn nhau. Nhưng phụ thân lại bắt ta tiến cung tuyển tú, chỉ mong một ngày ta có thể thụ sủng long ân, khiến cả họ được rạng rỡ. Cuối cùng ta cũng bị phụ thân bức đến đường cùng, phải tiến cung.” Một giọt lệ rơi xuống gò má, nàng từ lâu đã sớm khóc không thành tiếng.
Ta rút chiếc khăn bên hông mình ra, khom người giúp nàng lau đi những giọt nước mắt ràn rụa khắn gương mặt, “Muội muội phải bảo trọng thân mình.”
“Nhưng hậu cung vô số giai nhân, Hoàng Thượng như thế nào lại sủng hạnh ta, không nói đến Tĩnh phu nhân được ân sủng nhường kia cũng có lúc phải chịu khổ, cho dù được sủng ái thì có gì có thể cam đoan không có ngày thất sủng. Ta sợ bản thân chỉ có thể sống hết một đời thảm thê ở Hiệt Phương viện này.” Nàng càng nói càng thê lương, kéo theo cả Doãn, Tô nhị vị Tiệp dư cùng ảm đạm thần thương, cúi đầm cảm khái.
Đây chính là nỗi bi ai của những phi tần hơi thâm cung hoạnh vắng, có thể nói trong mắt các nàng, được như ta đã là một may mắn dữ dội, có thể được Hoàng Thượng chiếu cố đến, là phúc hay họa tạm thời bất luận. Giữa hậu cung mịt mù những âm mưu tàn khốc, ta sợ bản thân đã vô pháp tách khỏi, bản thân sẽ mãi mãi bị cuốn vào những màn tranh đấu này.
“Chúng tỷ tỷ nếu không chê, vậy chúng ta hãy kết làm kim lan tỷ muội, để ngày sau có thể chiếu ứng lẫn nhau.” Tô Tiệp dư chợt mở miệng nói.
Ta hồ nghi liếc mắt xem xét nàng một cái, sau liền thư mi mỉm cười, lại cùng dương Tiệp dư nhìn nhau, trong mắt nàng cũng không có ý cự tuyệt. Chúng ta cùng nhìn về phía Doãn tiệp dư đang chần chừ, “Tư Vân muội muội hảo đề nghị, nếu chúng ta đã hữu duyên, liền kết bái đi!”
Tô Tiệp dư chú ý tới ánh mắt lấp lánh của Doãn tiệp dư, “Doãn tỷ tỷ không phải là ghét bỏ chúng ta chứ!”
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, “Làm sao có thể!” Nói xong lại trầm tư một hồi, thủy chung vẫn là không có tỏ vẻ tán đồng.
Ta nhẹ nhàng nắm tay nàng cười nói, “Ta và ngươi cũng hữu duyên như thế, ta trong tâm đã coi ngươi là tri kỷ, như vậy kết bái lại có ngại gì?”
Nàng giật mình liếc mắt nhìn ta một cái, biểu lộ thần sắc phức tạp, cuối cùng vuốt cằm đáp ứng.
Được sự giúp đỡ của ta cùng Tô Tiệp Dư, Dương Tiệp dư được dìu xuống giường, cả bốn chúng ta cùng quỳ gối trên mặt đất, bốn người cùng chung một hướng nhìn về ánh trăng ảm đảm ngoài cửa sổ, nói:
“Ta, Tô Tư Vân.”
“Ta, Tuyết Hải.”
“Ta, Dương Dung Khê.”
“Ta, Doãn Tinh.”
“Nguyện khắc kết làm kim lan tỷ muội, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, thương thiên chứng giám, minh nguyệt làm chứng. Nếu ai sai lời, thiên lôi đánh xuống, không được chết tử tế.”