La Di Ninh gật đầu, cô làm sao mà không biết được. Cô vừa về thành phố J liền xảy ra sự cố. Lại trùng hợp thay tai nạn của Duật Quân diễn ra khiến cô bị bắt đến sở cảnh sát, đã vậy còn không cho cô liên hệ với ai.
Nếu như lúc đó La Di Ninh không nhanh trí mượn điện thoại của Phó Thành nhắn tin cho Cao Uy thì chắc giờ này cô bị bức cung rồi. Nhưng nếu không thể cầu cứu thì cô chỉ còn cách vượt ngục mà thôi, mà làm vậy thì tội không có cũng thành có.
"Có người thế mạng tốt như vậy không sử dụng cũng phí đấy. Hơn nữa ai bảo em là La Di Ninh làm chi." La Di Ninh nhìn Triệu Gia Kiệt trả lời thản nhiên, cô trước giờ khi nói chuyện với anh luôn thoải mái không gò bó.
Cao Uy nghe vậy thì an ủi La Di Ninh: "Người chống lưng cho chị chẳng phải là em với anh họ sao? Ai mà dám đụng vào chị chứ, chỉ có chị luôn đi gây sự thôi."
"Có người nào an ủi người khác mà lại xỉa xói như cậu không? Nói như kiểu tôi luôn gây họa vậy, chỉ tại người ta thích bắt nạt tôi mà." La Di Ninh phản bác lại câu nói của Cao Uy khiến cậu ấy chỉ biết cười trừ.
Sự thật thì đúng là người khác hay bắt nạt La Di Ninh và cô chưa bao giờ phản kháng lại, bởi vì cô không muốn rước thêm họa.
Nhìn thấy vẻ mặt có chút oan ức của La Di Ninh thì Triệu Gia Kiệt xoa đầu: "Có anh chống lưng, em cứ việc làm những điều mình thích.".