https://truyensachay.net

Kiêu Hoa Của Bảo Chủ

Chương 1

Trước Sau

đầu dòng
Mở đầu

Kiếm quang lấp lánh, hàn khí bức người, bảo chủ tuấn dật của Phi Vân Bảo, Tiêu Thiên Lân, vẻ mặt lãnh đạm chuyên chú, hai chân đi lại như bay trên rào trúc, phảng phất như tiên nhân. Song kiếm trong tay hắn cũng nhẹ nhàng vũ động, vung về hướng những chiếc lông vũ đang bay trong không trung, cho đến khi toàn bộ lông vũ màu trắng đều bị đánh rơi xuống, không trung không còn một mảnh lông vũ nào mới thôi, trường kiếm trong tay bay lên chừng mười trượng gần tận chân trời, nổi bật trong ánh chiều tà, phát ra ánh sáng lóa mắt.

“Oa!” Nhìn bảo chủ thể hiện võ nghệ, tân đệ tử không khỏi thán phục kêu, phát hiện mình thất lễ, ngay lập tức luống cuống che miệng.

Bỗng nhiên, thân kiếm đang bay cao kia đột ngột từ không trung lao thẳng xuống, nhanh như lưu tinh.

(Lưu tinh: Sao băng.)

“A! Tránh mau.” Tiêu Thiên Văn dẫn vài tiểu cô nương trong đoàn ca vũ thăm thú trong bảo, vốn ai cũng bước chân uyển chuyển, thần thái phấn khởi, khóe môi không giấu nổi vui vẻ, nay thình lình bị kiếm quang dọa sợ, hắn vội vàng kéo bàn tay nhỏ bé bên cạnh tránh sang một bên. Sợ nhị ca nổi giận, phát tiết lên những tiểu cô nương dung mạo xinh đẹp này, đã xúi quẩy đến thế thì hắn phải đem tiểu cô nương mình chọn trúng bảo vệ thật tốt mới được.

Chỉ thấy Tiêu Thiên Lân giương hai tay lên, ném hai cái vỏ kiếm ra, hai đạo lưu tinh lập tức “đương” một tiếng, chuẩn xác rơi vào trong vỏ.

Thực lực chân chính của hắn hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người.

“Oa! Lợi hại quá!” Hai người chạy chậm nhất là Thu Quỳ và Hồng Mai vỗ tay liên hồi, không ngừng hoan hô trầm trồ khen ngợi, biểu tình trên mặt cứ như trông thấy những giọt mồ hôi trong suốt trên người Tiêu Thiên Lân là chuyện rất vui vẻ.

Ôi! Trời ạ! Đây là công phu thứ thiệt nha, không phải xiết hay ảo thuật, khỏi phải dùng sức chụp lấy luôn. Tiêu Thiên Văn thầm gào khóc trong lòng, không dám nhìn mặt huynh trưởng.

“A Văn, nơi này là chỗ luyện võ, không thể mang người ngoài vào.” Gương mặt tuấn tú của Tiêu Thiên Lân không có bất kỳ biểu cảm nào, thu hai cây trường kiếm lại.

“Đệ… đệ trùng hợp đi qua thôi.” Tiêu Thiên Văn chắc lưỡi hít hà, không biết trong bảo có thêm cái quy định này hổi nào, nhưng không dám bày tỏ ý kiến, vội vàng xin lỗi, sau đó lập tức mang đám tiểu nha đầu đi. “Hả?” Gác cổng đúng là làm việc thật nghiêm ngặt nha? Đám nha đầu lẩm bẩm vài lời tiếc nuối, muốn kháng nghị với Tiêu Thiên Lân, nhưng không dám bởi vì trong đoàn có một tỷ muội sắp thành thân với huynh trưởng của Tiêu gia nên họ mới có thể làm khách ở “Đệ nhất võ lâm bảo” này, chứ không quen Tiêu Thiên Lân, cũng không biết tính tình của hắn thế nào, nên chẳng biết hắn có nể tình các nàng không, chỉ đành luyến tiếc mà rời khỏi.

Tiêu Thiên Lân nhìn các đệ tử đang mất hồn phía dưới, gương mặt lạnh lùng chờ đám nha đầu kia đi.

Hừ! Thật là một đám họa thủy…

(Họa thủy: Trong câu “hồng nhan họa thủy”: Hồng nhan là người đẹp, họa thủy là hại nước. Nôm na là đẹp thì gây họa ý mờ.)

Thái Sơn, vùng ngoại thành thành Thái An, nơi ở của “Võ lâm đệ nhất bảo” trong truyền thuyết. Thường ngày Luyện Võ Tràng tràn ngập không khí nghiêm túc nay lại ít đi tiếng phi ngựa, tiếng thét vang khi luyện võ, tràn ngập tiếng người tiếng đánh trống reo hò, chiêng trống nhạc đàn vang trời, vô cùng náo nhiệt. Thì ra là huynh đệ Tiêu gia vang danh giang hồ sắp có chuyện vui!

Nghe nói trưởng nam Tiêu Thiên Diễn rời nhà đã nhiều năm lấy vợ, đặc biệt hồi hương đãi tiệc rượu, rất nhiều người có quan hệ với huynh đệ Tiêu gia đều chạy đến tặng lễ.

“Thế bá, tiểu chất kính người! Đa tạ người trong lúc bận rộn cũng dành thời gian đến nhà chúng ta uống ly rượu mừng này.” Tiêu Thiên Văn đứng trước bàn chủ vị, giơ cao ly rượu, đại diện cho bảo chủ mời rượu những vị trưởng giả đang ngồi phía trước.

“Còn khách sáo làm gì? Cạn chén, cạn chén!” Tân khách ở mấy chục bàn cùng giơ cao ly rượu, mời Tiêu Thiên Văn. Tất cả mọi người đều cười rộn rã, chúc mừng Tiêu gia song hỉ lâm môn. Phải biết, bảo chủ Phi Vân Bảo Tiêu Thiên Lân không phải là người dễ chọc, võ công tuyệt đỉnh, tướng mạo anh tuấn, ánh mắt sắc bén. Sau khi hắn tiếp nhận Phi Vân Bảo, chẳng những thực lực của bảo càng thêm tăng, đoạt danh hiệu “Võ lâm đệ nhất bảo” mà phụ thân và các huynh không dành được, còn biến Phi Vân Bảo thô lỗ trở thành kẻ bảo hộ cho thương gia.

Dưới biển vàng của Phi Vân Bảo, chỉ cần bọn họ kinh doanh võ quán, bảo tiêu, buôn bán thì đều có thể phát triển không ngừng trong thời gian cực ngắn, cộng thêm quan hệ với quan phủ vô cùng tốt, cho nên Tiêu Thiên Lân là đối tượng mà nhân sĩ khắp nơi đều muốn kết giao.

“Nghe nói tân nương tử rất đẹp!” Đỗ Mạc nhỏ giọng nói.

“Cha!” Phó Lệ Nhi kéo kéo ống tay áo của phụ thân.

Nữ nhi giang hồ không hề câu nệ lễ tiết, mời uống rượu mừng, họ sẽ tới uống mừng, khuê nữ chưa xuất giá cũng thế, cho nên Phó Lệ Nhi liều chết quấn lấy phụ thân, đi theo ông.

“Nữ tử Kinh Thành làm sao không đẹp cho được? Chỉ là, sao không thấy bảo chủ đâu nhỉ?” Phó Hướng Khâm một bên trả lời Đỗ Mạc, một bên nhìn đông ngó tây, bàn tay không ngừng trấn an nữ nhi bảo nàng bình tĩnh đừng gấp gáp, một cô nương lại liên hồi hỏi thăm về nam nhân sẽ khiến người ta cười chê.

“Có lẽ bận gì đó, đợi lát nữa sẽ ra thôi!” Đỗ Mạc gặm một cái chân giò, thỏa mãn vỗ vỗ bụng.

“Ra là vậy.” Phó Hướng Khiêm gật đầu, trong đầu thầm suy nghĩ nếu Tiêu Thiên Lân không xuất hiện, ông nên dùng lý do gì để tiếp tục làm khách đợi ở Phi Vân Bảo.

“Cha! Người xem, con khỉ kia leo lên cao thật đấy!” Chưa từng xem qua xiếc hay ảo thuật, Phó Lệ Nhi mở to mắt, cái miệng nhỏ cũng mở rộng ra.

“Ừ! Đoàn xiếc này rất khá.” Có thể thấy bảo chủ rất coi trọng hôn lễ lần này mới có thể không tiếc một số tiền lớn mời một đoàn xiếc nổi danh đến góp vui. Phó Hướng Khâm nhìn đoàn xiếc khiến hôn lễ trở nên rạng rỡ náo nhiệt đằng kia, liên tiếp gật đầu, thật ra trong lòng đang thầm nghĩ tới chuyện khác!

Nghe nói tân nương tử xuất thân từ đoàn ca vũ nhưng lại chính là danh hoa oanh động Kinh Thành, vì thế để nhìn mặt mũi tân nương tử thì đến tận Thái Sơn cũng đáng.

Cho nên, lần này đến đây, ông chẳng những có thể nhìn xem hoa khôi làm oanh động Kinh Thành kia ra sao, cũng tiện thể thỏa mãn cho tâm sự của con gái, có thể nói là một công đôi việc. Nếu may mắn Tiêu Thiên Lân coi trọng Lệ Nhi, ông cùng Tiêu gia kết thành thân gia, sau này bất luận quan chức hay giang hồ, đều có một tấm kim bài hộ thân tuyệt đối vững chắc.

“Hừ! Cũng chỉ là một đám nam nhân, nữ nhân quê mùa không quen mặt!” Nguyên Mị đưa đôi mắt to long lanh nhìn ra, quan sát không khí rộn rã bên ngoài, trong miệng khẽ thì thầm rất nhỏ.

Miệng nàng cắn dây cột tóc, hai tay vội vàng không ngừng sửa sang lại mái tóc rối bời, hy vọng sau khi bước ra khỏi cửa có thể ngay ngắn, hiện ra cảm giác bồng bềnh như mây.

“Tiểu thư, người nói gì?” Thu Quỳ vừa giúp Nguyên Mị chỉnh chu xiêm áo, vừa hỏi.

“Không có gì.” Nguyên Mị vội vàng im lặng, khoát tay, không muốn nói những bất mãn trong lòng với nha hoàn bên cạnh.

Bây giờ tuyệt đối không được phép nói sai điều gì!

Mấy nha hoàn khi vào “Võ Lâm đệ nhất bảo”, sau khi trông thấy dáng người cường tráng, cử chỉ ưu nhã của huynh đệ Tiêu gia, mọi người đều tựa như tiểu thư của một gia đình sa sút, nàng đột nhiên hiểu suy nghĩ của các nàng ấy — họ muốn giống như Thủy Tiên, Tử Vi và những nha đầu kia đều là loại người thấy sang bắt quàng làm họ, muốn mượn cơ hội rời khỏi cuộc sống năm tháng lưu lạc? Rời khỏi đoàn ca múa thật sự tốt đến thế sao? Nàng tự nhận không hề ngược đãi nha đầu này nha! Những nha đầu này, cái gì gọi là “nam nhân tốt”, họ còn chưa có gặp qua! Thế nhưng lại nói những lời thô tục trêu chọc cho nữ nhân vui, nam nhân thì choáng váng!

Nhưng, suy nghĩ của nàng không phải trọng điểm.

Sống với đám nữ nhân loại nào cũng có đã lâu, nàng biết nữ nhân vì tranh giành người yêu, chuyện đen tối gì cũng làm ra được, ai biết nàng nói vài câu, những nha đầu này có truyền lời đi hay không, để chiếm được hảo cảm của nam nhân?

Theo nàng thấy, “Võ lâm đệ nhất bảo” cũng không có gì hay ho!

Mọi người đều là những đại hán thô lỗ không văn chương, vóc người so với nam nhân bình thường cao lớn hơn nhiều, dáng dấp lại không đẹp, một cuộc hôn nhân xấu xí…

Thật không biết những nha đầu này nghĩ thế nào nữa? Họ không sợ nửa đêm mắc tiểu, rời giường chạy đi nhà vệ sinh thì bị người nằm bên cạnh hù chết sao? Hừ! Thật ngu xuẩn.

Nguyên Mị bĩu môi, đối với những nam nhân trước mặt, tràn đầy khinh thường.

“Thật đáng tiếc! Bảo chủ không xuất hiện.” Thu Quỳ vừa sửa sang xiêm áo cho chủ tử, vừa chu cái miệng nhỏ nhắn.

“Hả? Vậy à?” Nguyên Mị lãnh đạm hỏi ngược lại.

“Đương nhiên rồi! Hôm nay tiểu thư xinh đẹp như vậy, nếu bảo chủ anh minh thần võ thấy, nhất định sẽ sai bà mai rước người về nhà.” Thu Quỳ nhớ đến bóng dáng anh tuấn hiên ngang ngày đó, trái tim nhỏ không khỏi nhảy loạn.

“Thật không?” Cặp mắt to mơ màng kia của Nguyên Mị, trông như thật sự đang nghi ngờ, cực kỳ xinh đẹp.

“Dĩ nhiên! Bảo chủ cao lớn anh tuấn, vô cùng xứng đôi với tiểu thư!” Thu Quỳ nghĩ một đằng nói một nẻo, chỉ muốn nói cái người tuấn mỹ đó là người trong lòng của mình.

“Ừ…!” Nguyên Mị gật đầu tỏ vẻ hiểu.

Nàng đẹp, liên quan gì tới hắn? Hắn muốn cưới, nàng cũng không muốn gả!

Nguyên Mị trong ngoài bất nhất, đối với thái độ nịnh nọt của Thu Quỳ vô cùng xem thường, chỉ là, người ưu nhã mỹ lệ như nàng sẽ không nói ra những lời như thế.

“Đúng thế! Gả cho nam nhân vừa có tiền vừa có thế, tha hồ mà hưởng phúc cả đời!”

“Ta sẽ không rời xa các tỷ muội và đoàn ca vũ, không thành thân với nam nhân, các ngươi thích hắn, tự mình nghĩ cách khiến hắn chú ý là được.” Nguyên Mị như có như không nói, bởi vì nàng hiểu rõ sự lạnh lùng sau khuôn mặt xấu hổ đó, lòng huynh mộ của thiếu nữ đối với nam nhân rất đáng sợ.

“Thật đáng tiếc!” Bớt đi một tình địch kinh khủng! Thu Quỳ không nhịn được cười cười. Trong gương phản chiếu toàn bộ phản ứng của Thu Quỳ, Nguyên Mị im lặng nhìn mà không nói gì.

“Được lắm.” Nguyên Mị lãnh đạm cười.

“Chuẩn bị xong chưa? Diễm tỷ đang giục đó.” Nhiễm Thiên Tình đã ăn mặc chỉnh tề đi đến bên cạnh Nguyên Mị, nhẹ giọng nhắc nhở.

Tân lang và tân nương đều mặc xong hỉ phục, chỉ chờ nàng ra.

“Được rồi! Ta đang đợi đệ đó.” Thấy Nhiễm Thiên Tình, Nguyên Mị tựa như thấy người thân, nở cụ cười tươi như hoa, nàng đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, trịnh trọng đặt vào lòng bàn tay hắn.

Nếu như nam nhân ở Phi Vân Bảo có một chút tuấn mỹ, nàng liền bớt nhìn hắn một cái.

Quả nhiên, Nhiễm gia đặc biệt toàn là tuấn nam mỹ nữ! Chẳng những Tống Diễm mỹ lệ, ngay cả huynh muội của nàng ta cũng rất xinh đẹp.

Chỉ tiếc, Tống Diễm từ nay về sau thuộc về “nam nhân kia” rồi…

“Ái chà! Tỷ đẹp quá! Nếu không phải sợ mạo phạm Mị tỷ, ta nhất định sẽ theo đuổi tỷ.” Thấy tỷ muội tốt nhất của tỷ tỷ, Nhiễm Thiên Tình không khỏi tâng bốc nàng một câu.

“Bây giờ cũng không muộn đâu!” Nguyên Mị nhẹ nhàng dán sát vào bên cạnh Nhiễm Thiên Tình, trên mặt nở nụ cười hài lòng.

“Mị tỷ nói vậy, sẽ khiến ta vui mừng đến nổi tối không ngủ được đó.” Ánh mắt Nhiễm Thiên Tình cười đến tà mị, từ cách nói chuyện của họ, có thể thấy Nguyên Mị được cưng chìu hơn so với các hoa khôi khác, đối với tình cảm của hắn dành cho nàng, không lời nào có thể miêu tả được.

Chủ tử và hộ vệ cũng có thể thân mật như vậy? Điều này khiến cho canh cửa bảo vệ hoa đán bên ngoài cau mày.

(Hoa đán: Ta cũng không rõ, nhưng có lẽ là “phụ dâu” nếu nói theo thời hiện đại của chúng ta. Ai hiểu xin góp ý a.)

“Ồ! Không ngủ được cứ tìm ta nói chuyện phiếm! Ta pha trà đợi đệ.” Nguyên Mị liếc nhìn sắc mặt không tốt lắm của “môn thần”, cố ý nghiêng người, lộ ra bầu ngực trắng như tuyết, thân thể dựa vào vai Nhiễm Thiên Tình, ngọt ngào lầm bầm bên tai hắn.

(Môn thần: Thần giữ cửa, chỉ bé bảo vệ ngoài cửa.)

“Mị tỷ…” Càng ngày càng dụ người mà, sợ không thể câu dẫn ba hồn bảy phách của nam nhân hay sao? Nhiễm Thiên Tình liếc nàng một cái, hai mắt lạnh lùng pha lẫn dung túng.

“Gì?” Nguyên Mị vặn vẹo thân thể mềm mại, nhẹ giọng oán giận, tư thái khiến người ta yêu thương, không ít nam nhân đi ngang qua bị nàng khuynh đảo.

“Chẳng ra sao cả! Nên tham gia yến tiệc thôi.” Nhiễm Thiên Tình kéo tay nàng, cùng mỹ nhân bước ra sương phòng. Theo mọi người ra chúc mừng.

Bước chân tập tễnh, Nguyên Mị cố gắng đứng vững, lảo đảo đi trong màn đêm. Trong bóng tối, vô cùng khó nhìn xung quanh, nàng phải dựa vào ánh trăng mới thấy được phương hướng của đường mòn. Mau, đi nhanh một chút, mặc dù thân thể rất không thoải mái, cả người nóng rực, ngực như có ngàn vạn con kiến trong đó, nàng cố nhịn, loáng thoáng suy đoán, nàng biết mình đang nguy hiểm.

Chỉ là, bây giờ không phải lúc suy tư xem chuyện gì đang xảy ra, quan trọng nhất là nàng phải trốn, nếu bị người bỏ thuốc bắt được, nàng sẽ thê thảm cho xem.

Vì vậy, Nguyên Mị cắn chặt hàm răng, một tay ôm ngực, lảo đảo chảy về hướng con đường mòn bí mật.

“Rốt cuộc chạy đâu rồi chứ?”

“Nhanh lên, nhanh lên! Chúng ta qua kia tìm.” Phía sau không xa, nàng nghe thấy tiếng nói chuyện của những kẻ truy đuổi mình.

“Đáng chết! Người đẹp như thế, sao lại để nàng chạy thoát? Để người khác thừa cơ chiếm được thì quá uổng công nửa ngày tính kế của chúng ta rồi.”

Gió đêm thỉnh thoảng truyền đến tiếng thảo luận, khiến Nguyên Mị xác định dự cảm của mình là đúng, nếu không trốn nhanh nàng sẽ thê thảm.

Trong lòng gấp gáp, bước chân cũng trở nên hoảng loạn, bất chợt, nàng bị cây khô cản chân, cả người té xuống bụi cây.

Có người hô to, “Bên kia có tiếng động! Qua bên kia lúc soát!”

Trong gió đêm, phảng phất như xen lẫn tiếng nước nở nghẹn ngào của nữ nhân.

Chịu đựng sự đau đớn toàn thân và cái nóng trong cơ thể, Nguyên Mị bị té trong bụi cây không dám cử động một chút nào, chỉ sợ bị người phát hiện.

Nín thở, không biết qua bao lâu, một giọt nước lớn chừng hạt đậu đột nhiên nhỏ xuống gương mặt nàng.

“Không ổn! Trời mưa.” Mấy nam nhân lục soát kêu than, nhìn trời tối đen mà tức giận, lại không thể làm gì được.

“Làm nhanh lên! Nàng ấy không trốn thoát được đâu.” Kẻ cầm đầu không cam chịu nhìn miếng thịt béo đã dâng đến miệng còn bị người đoạt đi, hối đồng bọn đi nhanh về phía trước, đừng đứng tìm mãi một chỗ, một nữ nhân không biết võ có thể chạy được bao xa? Nhanh dẫn nàng về làm ấm giường thôi!

Mưa to không ngừng, tiếng bước chân ngày càng xa…

Nguyên Mị nằm trong bụi cây cả người nóng rực, toàn thân vừa đau vừa khó chịu, nhưng lại không có sức để đứng dậy, hơi giãy dụa một chút lại ngã về chỗ cũ.

Trời ạ! Nàng thật thê thảm, sẽ không cứ thế mà chết ở nơi hoang giao dã ngoại này chứ?

Nguyên Mị bất chấp mưa to, chậm chạp tiến về trước, ngọn lửa nóng bỏng trong cơ thể ngày càng dữ dội, vòng eo vô lực, nàng thật sự rất khó chịu.

Mưa không ngừng rơi trên gương mặt nàng, chậm rãi chảy xuống, không biết là giọt mưa hay nước mắt…

Tỷ muội trong đoàn ca vũ không ai phát hiện nàng mất tích sao?

“Hả?” Trong cảm giác hỗn độn, có một chút mát mẻ, cái miệng nhỏ nhắn “ưm” một tiếng, Nguyên Mị lật người, mở cặp mắt mờ mịt ra, khuôn mặt tuấn dật của nam nhân hiện vào mắt nàng.

“Nàng không sao chứ?” Ánh mắt Tiêu Thiên Lân đầy lo lắng, nhìn tiểu nữ nhân mình nhặt về. Chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều.

Hắn nhìn không khí vui mừng trong bảo, nụ cười tươi rói trên mặt người người chỉ vì ăn mừng đại ca thành thân, trong lòng hắn tức cành hông, một mình đến căn nhà gỗ bên suối luyện công, lại nhặt được một cô nương bất tỉnh.

Nữ nhân trong lòng hắn, tướng mạo xinh đẹp, thân thể nhỏ nhắn mềm mại, so với những nữ nhân trong bảo rất khác, thấy nàng gặp phiền phức, trong lòng hắn lặng lẽ xuất hiện ý định muốn bảo vệ, gương mặt thường ngày lãnh đạm nghiêm túc cũng trở nên… dịu dàng săn sóc.

Nằm trong ngực hắn, Nguyên Mị thần trí mơ hồ, mặc dù không biết hắn là ai nhưng có thể cảm thấy hắn có ý tốt.

Cả người nàng rất nóng, miệng lại khát, đầu thì hỗn loạn… Nàng rất khó chịu…

Nàng kéo nhẹ cánh tay của người đàn ông, theo bản năng thỉnh cầu, xiêm áo ướt dính sát vào thân thể nóng hổi của nàng, khiến nàng trông vô cùng khổ sở, “Khát, khát quá…”

“Khát nước? Trong bình của ta có nước.” Yêu cầu của nàng cũng không có gì khó, Tiêu Thiên Lân lập tức đưa nước đến bên miệng nàng. Chưa từng hầu hạ ai, chất lỏng không vào trong miệng nàng mà lại thuận hướng chảy dọc xuống dưới, chảy qua cần cổ trắng như tuyết, vào trong vạt áo nàng.

Nhìn hình ảnh mê người trước mắt, hắn bất giác nuốt nước miếng.

“Nóng, ta nóng quá…” Chất lỏng lạnh lẽo mặc dù có thể tạm thời xoa dịu cơn khát khó hiểu trong miệng nàng, nhưng không thể làm dịu sự nóng bỏng trong cơ thể. Nàng kéo tay Tiêu Thiên Lân, đáy mắt lộ ra ngọn lửa khát vọng.

“Nàng cảm lạnh sao?” Hắn nhặt nàng trong mưa về, nếu vì vậy mà ngã bệnh cũng không lạ, nhưng ánh mắt nàng… không hề giống bệnh nhân…

“Giúp ta! Ta thật sự rất nóng!” Nguyên Mị ôm hắn thật chặt, dán sát vào mặt hắn không ngừng cọ xát, hơi thở phái nam khiến ngọn lửa hung hãn trong người hơi dịu xuống.

Càng gần hắn, nàng càng thoải mái.

Nếu hắn có thể tiêu trừ độc trên người nàng, có lẽ… nàng có thể chấp nhận. Nguyên Mị theo bản năng ôm chặt nam nhân trước mặt, rúc vào lòng hắn.

Bị nhiệt độ nóng bỏng của nữ nhân dựa sát, khuôn mặt tuấn dật của hắn không khỏi đỏ lên, “Cô nương, như vậy là không tốt.” Miễn cưỡng kéo lý trí trở về, Tiêu Thiên Lân đẩy Nguyên Mị ra, không ngờ lại thấy ánh mắt như khóc như tố cáo của nàng, giống như đang chỉ trích hắn tại sao đẩy nàng ra.

“Ta không phải là “cô nương”! Tỷ tỷ gọi ta là Mị nhi.” Nguyên Mị chu cái miệng nhỏ nhắn, một bên cãi với hắn, một bên tiếp tục chui vào lòng hắn, tựa như một con mèo nhỏ.

“Mị nhi cô nương, nhà nàng ở đâu? Ta mang nàng về nhà.”

“Ta rất khó chịu! Bụng vừa nhột vừa nóng… Giúp ta! Ngươi đừng đẩy ta ra!” Nguyên Mị vịn bờ vai hắn, nhỏ giọng khóc lóc kể lể bên tai hắn.

Tiêu Thiên Lân nhìn Nguyên Mị càng ngày càng bất thường —-

Đáng chết! Là mị dược!

(Chỗ này nguyên gốc là hai dấu sao ** nhưng Băng thấy kỳ kỳ đành ghi thêm cho thích hợp, ai không biết mị dược là gì đọc tiếp sẽ biết *há há*)

Từ đủ loại dấu hiệu, xem ra nàng bị hạ dược rồi.

Đều do hắn chỉ cho là nàng nóng sốt, không để ý nàng bị dục hỏa dày vò. Ôm tiểu nữ nhân mềm mại không xương, trong lòng hắn âm thầm tranh đấu.

“Ngươi làm ơn cứu ta được không?” Trong mắt nàng phát ra ánh sáng nhè nhẹ, khát cầu ôm lấy nam nhân của nàng.

“Mị nhi cô nương….” Hắn bị ánh mắt dịu dàng nóng rực của nàng làm cho mê mẩn. Không đợi hắn phản ứng, Nguyên Mị đã theo bản năng ôm lấy hắn, hôn lên đường cong cương nghị anh tuấn trên mặt hắn, muốn hỏa nhiệt và khát vọng trong cơ thể biến mất. Nàng chuyên chú hôn gương mặt của hắn, hạ xuống đến đôi môi…

Cái lưỡi linh động trượt vào trong miệng, hương thơm đặc hữu của nữ nhân truyền vào mũi hắn.

Loại hấp dẫn tuyệt đỉnh này, không có nam nhân nào có thể chịu được. “Mị nhi…” Nữ nhân mềm mại trong ngực khiến hắn tâm thần mê say, hắn không nhịn được đưa tay nắn bóp bầu ngực vểnh cao của nàng.

“A… Thật thoải mái…” Nguyên Mị ngẩng đầu lên, nhẹ giọng than thở.

“Ta không phải cố ý lợi dụng nàng đâu.” Hắn nhìn tay mình đang đặt trên ngực Nguyên Mị, vội vàng rụt lại.

Người nghiêm túc lãnh đạm như hắn cũng không phải chưa từng ôm nữ nhân, mà là tiểu nữ nhân gặp nạn này so với những cô gái thanh lâu rất khác nhau, nếu đã ôm nàng, nữ nhân câu dẫn lòng hắn này, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay, nhất định phải cưới nàng vào cửa mới được.

“Cái gì cơ…” Nguyên Mị thần trí hỗn độn tự vặn bóp ngực mình, cảm giác lại không tốt như mong muốn. Không ngờ người khác vuốt ve so với bản thân tự làm kích thích khác xa như vậy, hơn nữa bàn tay hơi thô ráp kia chạm vào da thịt trên vai, cổ khiến nàng có cảm khác rất khó nói nên lời. Bàn tay nhỏ bé của nàng sờ soạn thân thể cường tráng của hắn, muốn lại được thưởng thức tư vị kia nhưng phát hiện cảm giác mình chạm vào hắn không giống như lúc hắn vuốt ve nàng…

“Sờ ta nữa!” Nguyên Mị mở to mắt nhìn về phía nam nhân đang ôm nàng.

“Cô nương, bây giờ còn kịp thay đổi ý định.” Tiêu Thiên Lân có chút do dự, mặc dù hắn rất thích tiểu nữ nhân trong ngực.

“Ngươi không sờ ta, ta đi tìm người khác!” Nếu không phải Tiêu Thiên Lân hợp ý nàng, nàng sao có thể cho hắn chạm vào nàng? Nguyên Mị tâm cao khí ngạo nói một câu, lập tức đẩy hắn ra.

“Không cho phép nàng đi!” Nghĩ đến nàng kiều mị ở trong ngực nam nhân khác, trong lòng hắn tức giận, dùng sức kéo nàng về.

“Vậy ngươi sờ ta nhanh một chút!” Nàng rưng rưng nước mắt, không ngừng vặn vẹo thân thể mềm mại, ý muốn đòi hỏi nhiều hơn. Thân thể yểu điệu liên tục cọ xát trên người hắn, muốn dập ngọn hỏa dục khiến nàng thống khổ.

Vừa nãy nếm thử cảm giác kia, nhiệt hỏa trong cơ thể lúc này so với trước càng mãnh liệt hơn, giống như sóng biển, trào quét về hướng nàng, làm cho nàng càng thêm vô lực chống đỡ.

“Chúng ta như vậy… không tốt…” Hắn không có cách nào coi nàng như nữ nhân ở thanh lâu, nhưng nhìn thần sắc thống khổ của nàng, tim hắn càng thống khổ hơn, “Nàng phải gả cho ta.”

Hắn đầu hàng, không ngờ sẽ ở tại nơi này gặp nữ nhân trong định mệnh của mình! Hắn cũng không kháng lại số mệnh, chẳng qua cảm thấy số mệnh đang đùa giỡn hắn, để hắn ra tay trợ giúp nàng, rồi lại cưới một nữ nhân hoàn toàn không biết lai lịch ra sao.

Nếu mai sau nữ nhân này mang đến nguy hại cho “Phi Vân Bảo”, hắn sẽ gánh mọi thứ, vui vẻ mà hoàn toàn chịu trách nhiệm.

“Được rồi!” Chỉ cần hắn có thể giúp nàng khống chế sự khó chịu trong người, muốn nàng làm sao nàng cũng chịu. Nguyên Mị thở hổn hển nằm trên người hắn, bàn tay nhỏ bé luồng vào xiêm y hắn, không hề ý thức vuốt ve thân thể rắn chắc của hắn.

“Tiểu yêu tinh này, thật có bản lãnh bức người ta điên!” Hắn cúi đầu, nhanh chóng chiếm lấy môi nàng.

“A… Ta…” Nguyên Mị đã không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể theo bản năng đón nhận nụ hôn, nằm dưới thân thể cường tráng của hắn mà nức nở rên rĩ.

alt
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc