“Hổ ca, huynh chờ một chút”. Hội nghị vừa kết thúc, Tiêu Thiên Văn gọi Tiêu Thiên Lân đang vội vàng lại, sợ hắn lại biến mất bóng nữa, như thế thật sự không tốt tí nào.
“Chuyện gì?” Tiêu Thiên Lân dừng lại, liếc lão tam đang đuổi theo mình.
Hắn sinh năm con cọp, cử chỉ tuy lịch sự, tính tình lại như sấm chớp, mạnh mẽ, lãnh khốc, nên người thân luôn gọi hắn là “Hổ.”
“Đại ca về rồi!” Tiêu Thiên Văn cường điệu nhắc nhở hắn.
“Ta biết.” Chuyện này còn cần hắn nhắc sao?
Là hắn phái Thiên Vũ đi mời đại ca về, mặc dù mời về được cũng hơi ngoài dự đoán nhưng đây là sự thật.
“Các bữa tiệc… huynh đều không chịu tham gia, đại ca đang hỏi huynh…” Tiêu Thiên Văn ấp a ấp úng, nghĩ lý do để giữ Tiêu Thiên Lân lại. Ít nhất để cho lão đại không hiểu lầm nhị ca ghét hắn nên không chịu về nhà, mà vì bận việc.
“Chỉ cần “nữ nhân kia” không xuất hiện, ta sẽ tham gia.” Tiêu Thiên Lân lạnh lùng đáp, giọng điệu cứng rắn.
“Nàng ta là chị dâu của chúng ta, làm sao không xuất hiện trước mặt huynh được?” Hắn biết người nhị ca muốn nói tới là ai, Tiêu Thiên Văn khó xử nói.
“Được! Vậy các người cứ ăn cơm, vui vẻ, uống rượu với nhau đi, đừng quan tâm đến ta làm gì.” Tiêu Thiên Lân khoát tay, cương bướng đáp lại, vẻ mặt lơ đãng.
Bái phục! Chuyện như thế mà cũng được sao? Có ai lại đi mặc kệ sự tồn tại của bảo chủ hả? Thật là thích nói giỡn quá mà!
“Huynh là bảo chủ mà! Mọi người không thấy huynh trong bảo ai cũng hỏi huynh đâu.” Tiêu Thiên Văn cảm giác như mình đang nói chuyện với một tượng đất.
Vị nhị ca hành xử phóng khoáng, khí độ rộng lượng đối mặt với đại ca thì luôn không tự nhiên, đặc biệt lãnh đạm.
Do không hợp nhau à?
Người kiên trì bảo đại ca về là hắn, đại ca đã về thì lại không thấy bóng dáng hắn đâu!
“Vị trí bảo chủ cho đệ làm rất thích hợp! Ta không ngại nhường cho đệ.” Tiêu Thiên Lân nhún nhún vai, không quan tâm danh hiệu bảo chủ Phi Vân Bảo.
“Hổ ca, đừng sinh sự nữa! Điều này sao được chứ?” Tiêu Thiên Văn sợ đến mức chịu thua luôn.
“Ta nói thật.” Nhìn tam đệ, khóe miệng Tiêu Thiên Lân hiện lên một nụ cười khẽ cô đơn.
Hắn không quan tâm bất cứ thứ gì, chứ đừng nói là danh hiệu “Thiên hạ đệ nhất bảo”.
Nếu thúc bá trước khi qua đời không tâm tâm niệm niệm, hắn sẽ chẳng rảnh gia nhập giang hồ, tranh với một đống chó mèo cái vị trí này.
Nếu có thể, hắn hi vọng huynh trưởng trở lại quản lý Phi Vân Bảo, giống như lúc xưa, dẫn mọi người náo loạn thiên hạ, có họa cùng chia, có rượu cùng uống, cuộc sống tiêu dao biết chừng nào?
Nhưng, thân là người thừa kế số một của Phi Vân Bảo Tiêu Thiên Diễn lại không quan tâm đến, đợi bọn hắn trưởng thành, Tiêu Thiên Diễn lập tức bỏ chạy chơi trò ngao du. Huynh trưởng của hắn thích giá đũa hơn đao kiếm, thích cái nóng của phòng bếp hơn cuộc sống tiêu dao hành tẩu giang hồ, quan tâm “nữ nhân kia” hơn “huynh đệ”, đại ca khiến hắn thất vọng, đại ca căn bản không hiểu cảm nhận của bọn hắn. Hắn cố tỏ ra uy phong, quyết tuyệt với huynh trưởng, nhưng thật ra hắn chỉ muốn có một chỗ để dựa vào, khóc la như một đứa trẻ không hiểu chuyện, mong muốn huynh trưởng sẽ nắm tay hắn, nói với hắn: “Đã về rồi! Đại ca nấu rất nhiều món ngon đợi đệ đó.”
Sự thật, lại không có gì cả.
Hắn chờ lâu như vậy, trừ đợi được đại ca mang một nữ nhân không tương xứng về, thì không còn gì nữa. Chẳng lẽ, hắn nên giấu thất vọng vào trong lòng, giống với mọi người vây quanh, vừa mừng vừa vui hoan nghênh đại ca trở về sao?
Thật xin lỗi! Hắn là người, không phải thần, hắn không làm được.
“Hổ ca…” Thấy vẻ mặt bi thương của nhị ca, Tiêu Thiên Văn tự giác được mình vừa nói điều không nên nói, đã đòi hỏi quá dáng.
“Mấy ngày nay, ta muốn ra ngoài dạo chơi, chơi thật vui mới về, chuyện trong bảo… Nhờ đệ quản lý!” Tiêu Thiên Lân phất tay một cái, xoay người bỏ đi.
Ây! Sao nhị ca lại như vậy?
“Huynh có dẫn Thải Hà đi không?” Hắn nhớ đến tiểu nữ nhân được nhị ca cứu về, người tự nguyện giúp đỡ mọi việc cho nhị ca, có nàng ở đây… có lẽ nhị ca sẽ về sớm một chút.
“Không có. Ta ra ngoài liên quan gì nàng ta?” Tiêu Thiên Lân hơi cao giọng, âm thanh có chút tức giận.
Hắn chưa từng nói thích nàng ta, là nàng ta thừa dịp hắn say rượu mấy lần leo lên giường hắn, hiến thân cho hắn. Tuy mặc kệ nàng ta nhưng cũng không thể đuổi nàng đi…
Đại trượng phu không khi dễ một cô gái yếu đuối, loại nữ nhân như vậy, hắn lười phải so đo với nàng, giữ lại thì giữ lại, Phi Vân Bảo cũng không tiếc thêm một đôi đũa cho nàng ta, nhưng như thế, không có nghĩa là hắn muốn cưới nàng.
“A!” Thấy sắc mặt của nhị ca, Tiêu Thiên Văn lập tức quẳng cái suy nghĩ khuyên nhị ca dẫn Thải Hà theo ra xa ngàn trượng, nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác, nói tới chuyện quan trọng hơn, “Nhiều khách tìm huynh như vậy, huynh bảo đệ xử lý, sao nổi chứ?”
Kể từ khi biết lão đại thành thân, nhị ca càng ngày càng… Bây giờ lại để một đống khách đến chúc mừng, bản thân thì chạy mất, có cần ác đến thế không?
“Mọi chuyện đệ cứ làm theo ý đệ! Ta cũng đi làm chuyện khiến cho mình vui vẻ đây.” Tiêu Thiên Lân nhún vai, lãnh đạm nói.
“Hổ ca…” Tiêu Thiên Văn kinh ngạc nhìn hắn.
“Đừng gọi ta! Không nói gì nữa hết.” Tiêu Thiên Lân cũng mệt mỏi, hắn không muốn lo, không muốn trong nom chuyện trong cái gia đình này nữa!
Phi Vân Bảo cũng không phải là của hắn, nếu trưởng tử Tiêu Thiên Diễn không muốn quan tâm, hắn vẫn còn lão nhị, chẳng lẽ lão nhị cũng mặc kệ hay sao?
Bây giờ hắn nhìn thấy Phi Vân Bảo thì lập tức nổi giận, nghĩ đến đám đệ tử võ nghệ chẳng học ra đâu, nhìn thấy quyển sách thôi tâm tình cũng đã xuống dốc…
Hắn muốn đi tìm nữ nhân giúp tâm tình hắn tốt lên — người thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong Kê Cốc, tiểu nữ nhân dọa hắn giật mình! Lúc này, hắn chỉ muốn gặp nàng.
“Sao thế? Mặt mày không vui thế kia?” Nguyên Mị từ sau lưng người yêu, dùng sức ôm cổ hắn, nghiêng người, nhỏ giọng hỏi bên tai hắn, vẻ mặt dịu dàng săn sóc.
“Không có gì.” Vỗ vỗ mu bàn tay giai nhân, Tiêu Thiên Lân thuận miệng nói.
“Nói dối! Mặt chàng nhăn thành một miếng vải rồi kìa, rõ ràng có tâm sự”. Nguyên Mị dẩu môi, phản bác lời nói đạm nhạt của người yêu.
“Dĩ nhiên! Ai bảo ta quan tâm chàng chứ?” Nguyên Mị tự biên tự diễn, thổi phòng sự quan tâm của mình với người yêu, muốn hắn chia sẻ tâm sự với nàng.
“À! Mị nhi, nàng quan tâm ta nhiều vậy sao?” Tiêu Thiên Lân nhẹ nhàng gật đầu, trông như vừa hiểu ra gì đó.
“Đương nhiên rồi! Mau nói đi!” Nàng vẫn muốn biết tâm sự của hắn. Đã ra khỏi bảo mà mặt hắn vẫn thế này, nghĩa là hắn thật sự rất không thoải mái? Cho nên, có tâm sự gì thì mau nói hết cho nàng đi!
Đôi mắt ướt át to tròn của Nguyên Mị nhìn hắn chằm chằm.
“Được rồi! Thật ta thì, chuyện khiến ta phiền muộn là, không biết Mị nhi cô nương bao giờ mới chịu để ta cho người sang làm mai nhà nàng, nói với cha mẹ nàng: “Xin hai vị giao nữ nhi trân quý nhất của hai vị cho ta, ta sẽ yêu thương nàng cả đời”.” Tiêu Thiên Lân nắm tay Nguyên Mị, ôm nàng vào ngực.
“Hổ ca…” Không ngờ sẽ nghe được lời ngon tiếng ngọt thế này, trong lòng Nguyên Mị chấn động. Thì ra, khi yêu thì có cảm giác thế này, giống như có mật đường, ngọt đến từng giọt nhỏ, đây chính là nguyên nhân Tống Diễm trừ công việc thì luôn dính lấy hôn phu sao?
Lúc trước nàng còn không chấp nhận, không ngờ ông trời rất công bằng, nhanh vậy đã thưởng cho nàng mối duyên phận này.
“Nàng nói đi chứ! Chúng ta cũng đã thế này rồi, lúc nào nàng mới cho ta cưới nàng?” Tiêu Thiên Lân ôm lấy thân hình thon thả của nàng, tỉ tê bên tai nàng.
“Làm ơn đi! Chàng đã đồng ý cho ta thời gian nói với người nhà mà!” Nàng vặn vẹo thân thể, ra vẻ e lệ, nhưng trong lòng thật ra rất hoảng loạn.
“Nàng còn chưa nói?” Hắn khó tin hỏi. Bình thường nữ tử rất coi trọng danh tiếng của mình, sao nàng còn chưa nói cho người nhà?
“Không biết phải nói làm sao nữa! Thời gian ngắn như vậy…” Nguyên Mị liếc hắn một cái, trong mắt hiện lên sự uất ức và xấu hổ.
“Ra là vậy.” Hắn gật đầu một cái, nhưng nghi ngờ trong lòng không hề giảm bớt.
“Ai! Chàng không thể kiên nhẫn hơn sao!” Mắt nàng vui vẻ, miệng nở nụ cười, muốn người yêu kiên nhẫn một chút.
“Hai… Gặp phải nàng, nhẫn nại của ta mất hết rồi, chỉ muốn nhanh nhanh rước nàng về nhà.” Nếu có thể sớm chiều chăm sóc nàng, tâm tình hắn sẽ rất tốt, có lẽ, hắn sẽ không như bây giờ, cảm thấy mình phấn đấu nhưng không hề có mục tiêu!
Ôm lấy tiểu nữ nhân, trong đầu Tiêu Thiên Lân tràn ngập cảnh tượng nàng trở thành vợ hắn, mà hắn cũng không so đó chuyện huynh trưởng bỏ mặc hắn để hắn quản Phi Vân Bảo nữa.
Từ đoạn này: Editor: Như Nhã tiểu thư
Beta-er: Tử Thiên Băng (sau đó sẽ trở lại như cũ là do Băng edit).
“Để thiếp nghĩ lại đã.” Đối mặt với vị hôn phu đang bức hôn kia, Nguyên Mị bị ép đến thở không nổi.
Tuy nàng thích hắn nhưng đối với chuyện thành thân vẫn rất do dự.
Nàng không phải là tiểu thư khuê các chỉ biết trốn trong khuê phòng, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không ngó, mặc dù bị mất thanh bạch nhưng nàng vẫn cảm thấy không muốn thành thân.
Nàng giỏi nhất là ca hát và nhảy múa, cuộc sống tiêu diêu tự tại, hơn nữa trong ngân trang cũng có không ít bạc trắng… Nàng vốn không muốn giống với những cô nương khác.
Nàng đã xác định đời này không thành thân, tương lai sau này cũng không thiếu thốn, vậy thì sao nàng lại phải thành thân chứ? Chính nàng cũng nghi ngờ nhưng nàng lại không dám nói cho hắn biết mà thôi.
“A! Nha đầu này, nàng thật là phiền mà.” Hắn thở dài đưa cằm ma sát trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, dùng bộ râu ngắn của mình cọ cọ xem như trừng phạt.
“Ôi! Chàng là người xấu!” Nguyên Mị hét lên một tiếng, bắt đầu trốn, không cho hắn chọc phá nàng nữa.
“Thì sao? Nàng dám ghét ta à?” Tiêu Thiên Lân ôm nàng, không ngừng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Không chịu đâu, chàng khi dễ ta ”. Hàm râu của hắn lại đưa qua đưa lại cọ xát lên mặt nàng, Nguyên Mị kêu gào kháng nghị.
“Ngốc quá đi, ta yêu nàng tận xương tủy”. Hắn hôn lên gò má mềm mại của nàng, khuôn mặt nhỏ động lòng người của nàng quả thật khiến hắn yêu đến chết mà!
Có được nàng hắn cảm thấy dường như có được cả thiên hạ, hắn thấy mình quá hạnh phúc.
Hắn cảm tạ ngày đó mưa to, để cho hắn gặp được nàng, nếu trời đẹp thì chưa chắc đã được gặp gỡ nàng, cảm giác này hắn chưa từng được trải nghiệm, tuy rằng chuyện “thành thân” bị nàng từ chối mãi nhưng chắc chắn hắn sẽ tìm ra được nguyên nhân.
Nàng tuyệt đối chỉ thuộc về hắn.
“Nhân lúc nóng mau uống đi.” Tiêu Thiên Diễn nâng chén canh gà.
“Cám ơn, thơm quá đi”. Tống Diễm hớn hở nhìn chén canh có mấy chấm đỏ xinh xắn trên mặt, chén canh này, chỉ là của nàng.
Cầm chén canh trong tay nàng nghĩ tới có rất nhiều người mong muốn cướp đi nó, nàng cảm thấy hết sức vui vẻ.
Nàng cầm thìa bạc, từ từ cho vào miệng, nhất định sẽ có một hương vị nồng nàn xông lên mũi, sau đó nàng sẽ chậm rãi thưởng thức, không ngờ mùi vị lại không như mình tưởng tượng.
Ủa! Là nàng mãi suy nghĩ quá nên quên mất mùi vị của chén canh hay sao?
Tống Diễm lại uống một ngụm nữa vào miệng nhưng quả thực mùi vị không như dự đoán, khả năng nấu nướng của tướng công nàng cao đến thế mà lại nấu ra được mùi vị lạ này, thật sự là… Nhìn trượng phu một cái, thấy hắn đang mơ màng, không biết đang suy nghĩ cái gì nữa.
Nàng lập tức bỏ chén canh xuống, đặt thìa một bên, nhẹ nhàng lên tiếng: “Dạo gần đây chàng sao vậy? Tinh thần không tốt à?”
“Sao nàng lại không uống?” Rốt cuộc hắn cũng hồi thần, chú ý đến người bên cạnh.
“Chàng đang sầu não sao thiếp lại có thể uống canh được đây.” Tống Diễm không nói chén canh gà kia thật sự rất khó uống.
Tiêu Thiên Diễn không phát hiện thái độ của thê tử khác so với lúc trước, mở miệng nói, giọng đầy sầu não, “Đến nay ta vẫn chưa gặp được A Hổ.”
Nàng đương nhiên biết người trượng phu đang nói đến là ai, vị đệ đệ bảo chủ thần long thấy đầu không thấy đuôi.
“Mấy ngày trước có thấy đệ ấy qua cửa sổ mà?” Hơn nữa đệ ấy tinh thần trông rất tốt, thân thể cũng không bệnh, nghe nói dạo gần đây còn có chuyện gì rất vui nữa.
“Nhưng mà đệ ấy cứ họp bàn xong là bỏ đi.” Tiêu Thiên Diễn buồn bã nói.
Ai, A Hổ vẫn không chịu để ý đến bọn họ, nhiều ngày rồi mà vẫn chưa được thấy mặt thấy mũi của hắn.
“Có lẽ Lân đệ có chuyện gấp cần giải quyết.” Tống Diễm khuyên trượng phu đừng nghĩ nhiều nữa.
Ừm! Hắn gật đầu, nhưng mặt vẫn không cười nổi.
Đoàn người gồm thê tử và đoàn ca múa đều ở lại nhà hắn, mấy huynh đệ không đợi hắn về tới nhà đã phi ngựa mười dặm đi đón hắn, A Hổ là bảo chủ Phi Vân Bảo lại càng không cần phải nói, không nói hai lời đến cửa lớn ngênh đón, tỏ vẻ hết sức vui vẻ mừng hắn trở về, tất cả những người trong bảo đều vui mừng khôn xiết.
Đường Mật rất hài lòng khi được chào đón như thế nên khi vừa đến Phi Vân Bảo lập tức biểu diễn miễn phí cho mọi người xem, khiến đoàn tân khách mặt mày đều rạng rở hớn hở, các tiết mục đều rất xuất sắc, thật sự khiến cho Tiêu Thiên Diễn rất ư là kiêu ngạo.
Thê tử của Tống Thiên Diễn là đệ nhất tài nữ Tống Diễm.
Không chỉ biết ca múa, ngay cả tiết mục giỏi nhất của mình là “Bắc Toàn Vũ” cũng biểu diễn cho mọi người mở mang tầm mắt, người dưới sân khấu từ đó mới nhận ra vị đang múa trên đài là Tống Diễm nổi danh thiên hạ đã mất tích bấy nay, đệ nhất danh kỹ đương thời, ngạc nhiên hơn nữa là không ngờ vị lão đại Phi Vân Bảo vốn ít nói trầm ổn lại cưới được nàng.
Không biết có bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ, ai cũng mắt không chớp nhìn chăm chăm đoàn ca vũ.
Nếu không ngại đây là Phi Vân Bảo, không chừng đã có mấy kẻ phong lưu, lãng tử giang hồ gì đó đến trước mặt các nàng buông lời trêu ghẹo rồi.
“Đệ ấy không chịu tìm chàng thì chàng tự tìm đệ ấy đi.” Tống Diễm nhìn trượng phu mình đang sầu khổ như thiếu nữ thất tình, nàng bỗng nhiên nghĩ ra ý này.
“Lão tam nói A Hổ đã xuất môn, không biết bao giờ mới về.” Hắn vẫn ê chề nói.
“Chúng ta cũng xuất môn đi! Chuyện này đâu có khó đúng không? Ngươi không tìm ta thì ta tìm ngươi.” Bọn họ ngược xuôi bao lâu, đi nhiều nơi đến vậy rồi thì tìm một người có là gì đâu.
“Ồ! Thế cũng được.” Tiêu Thiên Diễn cười với thê tử, lâu lắm rồi hắn mới cười như thế.
“Đi thôi.” Nàng nắm tay trượng phu, cùng hắn ra khỏi cửa lớn.
“Nàng cũng đi theo ta à?” Thần sắc Tiêu Thiên Diễn rạng rỡ vô cùng.
“Không được sao? Ta là người của chàng, chàng đi đâu ta theo đó, chẳng lẽ chàng bắt ta ở trong khuê phòng đợi chàng sao?” Nàng muốn đi cùng tướng công, muốn ở cạnh tướng công mãi mãi.
“Ta nhất định sẽ thuyết phục A Hổ, nàng rất tốt với ta.” Tiêu Thiên Diễn thành thành thật thật nói.
“Không cần đâu. Ta chỉ cần chàng cũng tốt với ta.” Tống Diễm nắm tay tướng công, tiếp tục ra ngoài.
Trái tim Tiêu Thiên Diễn rung động.
Chén canh gà trên bàn bên kia đã bị đôi vợ chồng họ lãng quên.
Tiêu Thiên Lân và Nguyên Mị, gạt ưu tư phiền não qua một bên cùng nhau đi du sơn ngoạn thủy, dọc đường gặp gỡ rất nhiều khách hành hương, bá tánh mười phương, họ vừa đi vừa thưởng thức non xanh nước biếc, khung cảnh hữu tình, cùng nhau cười đùa hạnh phúc.
Ung dung tự tại chẳng quan tâm tới ai, thoải mái phiêu dật.
Nhưng hai người hai ý nghĩ, người khác nhìn vào không thể đoán được họ đang nghĩ gì.
“Đi dạo với nàng thật sự rất thoải mái.” Tiêu Thiên Lân ôm Nguyên Mị từ phía sau, siết thân hình mềm mại như không xương vào ngực, cố ý dính sát vào nàng.
Ngọn núi, hậu viện này đối với hắn đã quá quen thuộc, nhưng chưa bao giờ khi ở đây hắn lại có cảm giác vui sướng như hôm nay, trừ lúc có nàng bên cạnh.
“Chàng khách khí rồi.” Nguyên Mị mỉm cười, ôm lấy người phía sau, trân trọng từng giây phút khi hai người bên nhau.
“Thật sự là vậy mà.” Hắn ôm nàng vào trong rừng, không ngừng hôn lên da thịt mềm mại của nàng, càng lúc càng lấn tới, bàn tay to lớn lần vào áo quần, nắm lấy ngực nàng, hơn nữa còn nhào nặn liên hồi.
“Trời ạ! Hổ ca…” Nguyên Mị nhỏ giọng kêu. Cái yếm nàng đêm qua lúc lên đường đã biến mất, nàng ngượng ngùng hỏi hắn, định nhân lúc hắn không chú ý thì lên trấn mua vài cái, không ngờ hắn khắc nào cũng quấn lấy nàng, khiến nàng không cách nào thoát thân, hết cách, nàng chỉ mặc có chiếc áo ngoài rộng thùng thình mà ra cửa, không ngờ…
“Thích không?” Hắn mặt dày dán chặt vào thân thể mềm mại của nàng, nhanh chóng kích thích nơi mẫn cảm của nàng.
“Không… thèm…” Nguyên Mị run giọng nói, quật cường đáp lại.
Nhưng, dưới sự ma sát vuốt ve của người yêu, thân thể nàng sớm đã phản ứng, hai tay nắm chặt cành cây khô, phòng ngừa vì đôi chân đang mềm nhũn mà ngã nhào.
“Nàng còn không hài lòng? Vậy chắc do kỹ thuật của ta không tốt.” Hắn cố ý xuyên tạc ý của nàng, đáy mắt hiện lên tia tà ác, ngón tay bướng bỉnh kẹp chặt nụ hoa trên ngực, càng lúc càng dữ dội, khiến hô hấp của nàng dần dần gấp rút.