“Mạnh trưởng lão, nén bi thương. Bảo trọng thân thể nhiều hơn.”
“Tễ Tiêu Chân Nhân về cõi tiên, nhân gian cùng đau buồn, chúng ta ở đây đau đớn tưởng niệm, mong hắn yên nghỉ.”
Đợi Mạnh Tuyết Lý thắp hương xong, đại biểu các môn phái khác rối rít tiến lên, thăm hỏi người thân duy nhất trên đời này của Tễ Tiêu Chân Nhân.
Đối với những người tuổi tác hơn y gấp chục lần, tu vi không biết cao hơn đến đâu, Mạnh Tuyết Lý chẳng hề sợ hãi, gặp người quen biết thì nhiều hàn huyên đôi câu, không quen, cũng có thể thông qua quần áo trang sức, cách nói năng để phân biệt thân phận, tóm lại lễ phép chu toàn, không lời nói sai.
Hàn Sơn phái âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lần đầu thấy đạo lữ của Tễ Tiêu có mấy phần thuận mắt, Chưởng môn cảm giác vui vẻ sâu sắc yên tâm, truyền âm nói với y: “Ngươi vất vả rồi.”
Mạnh Tuyết Lý ngẩn ra, thầm nghĩ cái này có gì mà vất vả? Chỉ sợ tuồng hay còn chưa mở màn, ba năm đọc tiểu thuyết của ta chẳng phải là vô ích?
Ánh mắt của y hướng về phía bài vị cao cao tại thượng của Tễ Tiêu, nhưng lại bị một người ngăn trở.
Người tới mặc tăng y màu vàng, độ tuổi trung niên, vẻ mặt nhu hòa: “Mạnh trưởng lão tới đúng lúc, bần tăng đang có chuyện muốn thỉnh giáo.”
Mạnh Tuyết Lý thoáng thi lễ: “Không dám nhận, xin pháp sư cứ nói.”
Tăng nhân chậm rãi hỏi: “Sau khi Kiếm Tôn về cõi tiên, của hắn ở đâu?”
Vừa dứt lời, cả sảnh đường lặng yên không một tiếng động.
Cho dù là chủ nhà hay tân khách, trong lòng ai nấy đều biết, hôm này ở từ đường Hàn Sơn, tất nhiên sẽ nhắc đến “Sơ Không Vô Nhai.” Nhưng chẳng ngờ lại do Nam Linh Tự cùng đời vô tranh, thẳng thắn dứt khoát đặt câu hỏi đơn giản như vậy.
Mạnh Tuyết Lý mặt không đổi sắc: “Đây là di vật của đạo lữ ta, đương nhiên là ở Trường Xuân Phong.”
Trăm năm trước, Ma tộc xâm phạm nhân giới, sáu đại môn phái dồn mọi lực lượng cùng đúc một thanh tuyệt thế thần binh, hiến tặng cho Tễ Tiêu, mời hắn cầm kiếm trấn thủ nhân gian thái bình.
Thiên thạch của Minh Nguyệt Hồ làm phôi, lò đốt bằng địa tâm hỏa trên Bắc Minh Sơn, thần mộc của Tùng Phong Cốc làm củi, dùng linh tuyền thủy của Nam Linh Tự để rửa kiếm, thân kiếm có khắc trận phù ấn của Vụ Ẩn Quan, cường giả các môn phái tề tụ ở Hàn Sơn Tiếp Thiên Nhai, đứng bên cạnh xem Tễ Tiêu Chân Nhân tự mình mở lò.
Khi kiếm thành cũng là lúc chiến loạn nổi lên bốn phía, cuồng phong bão táp, chẳng ai nghĩ tới, nếu như Tễ Tiêu không còn nữa, thanh kiếm này nên đi đâu, nên rơi vào tay ai?
Tu hành giới có câu “Tễ Tiêu lâm Hàn Sơn, ly thiên tam thước tam”, nghĩa là Tễ Tiêu tu vi tuyệt đỉnh, đứng trên đỉnh Hàn Sơn, cách bầu trời chỉ có ba thước ba. Mà bảo kiếm “Sơ Không Vô Nhai” của hắn, chiều dài vừa đúng ba thước ba.
Ở trong sự nhận thức cố hữu của mọi người, Tễ Tiêu vĩnh viễn sẽ có nó, giống như mặt trời vĩnh viễn ở trên bầu trời, sông ngòi vĩnh viễn chảy theo hướng đông về biển.
Bầu không khí trong từ đường biến hóa vi diệu, Mạnh Tuyết Lý nhận ra một ánh mắt sắc bén rơi xuống người mình, quay đầu nhìn, một vị trung niên cao gầy đang nhìn y chằm chằm: “Mạnh trưởng lão có điều không biết, kiếm này sáu phái cùng đúc, không thể tính là di vật của đạo lữ ngài.”
Người này mặc quần áo màu xanh đậm, lưng đeo một thanh cổ kiếm, thần sắc lãnh đạm.
Mạnh Tuyết Lý hành lễ nói: “Thì ra là Chấp Kiếm trưởng lão của Minh Nguyệt Hồ.”
Hàn Sơn phái nghe vậy hơi giận, Chưởng môn nhàn nhạt lên tiếng: “Năm đó chúng ta vì nhân gian đúc kiếm, cả đời Tễ Tiêu, cũng vì nhân giới cầm kiếm mà chiến, đến chết mới thôi. Ngươi có gì không phục?”
Trưởng lão của Minh Nguyệt hồ không cho là đúng, ngạo nghễ nói: “Người mất thì thôi, ta phục Tễ Tiêu, không phục Hàn Sơn.”
Một đám đệ tử Minh Nguyệt Hồ mặc quần áo xanh đứng sau lưng hắn, cùng đệ tử Hàn Sơn mặc đồ trắng mơ hồ thành hai phe đối lập.
Lại nghe Chưởng môn lạnh lùng nói: “Thần binh mất chủ, Hàn Sơn cũng chẳng thèm độc chiếm bảo vật, nếu không ai xứng với nó, chi bằng hủy đi!”
Trong khoảnh khắc, sắc mặt của mọi người trong từ đường liền thay đổi.
Pháp sư của Nam Linh Tự cười nói: “Sơ Không Vô Nhai đi theo Tễ Tiêu Chân Nhân nhiều năm, đã sinh ra linh tính nhận chủ, chắc hẳn không muốn bị kẻ lạ sai khiến, các phái khác muốn kiếm này, cũng là vô dụng. Theo bần tăng thấy, tệ tự có thể đem kiếm này mang về tái tạo, luyện thành sáu món pháp khí, chia cho sáu phái, ai nấy đều vui mừng.”
Chúng tăng nhân đứng quanh hắn đồng thời kêu to phật hiệu, liên tục nói Thiện tai, thiện tai.
Rất nhiều đệ tử trẻ tuổi không rõ, cho nên truyền âm hỏi đồng bạn: “Nam Linh Tự rốt cuộc có ý gì? Ra mặt đầu tiên làm khó dễ, lại cũng là bên đầu tiên vì Hàn Sơn lên tiếng?”
“Kiếm ở trong tay ai, không liên quan gì tới Phật tu, nhưng bọn họ không muốn sáu phái vì thần binh mà nổi lên tranh chấp, khiến nhân giới gió tanh mưa máu, cho nên mới ra mặt hòa hoãn. Để cho “Nam Hồ Bắc Sơn” đều nhường một bước….Tiếc rằng nhân tâm khó đoán, Phật tu thanh tâm quả dục, chỉ e người khác không vui.”
“Lời ấy của đại sư sai rồi.” Trưởng lão của Ẩn Vụ Quan nói, “Thần binh đã thành, chính là thiên đạo ban cho, khi bọn ta đúc kiếm hao hết tâm huyết, sao có thể tùy tiện phá hư? Đúc lại cũng là phung phí của trời. Sơ Không Vô Nhai cho dù không ra khỏi vỏ, cũng là thần khí, có nó áp trận, có thể đem uy lực của bất cứ trận pháp nào tăng lên gấp mười lần…”
Ẩn Vụ Quan không động đao kiếm, chỉ nghiên cứu trận phù, mọi người đều biết những gì hắn nói không gỉa.
Trưởng lão Bắc Minh Sơn nói: “Nếu như Kiếm Tôn có học trò thừa kế y bát, thanh kiếm này đương nhiên sẽ truyền cho đệ tử của hắn, cho dù không có đệ tử, chỉ cần hắn nói qua một câu, kiếm này tất thuộc về người đó, phái ta sẽ tâm phục khẩu phục, tuyệt không hai lời! Nhưng Kiếm Tôn từng nói qua sao?”
Hàn Sơn tuy chiếm lợi thế sân nhà, nhưng cũng không muốn đồng thời trở mặt xích mích với các môn phái. Những thứ khác tông môn tự nhận chiếm hết đạo lý, nhưng cũng không muốn mang tiếng xấu quấy rầy anh linh của Tễ Tiêu.
Cả tòa từ đường giống như một cây cung kéo căng, tên đã lắp vào cung, trong lúc hai phe giằng co, chợt nghe có người lên tiếng: “Khoan đã.”
Giọng nói trong trẻo, mọi người định thần nhìn lại, hóa ra là đạo lữ yếu ớt của Tễ Tiêu.
Chẳng ai ngờ đối mặt với trận trượng như vậy, y còn dám mở miệng nói chuyện.
Cẩm y công tử bị đủ loại ánh mắt theo dõi, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ có chút sợ hãi: “Đạo lữ của ta, hắn, hắn đúng là đã nói….Sau khi hắn phi thăng, thanh kiếm này sẽ tặng cho hậu bối xuất sắc của nhân giới, bọn họ mới là hy vọng và tương lai của nhân giới. Bảo kiếm tặng anh hùng, người được tặng, không câu nệ môn phái.”
Có người nghĩ, chẳng lẽ Hàn Sơn đã bố trí từ trước? Nhưng lại thấy vẻ mặt sửng sốt của Chưởng môn: “Lời ấy là thật?”
“Đương nhiên, ta lấy nhân cách của đạo lữ ta ra thề.”
Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ, xin lỗi nhé Tễ huynh đệ, mượn danh tiếng của ngươi dùng một chút.
Y còn chưa dứt lời, có người đã cất cao giọng hưởng ứng: “Nếu chân nhân chính miệng nói ra, không câu nệ môn phái, bọn ta sẽ tuân theo di mệnh!”
Mạnh Tuyết Lý: “Đạo lữ ta từng nói, năm đó hắn quyết định quy củ của Hãn Hãi Bí Cảnh, là có ý tuyển chọn hậu bối.”
Hàn Sơn phái vẻ mặt phức tạp, Chưởng môn thở dài: “Tấm lòng của Tễ Tiêu bao dung thiên hạ, đúng là những lời mà hắn sẽ nói.”
Sáu đại môn phái lẫn nhau không phục, Hàn Sơn vốn đã làm tốt chuẩn bị hủy kiếm, trước mắt lại xuất hiện một con đường khác: quang minh chính đại, công bình công chính quyết định quyền sở hữu thanh kiếm.
Trăm năm trước,sau khi chiến loạn giữa hai giới người và ma kết thúc, Tễ Tiêu không muốn nhân tộc hao tổn, quy định Hãn Hải Bí Cảnh hai mươi năm mở một lần làm lôi đài, để các môn phái chọn ra đệ tử ưu tú tham dự.
Cuối cùng dựa theo xếp hạng thi đấu trong bí cảnh, quyết định phân phối tài nguyên tu hành trong hai mươi năm tới, bao gồm rất nhiều thiên tài địa bảo vô chủ, quyền khai thác linh thạch mạch mỏ,…..
Lấy uy vọng đời này của Tễ Tiêu, không người không nghe, nhân gian tranh đấu giảm mạnh, “Hãn Hãi Bí Cảnh thi đấu” kéo dài đến tận ngày nay.
Chưởng môn Hàn Sơn cất cao giọng nói: “Chư vị, lần thi đấu tiếp theo chính là đầu mùa xuân năm sau, đến lúc đó, Hàn Sơn nguyện lấy “Sơ Không Vô Nhai” làm phần thưởng, tặng cho thủ khoa!”
Không khí ngưng trọng bị phá vỡ, các phái xôn xao.
“Này, có hơi qua loa đại khái đấy nhỉ?”
“Hàn Sơn thật sự chịu chơi…”
Trước đây để khích lệ đệ tử trẻ tuổi dự thi, tông môn cũng sẽ mang ra chút pháp bảo linh đan làm phần thưởng, nhưng hôm nay không phải chuyện đùa, thủ khoa sẽ kế thừa thần binh của Tễ Tiêu, Sơ Không Vô Nhai kiếm có một không hai trên đời.
“Phu quân!” Mạnh Tuyết Lý bỗng nhiên lao ra khỏi đám người, quỳ trước bài vị của Tễ Tiêu: “Ước nguyện của ngươi đã xong, yên nghỉ đi thôi.”
Mọi người thấy y vẻ mặt đau buồn, tròng mắt rưng rưng, thân hình đơn bạc lảo đảo muốn ngã, nhất thời yên lặng không nói.
Mạnh Tuyết Lý nghĩ thầm, thật may Tước Tiên Minh không ở đây, bằng không kiểu gì cũng nôn đầy đất.
“Tễ Tiêu, trước khi đi ngươi đã nói, lần này trở về, muốn tặng ta một món quà, ai ngờ lần này ra đi, ngươi ta lại âm dương cách biệt. Ta không cần quà, ngươi để lại chút hồi ức cho ta cũng tốt….”
Ngôn ngữ của y ngây thơ, nhưng bởi vì tuổi còn trẻ, ngây thơ lại khiến người ta xúc động.
Tất cả trưởng lão của Hàn Sơn thầm than thở, Chưởng môn cũng thấy chua xót, hôm nay Hàn Sơn cố nhân tụ tập, hàng ngàn bài điếu văn được đọc lên, nhưng nếu nói ai toàn tâm toàn ý khổ sở vì Tễ Tiêu, không mưu tính điều gì khác, chỉ sợ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Vị đạo lữ không ra hồn này của Tễ Tiêu, chính là người chân thật nhất, đáng thương nhất trong số đó.
Lại nghe Mạnh Tuyết Lý nói: “Ta nguyện tham gia Hãn Hãi thi đấu năm sau, nếu có thể thắng lợi mang về bảo kiếm của ngươi, cũng không uổng tình đạo lữ chúng ta.”
Xôn xao hồi sinh, Chưởng môn nhanh chân bước đến đỡ Mạnh Tuyết Lý dậy, khẽ nạt: “Càn quấy, thi đấu không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, đó là muốn chết.” Lập tức có trưởng lão Hàn Sơn lớn tiếng phủ nhận: “Mạnh trưởng lão chỉ nói đùa mà thôi, không phải sự thật.”
Mạnh Tuyết Lý cười thảm thiết: “Đạo lữ ta thân tử đạo tiêu, ta theo hắn thì đã làm sao?”