Đảo mắt đã đến thời gian Võ cử mở khoa, ngoài thành Trường An, hơn bảy vạn võ khảo sinh tiến hành đấu võ, trước là tiến hành luận võ, sau là văn khảo về võ lược, nguyện thi viết về võ lược chỉ có gần năm ngàn người, bởi vì Lục Thất yêu cầu người tham dự võ cử phải có kinh nghiệm trong quân hai năm, mà xuất thân binh lính đa số đều có gia cảnh bần hàn, hơn nữa người luyện võ rất ít người nguyện đọc sách, biết viết chữ đếm số đã không tệ rồi.
Lấy binh sĩ làm thành phần chính tham dự Võ cử là thủ đoạn lung lạc quân tâm và nhân tài của Lục Thất, binh lính có xuất thân phổ thông sẽ rất quý trọng lợi ích và phú quý mà Hoàng gia ban cho, giống như chó săn được thợ săn nuôi lớn từ nhỏ, sẽ tuyệt đối trung thành với thợ săn. Mà binh lính khảo sinh tham dự Võ cử, đối với Lục Thất mà nói giống như một đám tiểu chó săn không có chủ nhân, sau khi trưởng thành lòng trung thành với Hoàng gia sẽ rất cao. Trên thực tế, cách làm của Lục Thất cùng một dạng với thủ đoạn của thế gia, nhằm tạo ra tay chân cho Hoàng gia.
Ngu Vương ngày ngày tự mình trấn thủ trường đấu võ, kéo dài nửa tháng mới kết thúc luận võ, sau đó là kỳ thi viết về võ lược, năm ngày sau công bố kết quả. Người đoạt được vị trí Võ Trạng Nguyên là một vị võ sinh đến từ Hà Nam, Bảng Nhãn và Thám Hoa là hai người đến từ U Châu, hai người đến từ Giang Nam đoạt được vị trí Điện Úy và Điện Sĩ, bài thi và lời bình phán của một ngàn võ sinh trúng tuyển Võ cử đều được công bố, tùy ý cho tất cả võ sinh xem xét.
Nhóm võ sinh sau khi xem xong đa số đều rất vui vẻ, té ra bài thi võ lược của Bảng Nhãn và Thám Hoa chỉ đề tên, không có lời bình, nhưng vẫn hợp với điều kiện trúng tuyển của Ngu Vương. Võ sinh đạt được Bảng Nhãn đúng là quân võ đệ nhất, võ sinh đạt được Thám Hoa đúng là có tài bắn cung đệ nhất, mà bài thi của Võ Trạng Nguyên và Điện Úy Điện Sĩ lại thật sự đáp được toàn bộ.
Ngày kế sau khi kết quả trúng cử được công bố, tại trường đấu võ ở ngoài thành cử hành nghi lễ long trọng, Ngu Vương đứng trên đài cao tại trung tâm trường đấu võ, tất cả võ sinh xếp hàng dài vây quanh cao đài. Trước mắt là cảnh tượng Ngu Vương ban cho Võ trạng nguyên một thanh Ngự kiếm và ngư lân giáp của tướng quân, ngoài ra còn có một vị nữ quan thuộc Nội đình tuyên bố ban cho mẫu thân của Võ trạng nguyên Cáo mệnh tam phẩm, thê tử Cáo mệnh tứ phẩm, Võ trạng nguyên cung kính tiếp nhận Cáo mệnh tứ phong.
Tiếp theo là Bảng nhãn, Lục Thất ban cho dạ quang bôi được khắc ngự bút, và bồ đào mỹ tửu, Nội đình ban cho mẫu thân Bảng nhãn Cáo mệnh tứ phẩm, thê tử Cáo mệnh ngũ phẩm. Sau đó là Thám hoa, Lục Thất ban cho một trương bảo cung, Nội đình ban cho mẫu thân Thám hoa Cáo mệnh tứ phẩm, thê tử Cáo mệnh ngũ phẩm, ngoài ra còn ban một vị phu nhân có Cáo mệnh ngũ phẩm, cùng địa vị với nguyên phối của Thám hoa.
Mắt thấy một mỹ nhân mặc hoa phục Cáo mệnh bước về phía Thám hoa, thướt tha bái lễ, Thám hoa cũng vội vàng ôm quyền đáp lễ, sau đó mỹ nhân tiến lên đứng ở bên cạnh Thám hoa, cảnh tượng này khiến cho bảy vạn võ sinh một đám máu thú sôi trào, rất nhiều võ sinh xui xẻo chỉ kém có một chiêu, ở trong lòng buồn bực chửi má nó.
Lục Thất cười nhạt đứng lặng, hắn ban mỹ nhân, kỳ thực chính là hiểu được tâm lý của quân nhân tầng thấp. Tài và sắc chính là mộng tưởng hão huyền mà quân nhân khát vọng nhất, bởi vì muốn làm quan rất khó, cho nên tài và nữ nhân liền trở thành giấc mộng tương đối dễ đạt thành của quân nhân tầng thấp.
Điện úy và Điện sĩ được ban bảo châu, mẫu thân được ban Cáo mệnh ngũ phẩm, thê tử Cáo mệnh ngũ phẩm, ngoài ra còn được ban một vị phu nhân Cáo mệnh ngũ phẩm, cùng địa vị với phu nhân nguyên phối. Cáo mệnh thấp nhất là ngũ phẩm.
Sau khi năm vị Điện Nguyên thu được ban thưởng, tiếp theo là ban thưởng Thiên Ngưu đao cho các thí sinh trúng cử, này sẽ do thuộc thần phân phát xuống. Điều phát sinh sau đó lại càng khiến cho võ sinh kinh hỉ ngoài ý muốn, từ phía sau bắt đầu truyền phát tiền đồng lên phía trước, mỗi võ sinh được năm quan tiền, khiến cho lòng của chúng thí sinh rất ấm áp. Từ khi bắt đầu tham gia sơ thí, ăn ở đều miễn phí, hơn nữa mỗi bữa đều có thịt, trong khi luận võ mà bị thương, cũng sẽ dựa theo quân quy trợ cấp. Võ cử giờ đã sắp kết thúc, còn cấp cho năm quan tiền thưởng, có thể nói chuyến này không uổng.
Hơn bảy vạn võ sinh sau khi nhận được tiền thưởng, cung kính quỳ một chân trên đất khấu bái Ngu Vương trên đài cao, Lục Thất tiếp nhận quỳ lạy, sau đỏ khởi giá đi trước. Võ cử lần này được tổ chức có chút gấp gáp, có rất nhiều vấn đề cần phải làm lại quy phạm, nhưng mục đích Lục Thất mở khoa Võ cử đã thu được thành công. Hai năm sau mới tổ chức Võ cử lần nữa, chứ không thể mỗi năm một lần, tiêu hao Lục Thất dùng trong cử hành Võ cử, hơn xa khoa cử Văn.
Sau khi khoa cử Võ kết thúc, Lục Thất lại vội vàng chạy tới Khai Phong phủ, đi tham dự Văn cử và Công cử. Khoa cử Văn đã có nhiều năm kinh nghiệm cử hành, tuy rằng thêm vào mục thi, nhưng vẫn được cử hành dễ dàng. Mà khoa cử Công lại chưa bao giờ được triều đình tổ chức đại quy mô, người thống trị ở đa số triều đại đều coi thợ thủ công là nghề nghiệp ti tiện, bởi vì thợ thủ công là một bộ phận của thương nhân.
Quan chủ khảo Văn cử phân công theo khảo đề, quan chủ khảo thi từ ca phú là Trương Kịp, quan phó khảo là Nhược Can, tri thức về nuôi tằm chăn cá và kỹ năng quản lý kế toán là do Ti Nông tự khanh Phan Hữu làm quan chủ khảo, phát cho mỗi thí sinh một bản sổ sách, y theo kết quả đúng sai nhiều ít mà định ra điểm.
Việc Lục Thất thêm mục thi vào khoa cử Văn khiến rất nhiều quan văn và khảo sinh mang lòng mâu thuẫn, cho rằng đây là hành vi có ý nhục mạ người có văn hóa chà đạp lên tôn nghiêm của người đọc sách, hơn nữa năng lực quản lý kế toán rõ ràng là kỹ năng của thương nhân, cũng chỉ có tư lại không có phẩm cấp mới phải đi học. Nhưng bởi vì Lục Thiên Phong là Hoàng đế lấy võ công lập quốc, danh tiếng sát phạt làm cho lòng người lạnh lẽo, cho nên không ai dám công khai tụ chúng kêu gọi phản đối.
Lục Thất đã tới Khai Phong phủ, ngay ngày kế sau khi khoa cử Văn được cử hành, ngày thi cũng đã được định sẵn, không phải là chờ Lục Thất tới rồi mới mở kỳ thi, nhưng ngày được định vốn cũng là vì cho Ngu Vương có thể đích thân tới. Lục Thất đích thân tới trường thi, nhưng mặc một bộ áo bào bình thường, tuy y phục bình thường, nhưng toàn thể trường thi khi trông thấy, cũng không ai dám thở mạnh.
Khoa cử Văn qua đi, Lục Thất cho người để lộ phong thanh ra ngoài, ý tứ là sau này tư lại trên địa phương cũng sẽ do triều đình phân nhiệm, quan địa phương không được tự mình trưng mộ, tỷ như quan tào ở các phòng trong huyện nha đều sẽ do châu quan phân bổ xuống, hoặc là huyện quan đề danh, về sau không cho phép quan địa phương bổ nhiệm, đều do triều đình và kinh đô phụ phân nhiệm xuống, quan giai là tòng cửu phẩm, thấp nhất là quan bậc tép riu.
Tiếng gió này vừa truyền ra ngoài, các thí sinh đều kinh hỉ mặt mày tươi cười vui vẻ, là chức quan tào bé như hạt mè cũng là khó cầu đấy, nếu có quan giai, vậy càng đáng giá đi nhậm chức, chỉ cần là viên chức, đối với người đọc sách chính là một chức sự có tôn nghiêm. Cách làm của Lục Thất tự nhiên là vì an trí nhiều hơn chút cho người đọc sách, đồng thời làm suy yếu sự thống trị của lũ tư lại địa đầu xà trên địa phương, xuất thân của tư lại có hơn phân nửa là phú hộ bản địa, cho nên trên địa phương rất dễ xuất hiện các thế lực đen tà ác cấu kết với quan viên.
Sau văn cử là công cử, khảo thí của khoa cử công chính là triển lãm tác phẩm, trên ngự nhai ở Khai Phong phủ trưng bày các tác phẩm có đường nét và ý tưởng độc đáo. Lục Thất tự mình mang theo nhóm khảo quan đi đánh giá, các tác phẩm cũng được sơ lược chia ra thành nhiều phẩm loại: đồ sứ, dụng cụ đồng áng, điêu khắc, vật phẩm khéo léo, v.v... rất nhiều chủng loại. Mà quan chủ khảo khoa cử công là Công bộ Thượng thư, quan phó khảo là rất nhiều người, trong đó có Vương Kế Ân, bởi vì Vương Kế Ân là Phủ tể của Nội đình Thượng đô.
Lục Thất đến ngự nhai, sau khi tiếp nhận lễ bái của chúng quan, Vương Kế Ân tiến lên cung kính nói:
- Điện hạ, nô tài phát hiện một món đồ có lợi cho quân sự, không nên để nhiều người xem xét.
Lục Thất gật đầu, gọi Công bộ Thượng thư cùng đi xem vật mà Vương Kế Ân tiến cử. Tác dụng của các quan phó khảo chính là khai quật ra tinh phẩm rồi thượng báo, mà tất cả các tác phẩm qua được vòng sơ tuyển đều sẽ được ghi chép vào danh sách, để về sau đánh giá rút tuyển, nói cho cùng công dụng của tác phẩm có khả năng trong một thời gian ngắn khó phát hiện ra được. Công cử của Lục Thất, mục đích là vì tập kết các người tài ba có nhiều ý tưởng lý thú độc đáo xuất lực vì quốc gia, cho thợ thủ công trong dân gian trở thành quan tượng.
Lục Thất gật đầu, xoay người theo Vương Kế Ân lui đến phía sau một bức bình phong vẽ hoa, xuyên qua hoa văn thông suốt trên bình phong, thấy một người đàn ông gầy đi đến cái bình thiết, cầm củi cháy trong tay, đến cái bình thiết rồi thì đưa ra cây củi đang cháy chạm vào đầu dây thừng trên đỉnh bụng.
Mắt thấy sợi dây thừng kia bắt lửa lóe lên hoa lửa, người đàn ông gầy kia quay đầu bỏ chạy, chạy ra vài chục bước, chợt nghe ầm một tiếng, trong âm thanh trầm đục từ miệng bình thiết phóng ra lửa, trong đốm lửa có một vật cấp tốc bay về phía trước, ầm một tiếng đánh lên trên một mặt tường, đồng thời xuyên thấu qua tạo thành một lỗ hổng, mà trước đó ở trên tường cũng đã có hai cái động.
Lục Thất xem xong sắc mắt hơi biến, lập tức thong dong đi trở về, Vương Kế Ân và Công bộ Thượng thư cùng đi theo, người đàn ông gầy kia vừa thấy Lục Thất đến, vội cung kính quỳ rạp trên đất.
- Trước kia ngươi là đạo sĩ có phải không?
Lục Thất hỏi.
Thân thể run lên, người đàn ông gầy vội dập đầu nói:
- Đúng vậy ạ, trước kia tiểu nhân là đạo sĩ trên núi Long Hổ.